Thời Vi nghi ngờ mình nhìn nhầm, cô lại phóng to hình ảnh, khuôn mặt người trong hình ảnh, quần áo anh ta đang mặc, cách anh ta quay đầu......!Là Lộ Dịch Dương không sai.
Chỉ một động tác quay đầu không thể chứng minh cái gì.
Thời Vi tiếp tục xem cameras khác, muốn xem một chút Lộ Dịch Dương đi đâu, cô tìm mấy hình ảnh, phát hiện Lộ Dịch Dương không đến nhà ăn, mà đi về hướng nhà tắm.
Anh ta rẽ vào một ngã tư dẫn đến nhà tắm, nếu Thời Vi nhớ không lầm, ở ngã tư đó có một cửa hàng in.
Anh ta đến cửa hàng in làm gì?
Phòng thí nghiệm rõ ràng có máy in.
Thời Vi đứng dậy, lưu đoạn video giám sát này, sau đó, cô ra khỏi phòng điều khiển, đi đến cửa hàng in.
Cửa hàng in rất nhỏ, từ bên ngoài nhìn vào, trang trí cũ nát, sau khi Thời Vi tiến vào, nhìn thấy mấy chiếc máy tính đang bật, có máy in kêu "Rầm rầm", quạt xoay kẽo kẹt, đang trong kỳ nghỉ hè, cửa hàng in không có khách, trong tiệm không có những người khác, ông chủ đang vui vẻ chơi đấu địa chủ, Thời Vi có thể nghe thấy tiếng đặc trưng của đấu địa chủ "Tôi sẽ đợi đến khi hoa tàn".
Nghe thấy có người tiến vào, ông chủ một bên đánh bài, một bên không thèm để ý nói: "Tự mình tìm máy tính in đi."
Thời Vi nói được, liền kiểm tra từng máy tính một, cô tỉ mỉ mở văn kiện trên mỗi máy tính xem, sau đó, cô lại click mở thùng rác, khôi phục các bản word đã xóa, lại click mở xem.
Cô muốn xem một chút Lộ Dịch Dương tới cửa hàng in rốt cuộc làm gì.
Người bình thường tới cửa hàng in chỉ nhớ xóa văn kiện trên màn hình nền, lại không nhớ xoá bản ở thùng rác.
Đối với hiểu biết về Lộ Dịch Dương, Lộ Dịch Dương không phải là người cẩn thận.
Thời Vi tìm thật lâu, lâu đến nỗi chủ tiệm in cũng cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại hỏi: "Sao cô làm lâu như vậy? Còn đổi máy tính? Cái máy trước không dùng được sao?"
Thời Vi xem văn kiện đến nghiêm túc, trả lời có lệ: "Ừm, phần mềm có chút vấn đề, tôi đổi máy tính thử xem."
Ông chủ liền không quan tâm Thời Vi nữa, lại vào ván đấu địa chủ mới, bài vừa ra, ông chủ cười to nói: "Bài này thật tốt, bài đẹp!"
Có chút ồn.
Thời Vi nhíu mày, tập trung tiếp tục xem, dựa theo trình tự thời gian, cô vừa rồi thấy file word này, tên của nó rất đơn giản, chính là 1.doc.
Thời Vi click mở, file word này vừa mở ra, vào lúc đó, cô đột nhiên cảm thấy đại não có chút trống rỗng.
Rõ ràng trong tiệm in oi bức vô cùng, quạt thổi đều là gió nóng, Thời Vi lại như ở trong động băng, đại não cô đặc biệt tỉnh táo, tỉnh táo đến cả người lạnh lẽo.
File word này, là số liệu ban đầu của luận văn thí nghiệm của Mục Thần, còn có bản thảo đầu tiên của luận văn.
Thời Vi nhìn thời gian bị sửa của file word, trùng với thời gian Lộ Dịch Dương tới cửa hàng in trong máy giám sát.
Nếu nói lúc trước trong lòng Thời Vi còn vì Lộ Dịch Dương mà lấy cớ, vậy hiện tại, sự thật rõ ràng đang hiện ra trước mắt, —— là Lộ Dịch Dương hãm hại Mục Thần.
Không có vui sướng và kích động khi tìm được chân tướng, bởi vì cái tên xấu xa này, là Lộ Dịch Dương.
Vì cái gì?
Thời Vi thật sự không hiểu được.
Mọi người đều nói "Hại người ích ta", Thời Vi không biết Lộ Dịch Dương làm như vậy có lợi chỗ nào cho anh ta, không chỉ làm Thiên Đại mất mặt, đối với phòng thí nghiệm của thầy Từ cũng không tốt, anh ta còn là bạn thân với Mục Thần, rốt cuộc là vì cái gì?
Cô ngồi thẫn thờ một lúc, ông chủ đấu địa chủ một ván lại một ván, Thời Vi thật sự bị ồn ào đến phiền lòng, cô thu thập chứng cứ xong rời đi, cô đi bộ một mình trong vườn trường vắng vẻ, trong lòng cũng có chút trống rỗng.
Thời Vi còn nhớ, khi cô mới vừa vào phòng thí nghiệm, quan hệ ba người Lộ Dịch Dương, Hình Tĩnh Bách và Mục Thần rất nổi tiếng, thậm chí cô còn cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Cho dù sau này, Lộ Dịch Dương còn hỗ trợ cô và Mục Thần, những hôm ở phòng thí nghiệm cùng nhau phấn đấu vì "Cúp học thuật", Thời Vi không quên.
Lộ Dịch Dương, vĩnh viễn đều là khuôn mặt cười hì hì, hay pha trò chọc cười, lúc ba người cùng nhau thi đấu, cô và Mục Thần luôn xảy ra chiến tranh lạnh, đều là nhờ Lộ Dịch Dương làm sôi nổi bầu không khí.
Tuy rằng Thời Vi không biết rõ về Lộ Dịch Dương, nhưng trong lòng cô vẫn luôn cảm kích Lộ Dịch Dương.
Sao lại biến thành như bây giờ.
Thời Vi không dám nói với Mục Thần, cô còn khó tin như vậy, cô không biết nếu Mục Thần biết, sẽ có tâm trạng gì.
Hơn nữa, nếu ở giữa có khúc mắc gì, không phải Lộ Dịch Dương thì sao? Thời Vi thừa nhận, trong lòng cô vẫn không muốn tin sự thật này.
Suy nghĩ thật lâu, Thời Vi quyết định gặp riêng Lộ Dịch Dương trước, thăm dò Lộ Dịch Dương.
Cô nhắn tin riêng cho Lộ Dịch Dương trên WeChat, muốn hẹn anh ta để nói về chuyện Mục Thần, Lộ Dịch Dương rất nhanh trả lời, anh ta nói hai ngày nay anh ta về nhà, tuần sau mới trở lại, có thể trở lại gặp, còn bảo cô không cần lo lắng, sự việc sớm muộn gì sẽ qua.
Thời Vi nhìn câu cuối Lộ Dịch Dương an ủi cô, nhìn hồi lâu, nếu không phải Thời Vi đã có chứng cứ, hiện tại cô nhất định sẽ rất cảm động.
Không biết rốt cuộc là Lộ Dịch Dương giỏi ngụy trang, hay là có ẩn tình khác.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hiện tại Thời Vi nên ổn định Lộ Dịch Dương trước, cô trả lời "Được".
Chờ đến lần sau gặp Lộ Dịch Dương, cái gì biết đều sẽ biết.
-
Từ trường học về đến nhà, tâm trạng Thời Vi vẫn còn rất nặng nề, trước khi chắc chắn rằng đó là Lộ Dịch Dương, Thời Vi không tính nói cho Mục Thần biết.
Nếu thật sự muốn nói với Mục Thần, vậy phải nói cho anh một chân tướng hoàn hoàn chỉnh chỉnh, Lộ Dịch Dương vì sao làm như vậy, rốt cuộc anh ta muốn làm gì.
Cô không muốn hiểu sai sự thật, hiểu lầm Lộ Dịch Dương, lại khiến Mục Thần khổ sở một hồi.
Nghĩ như vậy, Thời Vi lấy chìa khóa mở cửa còn hít một hơi thật sâu, nỗ lực để cảm xúc bản thân nhẹ nhàng một chút, cô mở cửa bất ngờ phát hiện, Mục Thần không ở nhà.
"Mục Thần?"
Không ai trả lời.
Anh thật sự không ở nhà, không biết anh đi đâu.
Thời Vi gửi tin nhắn cho anh, bên kia không trả lời luôn, Thời Vi liền đi tắm rửa trước, khi cô tắm xong, nghe thấy cửa có động tĩnh, hẳn là Mục Thần đã về.
Thời Vi vội vàng lau tóc, khoác khăn tắm từ WC ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mục Thần đứng ở cửa, cô hỏi Mục Thần: "Anh đi đâu thế?"
Mục Thần vốn dĩ đang thay quần áo, anh cởi nút áo sơmi, sau khi thấy Thời Vi, động tác dừng lại: "Đi gặp bạn."
Dừng một chút, ánh mắt anh dừng trên cơ thể chỉ bọc khăn tắm của Thời Vi, tóc nâu cô hơi ướt, dáng vẻ nửa hở gợi cảm quyến rũ, rất khó khiến Mục Thần không nghĩ tới, Mục Thần thấp giọng nói: "Em ra như vậy......!Đêm nay cũng muốn làm?"
Thời Vi: "......" Cô có chút bất đắc dĩ: "Em không muốn."
Nhìn qua tâm trạng Mục Thần khá tốt, còn có thể nghĩ cái này?
Mục Thần xác thật tâm trạng không tồi, sau khi buổi chiều cùng Thẩm Yến Chấp đàm phán, nắm được đầu tư, Thẩm Yến Chấp còn giới thiệu anh với một số đối tác, buổi tối anh gặp một số thành viên cùng làm việc trong hạng mục, có hai thành viên tin tưởng nhân phẩm của anh, cũng nguyện ý nhập cổ phần, bọn họ đã thảo luận về các vấn đề cụ thể liên quan đến công ty MS.
Trong đó có thành viên sau khi tốt nghiệp vừa lúc làm việc trong một công ty mới thành lập, rất có kinh nghiệm liên quan, bọn họ thảo luận một số phương án, bắt đầu xuống tay tạo dựng công ty.
Gây dựng sự nghiệp rất khó, nhưng có nhà đầu tư nổi tiếng và người hợp tác kinh nghiệm phong phú, liền trở nên đơn giản rất nhiều.
Mục Thần nghĩ, nếu đây là một bất ngờ, trước tiên không cần nói cho Thời Vi, cuộc họp báo cuối tuần sẽ mời rất nhiều thương hiệu cao cấp, đến lúc đó anh chỉ định mời Thời Vi, lúc ấy để cô biết, mới là thời điểm tốt nhất.
Nhưng nhìn qua dường như cảm xúc của Thời Vi không tốt, Mục Thần khẽ nhíu mày, thanh âm hơi trầm xuống: "Tâm trạng em không tốt?"
Thời Vi chớp mắt cực chậm, ý thức được không thể để Mục Thần phát giác cô không thích hợp, cô gật đầu nói: "Ừm, tâm trạng không tốt.
Sau khi về nhà nhìn thấy một mảnh tối đen như mực, có chút không vui.
Hiện tại không biết vì sao, em rất muốn uống trà bưởi mật ong."
Thời Vi giống như lơ đãng mà bổ sung: "Hình như tiệm trà sữa gần đây có bán."
Mục Thần yên tĩnh nhìn Thời Vi ba giây.
Khả năng vì gần đây anh vướng phải gièm pha, nên Thời Vi đặc biệt hiểu chuyện, cô như vậy có chút hiếm thấy, khiến Mục Thần cảm thấy có chỗ không đúng.
Con ngươi anh cực tăm tối, lúc nhìn người khác như vậy, Thời Vi không tự giác mà có chút chột dạ, cô thiếu chút nữa cho rằng Mục Thần đã biết chuyện gì.
Cũng may Mục Thần chậm rãi cài khuy áo sơ mi, tay cài khuy của anh thon dài mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng: "Em muốn uống, anh đi mua."
Trước khi rời đi, Mục Thần còn bật đèn trong phòng khách, anh nhìn Thời Vi: "Nếu sợ tối, nhớ bật đèn."
Những lời này......!Làm Thời Vi cảm thấy Mục Thần đã nhìn thấu mình.
Anh dường như chỉ là đang thành toàn cho cô mà thôi, thành toàn cho lòng tốt và giấu giếm của cô.
Nhưng hiện tại cô vẫn chưa sẵn sàng giải thích mọi chuyện với Mục Thần, Thời Vi chỉ có thể nói với chính mình, là cô nghĩ nhiều, Mục Thần cái gì cũng không biết.
Lúc Mục Thần đi mua trà bưởi mật ong, Thời Vi nhanh chóng chỉnh đốn lại bản thân, đồng thời thu dọn tâm trạng, cố gắng hết sức không để lại dấu vết.
Thời Vi mới vừa điều chỉnh cảm xúc xong, Mục Thần liền trở về, trong tay anh xách theo một ly trà bưởi mật ong, còn có cà phê lon, hẳn là mua từ cửa hàng tiện lợi.
"Cho em."
Thời Vi tiếp nhận trà bưởi mật ong, cắm ống uống hai ngụm, trà bưởi mật ong ngọt thanh, hương vị cực ngon, Thời Vi uống hai ngụm, tâm trạng cũng không tự giác mà tốt lên rất nhiều.
Cô quơ quơ trà bưởi mật ong trong tay, cong môi với Mục Thần: "Ngon lắm.
Chúng ta cụng ly đi."
Mục Thần cầm lấy lon cà phê, một tay mở ra, nhẹ nhàng cụng với ly trà của Thời Vi: "Cụng ly."
Mục Thần mặt mày thanh tú, khi nói chuyện trên mặt không có cảm xúc gì, chỉ hai chữ "Cụng ly" ngữ điệu nhàn nhạt từ trong miệng anh nói ra, rồi lại mang theo một loại đáng yêu khó giải thích được.
Thời Vi không nhịn được cười.
Cô đột nhiên cảm thấy thời gian như vậy rất tốt đẹp, buổi tối sau khi tắm xong, người đàn ông mua đồ uống yêu thích, hai người ngồi trên sô pha cụng ly, hưởng thụ thời gian nhàn nhã sau tan tầm.
Tựa hồ chuyện của Lộ Dịch Dương cũng không phiền nhiễu như vậy.
Kỳ thật cô có tiến triển, lúc trước một chút manh mối cũng không có, tốt xấu hiện tại cô đã xác định được đối tượng đáng nghi.
Chỉ là đang đợi đáp án mà thôi.
Thời Vi mi mắt cong cong bưng ly trà bưởi mật ong: "Mục Thần, anh có nghe qua một câu, mọi thứ sẽ xoay chuyển ở một thời điểm nhất định, bởi vì đã đủ tệ rồi, sẽ không tệ hơn, mà càng ngày càng tốt lên.
Những ngày càng ngày càng tốt đang chờ chúng ta."
Mục Thần chỉ lẳng lặng nhìn cô, có thể nhìn ra, sau khi uống trà bưởi mật ong, tâm trạng của cô xác thật tốt lên rất nhiều, mặt mày trở nên sáng sủa hơn.
"Này, sao anh không nói gì?" Thời Vi dùng ánh mắt ra hiệu anh.
Mục Thần độ cung bên môi rất ôn hòa, anh nhẹ giọng: "Ngày tốt đã tới."
"?" Thời Vi không hiểu lắm.
"Từ ngày em nói em sẽ không rời đi, anh bắt đầu, cũng đã, càng ngày càng tốt."
Khả năng em không biết, tối ngày đó em nói, có ý nghĩa thế nào với anh.
—— quãng đời còn lại có em, từ đây, không sợ gì cả..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...