Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi
Đang đi thì nó bị Phong kéo lại:
-Quà đâu?
Nó giựt tay lại quay đi nói:
-Không mua, không tặng!
Phong ghé vào tai nó thì thào:
-Thật vậy không?
.....
-Hai người sao giờ mới xuống!
Tố Vi vừa đến đã nhìn thấy cảnh hai người họ mờ ám như vậy liền lên tiếng làm nó giật mình vội tránh xa Phong.
- Em tới có chuyện gì?
Nghe thấy Phong hỏi mình, khuôn mặt từ nhăn nhó chuyển sang vui vẻ, Tố Vi cười nhẹ bước tới chỗ Phong nhưng không quên lườm nó một cái:
-Sinh nhật anh làm sao mà em quên được? Quà cho anh nà.
Phong nhận lấy rồi tùy tiện "ừ" một tiếng.
- Phong, sao lại không cảm ơn người ta gì cả!
-Cảm ơn.
-trưa nay em ở lạ đây nhé!
Tố Vi tự tiện đặt túi xách xuống bàn rồi buông người ngả xuống ghế salon.
-Ừm, vậy...hai người nói chuyện...tôi...lên phòng.
Nó dè dặt chỉ tay về phía phòng mình rồi bỏ đi.
-Thế Anh và Tử Linh đâu?
-Không có nhà.
Tố Vi nổi cớ tức giận khi từ nãy tới giờ Phong luôn tỏ ra khó chịu với cô, hơn nữa từ cách xưng hô cũng đổi thành chẳng có chút gì như là đang yêu nhau cả. Hình như sắp có chuyện gì đó đang cố diễn ra trong mắt cô.
-Hôm nay....anh không được khỏe sao?
-Không có gì.
-Vậy tại sao lại khó chịu với em ?
-.....im lặng..
Phong không nói gì càng làm cô bực mình thêm:
-Anh trả lời em đi!!!!
Anh quay mặt đi chỗ khác nói:
-Chúng ta nên nói rõ đi, giữa...
Tố Vi nhăn mày , đôi môi khẽ mấp máy, dường như cô cũng sắp hiểu ra chuyện đó đang tới:
-A...n.h...ý...là...?
-Thật ra....từ lâu anh ...đã không còn yêu.......
-Đừng nói nữa!!!
-TốVi?!
Anh lo lắng chạy lại lay hai vai cô.
-Đừng...đừng nói nữa...xin anh đấy!!!!
TốVi co người lấy hai tay bịt tai lại vừa hét vừa khóc thét lên.
Cô biết, biết rằng anh đã thay đổi. Tình cảm của anh dành cho cô gái này đã không còn. Sống ở Mỹ tuy chỉ 2 năm nhưng đối với cô như những ngày tra tấn vậy. Trong 2 năm đó cô luôn mong được gặp lại anh, được nhìn thấy anh, được đi chơi như những cặp trai gái khác. Và rồi giờ thì sao, người con trai này lại mang cho cô những nỗi lo âu thấp thỏm khi trở về thì bên cạnh anh đã xuất hiện một cô gái.Quả đúng là trớ trêu mà!
Nó đang đăm chiêu suy nghĩ mà nhìn vào khoảng trời xanh đậm u buồn kia bỗng bị tiếng hét của Tố Vi làm giật mình:
-Hình như là tiếng Tố Vi? Sao vậy?
Nó vội chạy ra tới cầu thang thì hình ảnh Phong đang hôn Tố Vi được thu vào tầm mắt .Cả người nó như cứng đờ lại,đôi chân không thể nào bước tiếp được nữa. Đôi tay khẽ che miệng như cố kìm chế lại bản thân khỏi bật khóc. Nó từ từ lùi lại phía sau rồi chạy về phòng thật nhanh.
-Em làm gì vậy?!!!
Phong đẩy Tố Vi ra và đứng phắt dậy. Thật ra, không phải là anh chủ động mà chính anh mới là người bị động khi Tố Vi bất ngờ kéo anh lại. Chuyện này đúng là ngoài ý muốn, nhưng ai sẽ hiểu cho anh ? Anh làm sao biết khi có người con gái khác đã nhìn thấy tất cả?
-Em yêu anh, mãi yêu anh!!!Phong à!!!!Xin anh đừng làm tổn thương em có được không?!
Tố Vi vừa khóc vừa gắt lên. Tại sao anh lại phải khiến cô trở nên như vậy? Cứ chấp nhận tiếp tục mối tình này không được hay sao???
-Anh....xin lỗi....Hai năm em bỏ đi không nói một lời, những lúc đó....ai sẽ hiểu thấu anh được đây?Anh đã bỏ cuộc và giờ khi em trở lại...anh...anh rất vui nhưng....cũng chính lúc ấy anh nhận ra mình đã không còn tình cảm với em nữa. Mà hơn hết, anh nghĩ mình đã yêu một người.Xin lỗi....
-Là cậu ấy phải không? Có phải anh đã yêu cậu ấy không hả?!
Trái tim cô như tan vỡ, từng vết thương sâu thẳm trong tim như đang ứa máu. Cô đã sai, sai khi quay trở lại tìm anh. Và bây giờ chính là kết cục cho sự ngu ngốc ấy.
Anh khẽ gật đầu cho thấy xác thực là anh yêu cô gái kia và đó cũng là nó-Thiên Ân, đứa đã theo đuổi anh trong hai năm Tố Vi biến mất , đứa đã chịu nhiều uất ức mà anh gây ra cho nó, đứa luôn bên cạnh, luôn giả vờ cười mỗi khi anh chán ghét đều nói nó "phiền phức". Cảm thấy nó chẳng có gì nổi bật hay được một chút giống Tố Vi cũng không có cũng là lí do khiến anh không có ấn tượng gì trong tâm trí lúc đầu. Nhưng dần dần, anh nhận ra cô gái này có cái hay ở chỗ da mặt còn dày hơn cả mặt thớt. Lúc nào cũng đi theo anh, học tất cả những thói quen, sở thích của anh không sót một chút còn trong khi ấy anh là người luôn lạnh nhạt , chán ghét nó. Mấy hôm nay, anh luôn nghĩ về nó, nghĩ tại sao anh không chú ý tới nó từ trước để bây giờ phải nhận ra sự hiểu biết muộn màng đó.
*
*
•
Trước cửa sổ, một khoảng trời rộng lớn hiện ra trước mắt nó như đang mờ dần. Từng giọt mưa đang bắt đầu rơi ngày càng nhiều nhưng nó lại không nhận ra điều ấy. Quả thực tâm trí nó lúc này rất mông lung.
#Nếu như lúc này mưa nặng hạt hơn và gió cũng mạnh hơn thì có lẽ em sẽ chẳng màng điều gì nữa mà òa khóc. Mở lòng ra cùng cơn mưa. Nếu anh có về, em sẽ vờ như chẳng có gì xảy ra và như thiếu anh cuộc đời em vẫn tươi tắn và hối hả. Chỉ là, chỉ là em giấu đi#
#Hoặc là yêu nhau, yêu đúng nghĩa hay là cứ dày vò nhau. Cuộc tình dù đúng dù sai, tổn thương nhất vẫn chỉ là người con gái. Chỉ cần anh yên vui, em mỉm cười đưa tay, hất nhẹ nước mắt#
-------------end chap24--------
Còn mấy chap nữa là kết rồi ak, mk sẽ lại phải xa m.n rồi.T.T
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...