Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi
-Đến rồi hả?
Chưa kịp nghe câu trả lời của Phong thì nó đã đẩy cửa chạy thẳng vào trung tâm giải trí, hôm nay chắc chắn nó sẽ vui chơi thật thỏa thích!!
Vừa bước ra thì anh quả thật hơi bất ngờ, nhanh như vậy sao nó đã xen vào chỗ đu quay kia rồi. Đã vậy còn nhanh tới nỗi giờ nó đã ngồi yên vị trên đó luôn:
-Phong Phong!!!!
Nụ cười ấy cùng với cách gọi tên thân thiết này....đã lâu rồi không được nhìn thấy! Quả nhiên vẫn còn như xưa, hồn nhiên, ngọt ngào. Và chính nó đã đánh cắp trái tim của anh từ cái nhìn đầu tiên. Đang đăm chiêu suy nghĩ thì bị tiếng gọi của nó làm anh thức tỉnh:
-Mau tới đây đi!!! Phong Phong!!!
Khóe môi bắt đầu vẽ nên một đường cong hoàn hảo và bước chân anh cũng nhanh hơn.
-Ân...dễ...thương lắm....
Bàn tay khẽ đưa lên rồi dừng trên má nó mà vuốt những cọng tóc ửng vàng sang một bên để lộ khuôn mặt phinh phính của nó.
Lúc đầu có vẻ không biết nên làm gì trước câu nói này của Phong nhưng dần dần nó cũng quen với cách cư xử này mà đáp lại:
-Phong...nói linh tinh!
-Đi thôi!
Anh nắm chặt lấy tay nó kéo đi giữa dòng người đông đúc. Và có lẽ, hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất của nó.
........
-Phong, mình chơi trò này đi!
...
-Ân muốn ăn kẹo bông!
...
-Gà rán gà rán ngon ngon ngon!!
...
-Vòng này đẹp nhỉ?
...
-Aaaaaa!! Mát quá!!!
...
-Ý, gấu bông!!!
...
-Mặt Phong dính gì kìa?
-Đâu có?
-Ahaha, đùa đấy! Đi thôi!!
...
-Cái đó cao lắm!!
-Thử đi.
-Không, Ân không muốn đi tàu lượn!! Sợ...
-Đi nào!
-KHÔNGGGG!!!
....
Sau 10 phút:
-Buồn...nôn....chóng mặt quá!!!
-Haha, không sao, con gái yếu đuối thế?!!!
-Này, đồ điên!!!
....
-Chụp hình chung không?
-Có, Ân rất thích!!
....
-1,2,3 Cười!! Hề hề...
*Tách*
*Tách*
*tách*
....
-Aha, mặt Ân thật giống lợn..
-mặt Phong ý!! Giận luôn!!
*Chọc eo*Giả vờ biết lỗi:
-Đừng, phong đùa thôi!
-Ừm, tha đấy!
-Haha! Mắc lừa rồi!!
-Cái giề? Phongggg!!! Đứng lại đó...
...
Và rồi cứ thế, hai người đi hết chỗ này đến chỗ kia. Vui có, giận cũng có và dĩ nhiên đó cũng chỉ là những gì ấm áp nhất thời do một chữ “giả” tạo nên.
Ra biển, công viên, khu vui chơi,quà lưu niệm..,,Giờ cũng là lúc để kết thúc sự hạnh phúc này...
21:30p.m
Nhà hàng CX:
-Rượu....ực...đưa nữa đây! chưa uống xong...ực...mà..
-Phong say rồi kìa,đừng uống nữa!!!
Nó vất vả tranh giành chai rượu trong tay của Phong. Từ nãy tới giờ anh uống nhiều tới nỗi thành như vậy mà...haizz. Còn nói tửu lượng tốt, gạt người!! Chẳng phải giờ cái người đang be bét nhè trước mặt nó là anh sao!??
Nhìn đồng hồ giờ cũng đã hơn 9 rưỡi, muộn lắm đây này. Nhưng không sao, chỉ cần được gần anh như vậy, lặng im ngắm nhìn cũng đã khiến nó vui lắm rồi, chỉ 2 tiếng rưỡi nữa thôi là nó mãi mãi không được như vậy nữa.
Đôi mắt nó đột nhiên xoáy sâu vào khuôn mặt điển trai kia mà nói:
-Phong có biết, cậu....đẹp trai lắm không!??
-Hờ hờ....ực..biết...Sao?
Nó khẽ mỉm cười ngờ ngạo đưa tay lên toan gãi đầu vì ngại nhưng vừa đưa lên không trung thì bị anh nắm lấy:
-Cậu...
-Đừng như vậy...vì trông Ân đáng yêu lắm! Sẽ càng khiến....ực....
-Càng khiến gì?
-Anh yêu em...ực...ừm...đúng vậy...ực...yêu...
Cơ thể nó đột nhiên cứng đờ lại,đôi mắt mở to hết cỡ như vừa nuốt phải con gì đó vậy.:
-Cậu...vừa nói gì?
Chưa nghe câu trả lời thì phong đã ngất lịm đi để lại cho nó mớ bòng bong trong đầu...
-Ahaha!!
Tự dưng nó lại cười lớn lên như tự chế giễu chính mình. Hai khóe mắt bắt đầu chảy xuống dòng lệ ấm:
-Yêu??? Haha, say rượu rồi thì đừng nói đùa...hic....đừng gây...hic..hiểu lầm chứ?Chỉ là giả thôi phải không?
-Tôi cũng yêu cậu mà, cậu cũng biết đúng không?
-Là tôi ngốc hay do cậu quá thông minh trong lĩnh vực tình cảm?
-Cậu phũ phàng lắm! Đáng ghét lắm!!
-Tôi sẽ đi....đi đến nơi mà cậu sẽ chẳng thể nào biết được!!
-Tốt nghiệp....tôi sẽ đi du học...ở đâu hả? Không nói cho cậu biết đâu?
Tuy người say không phải nó nhưng giờ trông nó còn hơn cả họ. Tự dưng tự kỉ một mình làm gì không biết, cái người trước mặt đã trong giấc nồng ngủ ngon lành mơ người nào không biết nữa kia kìa!
-Xuỵt!! Đừng cho ai biết nhé! Chuyện này chỉ cho thể xác cậu nghe thôi, đừng để lí trí vào tâm hồn cậu biết được đấy!!
Nói đến đây thì hốc mắt nó đã đỏ hoe, hai bên mắt ướt nhòe vì rơi lệ. Từng giọt trượt xuống kêu tí tách.
Rồi nhé, nó sẽ tạm biệt mọi người, dẫu biết chuyện này rất khó khăn nhưng nó chẳng còn cách nào khác. Tuy nói sẽ giành phong về bên mình nhưng nó chỉ mạnh miệng được vậy thôi. Sợ...sợ lắm...đau lắm!
....
...
....
Em nuốt nước mắt chảy ngược vào tim, em giấu nghẹn đi!
Nhưng em làm sao khi lí trí yếu mềm!
Mặc dù em có là ai, mất em anh có buồn?
Những kỉ niệm rồi sẽ mất đi từng ngày....
-------end chap 29-----------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...