Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)

Đây là hôn lễ diễn ra bất ngờ, không có nhiều người biết, cũng không có nhiều người tham gia, nhưng là hôn lễ không chính thức.

Bởi vì họ không có giấy chứng nhận kết hôn, chỉ cùng nhau làm một hôn lễ mà thôi.

Lúc chiều, Tần Phong vẫn cùng tiên sinh Miceli dựng khung, xung quanh có rất nhiều loại cây cảnh và hoa tươi. Lưu Tiểu Ngạo nằm sấp trong phòng
ngủ trưa, Triệu Vân ngồi ở bàn, phân loại rượu trái cây, thỉnh thoảng
ngẩng đầu nói chuyện với họ vài câu. Ánh mắt trời ấm áp chiếu vào trang
viên, nhẹ nhàng, lẳng lặng, bình yên.

Sau khi dựng xong một cái khung, Tần Phong luôn lùi ra sau vài bước,
thận trọng nhìn thật cẩn thận, rồi quay đầu về phía Triệu Vân nhếch
nhếch khóe môi. Triệu Vân tỏ ra vui vẻ, Tần Phong đạt được mục đích dùng mị hoặc của mình quyến rũ Triệu Vân, liền dựng khung tiếp theo.

Thực ra khi nhìn cô, ánh mắt hắn không còn vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ cần
rời mắt khỏi cô, ánh mắt ấy vẫn trở nên tàn nhẫn. Hôm nay cô còn nghe
thấy Tần Phong thản nhiên như không nói với tiên sinh Miceli, hôm nay
kiểu gì cũng có người tới làm loạn, giải quyết gọn gàng đấy.

Phương pháp Mafia thường dùng nhất, chính là ám sát.

Tiên sinh Miceli rất hóm hỉnh, lúc Tần Phong liếc mắt đưa tình với Triệu Vân liền chọc một câu: “Tuổi trẻ thật thích.”

Triệu Vân nhìn bà Miceli và những người con của họ đang dựng khung dàn
nho, nói với tiên sinh Miceli: “Bây giờ ông cũng rất hạnh phúc.”

Tiên sinh Miceli cười to gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, tuổi trẻ tôi không có gì, giờ già rồi có vợ đúng là cực kỳ hạnh phúc.”

Mọi người đang nói chuyện phiếm, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên, rất êm tai. Triệu Vân quay đầu nhìn theo nơi phát ra âm thanh thì thấy hai người đang đi tới, bước trên bãi cỏ là một đôi trai tài
gái sắc, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất đẹp đôi.

Một người là Arthur, phong lưu, khí phách, trên khuỷu tay có bàn tay của một cô gái. Cô gái này có mái tóc xoăn trời sinh của người phương Tây,
bị nhuộm thành màu đỏ càng thêm rực rỡ, dáng người với những đường cong
hấp dẫn, không hề thua kém Emily, điểm khác nhau chính là, Emily có thêm một chút trong sáng, còn cô gái này lại có thêm vài phần không đứng
đắn, kết hợp với Arthur quả đúng là ý trời.

Là em gái Tần Phong tên Monica. Triệu Vân biết rõ, vì trên tư liệu của Tần Phong mà Thẩm Gia Nhất đưa cho cô có ghi.

Monica nói: “Simon, em đến rồi.”

Tần Phong buông chiếc khung trên tay xuống, đi tới đánh giá Arthur và

Monica, hai người họ mặc đồ đôi, giống như người mới đi biển nghỉ phép
trở về, màu sắc và hoa văn trên vải áo sơ mi giống với màu sắc hoa văn
trên váy.

Tần Phong quay đầu vẫy vẫy Triệu Vân, cô gật đầu đi về phía họ.

Tần Phong khoác tay lên vai Triệu Vân, hất nhẹ cằm về phía Monica: “Monica, em gái anh.”

Đôi mắt mị hoặc của Monica dính chặt lên người Triệu Vân, nhìn đi nhìn
lại như muốn nhìn vào bên trong con người Triệu Vân. Nhưng ánh mắt không biết kiêng nể gì của Monica không khiến Triệu Vân cảm thấy không thoải
mái, cô dùng tiếng Ý đơn giản nói: “Xin chào.”

Tần Phong nói với Monica: “Đây là Triệu Vân.” Vế sau không biết nên dùng quan hệ gì để gọi.

Monica cười cười, tiến tới ôm Triệu Vân: “Xin chào, trước đây em cũng từng nghe Emily nói về chị.”

Triệu Vân gật đầu, không cười cũng không nói gì, tiểu xảo đó của các cô gái, Triệu Vân căn bản không quan tâm.

Monica tự thấy Triệu Vân cũng không quá xinh đẹp, không hiểu sao lại
khiến Simon che chở đến vậy, lại còn có thể khiến Arthur động lòng, nói
trong lòng không thoải mái nhất định là giả, Monica chỉ nháy mắt hỏi
Triệu Vân: “Chị biết Simon có con trai chưa?”

Mặt Triệu Vân không biến sắc nhưng trong lòng chấn động, Tần Phong cảm
thấy cơ thể Triệu Vân bên cạnh cứng đờ, mặt lập tức trở nên sắc lạnh,
quát: “Monica, câm miệng!”

Monica lắc đầu, như thể cực kỳ thỏa mãn với phản ứng của Triệu Vân, có
chút kiêu ngạo nói với Tần Phong: “Simon, anh nhìn xem, chị ấy không có
một chút phản ứng nào cả, nhất định là không quan tâm gì đến anh rồi.”

Arthur vẫn luôn đứng bên cạnh cảm thấy không khí không ổn, liền đưa tay
véo má Monica: “Nói linh tinh gì thế? Không phải em nói muốn tổ chức hôn lễ à, áo cưới còn chưa chuẩn bị đấy, cùng đi nhé?”

Monica quay đầu, không để ý đến Arthur, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Triệu Vân.

Cuộc đọ sức giữa hai người phụ nữ, lý do rất đơn giản, vì đàn ông. Triệu Vân có thể hiểu được phản cảm Monica dành cho cô, nhưng lại không thể
tiếp nhận nó.

Triệu Vân lùi lại một bước, dùng tiếng Ý rõ ràng, chậm rãi nói: “Monica, nữ, 24 tuổi, huyết thống Italy thuần khiết. Từ nhỏ đã đi theo anh cả

Tần Phong, có quan hệ không tốt với em trai Jason, nguyên nhân Jason là
em cùng mẹ khác cha. Monica hiện đang tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc,
kể cả sòng bạc ngầm ở Las Vegas. Là người yêu ghét rõ ràng, dám yêu dám
hận, lúc Arthur có đêm đầu tiên với một người phụ nữ, Monica đã chủ động hiến thân để bảo vệ hai năm theo đuổi.

Còn rất nhiều, nhưng Triệu Vân không nói tiếp, sau khi nói xong chỉ đảo
mắt nhìn về một bên khung, như thể những lời vừa rồi không phải phát ra
từ miệng cô, cũng không sợ nói ra bí mật khiến người ta kinh hãi.

Nhưng lời này vừa nói ra, sắc mặt Arthur trở nên tái nhợt, trong mắt
Monica hiện lên sự kinh ngạc, sau đó mang theo một chút kính trọng,
Monica đẩy Arthur đang nắm chặt tay mình ra, đi về phía Triệu Vân, duỗi
tay ôm cô cái nữa, thì thầm nói bên tai Triệu Vân: “Lần này là thật lòng đấy.”

Họ không đối đầu với nhau nữa, Monica không quan tâm đến sắc mặt tái
nhợt của Arthur, đi thẳng về phòng, nói cần nghỉ ngơi để buổi tối đủ sức cử hành hôn lễ.

Tiên sinh Miceli đi giúp bà Miceli cùng chuẩn bị mua đồ ăn cho bữa tiệc tối.

Vẻ mặt Arthur lo lắng không đi nổi, dù chưa nói gì, nhưng lúc chuẩn bị hôn lễ luôn phạm sai lầm.

Triệu Vân trào phúng anh ta: “Anh không biết người như Monica à? Có phải chỉ có đàn ông các anh mới có thể theo đuổi phụ nữ, còn phụ nữ lại
không thể tự theo đuổi đàn ông?”

Arthur không nói lời nào, Triệu Vân lại hỏi: “Sao người phong lưu như
anh lại không chịu nổi chuyện này? Nhưng chỉ là nam nữ hoan ái thôi mà,
sắc mặt anh sao cứ như thể tức giận vì bị Monica phản bội vậy?”

Lời vừa nói, đôi mắt đỏ ngầu của Arthur nhìn trừng trừng Triệu Vân,
Triệu Vân lạnh lùng liếc anh ta, chờ đợi anh ta làm gì đó, dường như còn hơi cổ vũ.

Arthur nheo mắt lại, hít một hơi thật sâu, cuối cùng không kiềm chế
được, ném thẳng đồ trong tay xuống mặt đất, sượt qua vai Triệu Vân.

Triệu Vân hơi đau đầu ấn lên huyệt thái dương, Tần Phong đi tới, hai tay từ phía sau xuyên qua eo ôm eo cô, Triệu Vân buông lỏng tựa vào ngực
Tần Phong.

Tần Phong hôn nhẹ lên gương mặt cô, dịu dàng hỏi: “Sao cứ phải dồn ép họ thế?”


Triệu Vân cười: “Anh đúng là hiểu em.”

“Biết Arthur có cảm giác với em rồi à?”

Triệu Vân “Ừm” một tiếng, thoải mái dựa vào hắn, hai tay đặt lên tay
hắn, nhắm mắt lại nói: “Em là cảnh sát, sẽ không thể không quan sát thứ
quan trọng nhất chính là ánh mắt, Arthur có chút động lòng với em, nhưng anh ta cũng không hoàn toàn vô tâm với Monica, anh ta chỉ là chưa hiểu
rõ lòng mình mà thôi.”

Tần Phong đồng ý gật đầu, “Sao em biết được thân thế của Jason?”

“Bằng trách nhiệm ba anh đối với anh, cũng bằng cả sự bỏ mặc của ba anh
đối với tranh chấp giữa Monica và Jason, hoặc bằng sự ỷ lại của Monica
với anh lớn hơn Jason.”

Tần Phong biết rõ câu trả lời của Triệu Vân là trả lời có lệ, nhưng nếu
tiếp tục hỏi sẽ như người ta chơi bowling, ném một lần thôi sẽ không thể vãn hồi, khi va chạm sẽ lộ ra càng nhiều chân tướng.

“Nhưng em cũng là một người phụ nữ rất nhẫn tâm, nếu em cứ gây khó dễ
cho họ, sau này coi như triệt để đường ai nấy đi đấy.” Tần Phong xúc
động.

Triệu Vân không nói chuyện, sau nửa ngày thì thầm gọi tên Tần Phong.

Tần Phong trầm thấp ừ một tiếng.

Triệu Vân nhắm mắt lại, nói: “Tần Phong, anh tốt nhất đừng có con trai.”

Tần Phong cười sang sảng, đặt cằm lên đỉnh đầu Triệu Vân: “Lời Monica nói, em có nghĩ đó là sự thật không?”

Tần Phong vừa lôi vừa kéo tay cô, nắm tay cô đi về hướng Monica vừa rời
khỏi: “Đi cùng anh đến chỗ Monica, tốt nhất xua tan tâm trạng hiện giờ
của em đi, tiện thể hỏi tình hình gần đây ở Rome.”

Thật ra không phải Triệu Vân nhạy cảm, mà là khi yêu, người phụ nữ nào
cũng luôn dễ dàng bị lời nói của người khác ảnh hưởng, hơi chút nghe
được phong phanh gì đó sẽ lo mất, phụ nữ dù hiền dịu như mèo cũng vẫn có cảnh giác.

Bàn tay nhỏ bé của Triệu Vân nằm trong tay Tần Phong, hai người đi sánh
vai, thấp giọng nói chuyện. Triệu Vân thỉnh thoảng bị Tần Phong trêu
chọc bật cười, Tần Phong thỉnh thoảng quay đầu hôn lên trán Triệu Vân,
trong không khí tràn đầy hương vị hạnh phúc.

Lúc hai người đến phòng Monica, họ chỉ nghe thấy giọng cao vút của
Monica vang lên: “Arthur, anh tưởng anh là ai? Hôn lễ đêm nay cùng lắm

chỉ là cơ hội hành động của ba, anh tưởng tôi thật sự muốn gả cho anh
sao?”

Arthur cao giọng hét lớn: “Cô im đi! Cô tưởng tôi thật sự sẽ lấy cô sao!”

Tần Phong kéo tay Triệu Vân xiết chặt, hai người đồng thời nhăn mày.

Tần Phong nhanh chóng đẩy cửa ra, chỉ thấy hai người bên trong đang lạnh nhạt đứng đối mặt nhau, Tần Phong hỏi Monica: “Chuyện gì đang xảy ra?
Ba muốn hành động? Với ai?”

Trên mặt Monica xuất hiện sự xấu hổ, liếc qua Triệu Vân bên cạnh Tần Phong, chỉ vào Arthur nói: “Anh nói đi.”

Arthur nhíu mày, khả năng trốn tránh trách nhiệm của Monica quả không
tồi, nhưng anh ta vẫn chỉ vào Triệu Vân mở miệng giải thích: “Hẳn là với cô ấy đấy.”

Triệu Vân lạnh nhạt nhìn Monica và Arthur không nói gì nữa, “Em tránh
mặt trước một lát nhé”, dứt lời liền quay người chuẩn bị rời khỏi.

Tần Phong giữ chặt Triệu Vân, tay xiết mạnh hơn, lạnh lùng nói với Arthur: “Nói trọng điểm.”

Monica như bị Tần Phong hù dọa, giọng đã giảm đi rất nhiều, nghiêm túc
nói: “Anh cũng biết đấy, mấy hôm nay, ba giao nông trường dưới tay anh
cho em, còn giao cả câu lạc bộ bóng đá cho Jason, ông ấy muốn đào rỗng
nhân lực vật lực của anh trước, rồi bức anh vào khuôn khổ.”

Arthur nhìn Tần Phong, sắc mặt càng âm trầm, ngắt lời Monica nói ngắn
gọn: “Ba anh uy hiếp Monica đến đây giữ chân anh, giờ đang có vài chiếc
máy bay đến đây rồi, ông ấy muốn đưa Triệu Vân đi.”

Tần Phong quên ba hắn chưa bao giờ là người dễ đối phó, hắn cứ tưởng ông đã đáp ứng cho hắn chuyện một tháng không thay đổi, nhưng lại quên mất
ông ghét nhất là sự uy hiếp tồn tại.

Tâm tư Tần Phong xáo trộn, nắm chặt tay Triệu Vân, nói với Monica và
Arthur: “Hai đứa ở đây tiếp tục cử hành hôn lễ, bọn anh sẽ rời khỏi đây
ngay bây giờ, lão gia hỏi gì đều phải nói không biết, không được mở
miệng.”

Mặt Monica đầy nước mắt mang chút sợ hãi, Tần Phong an ủi: “Monica, yên tâm, lão gia sẽ không thật sự động vào em đâu.”

Monica thở dài một hơi, không đồng tình nói: “Nếu có thể trở về nhớ nhặt xác em nhé.”

Triệu Vân vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Cô chắc chắn máy bay đang bay tới đây là do ba cô phái đến sao?”

Monica cảm thấy vấn đề có chút khó hiểu, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ một lát, Arthur đột nhiên lên tiếng, khẳng định nói: “Không phải, không
phải của bác đâu, bác nói là sẽ tiếp cận lúc rạng sáng khi hôn lễ kết
thúc, để Simon không kịp trở tay, bác ấy sẽ không đến bây giờ đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận