Không Thấy Phiền, Anh Xin Lỗi! Anh Yêu Em Mất Rồi
Sau khi giận dỗi Hàn Quân , Tử Linh bắt đầu nhớ ra việc quan trọng.
-Xin lỗi anh, giờ em có việc gấp , suýt nữa là quên!
Hàn Quân nhắc nhở:
-Có cần anh đưa đi không, chân.....
Cô cười tinh nghịch lấy ngón tay ấn nhẹ vào trán Hàn Quân:
-Anh đừng giở thói lúc nào cũng khiến mọi việc thêm nghiêm trọng được không, em không sao. Bye nhé!
Nói rồi cô tập tễnh với đôi chân của mình vừa đi vừa gọi cho anh họ hỏi về nó rồi nhanh chóng tới một bệnh viện khác cách đó không xa.
*Bệnh viện A:
-Anh, em tới rồi, Thiên Ân có sao không?
Tử linh hớt hải đi tới chỗ Phong thì thấy Trì An, Tố Vi và cả cái tên đáng ghét đó cũng đến nữa.
-Anh....không biết.Còn ở trong đó.*Phong hời hợt trả lời, đôi mắt trùng xuống vì mỏi mệt*
*Ting!*cánh cửa bắt đầu mở ra.
Bác sĩ từ trong cấp cứu bước ra, mọi người xúm lại hỏi :
-Sao rồi hả bác sĩ!
Vị bác sĩ này chỉ thở dài và nói:
-Chút nữa thôi là.....haizz! Nhưng giờ tốt rồi, đã qua cơn nguy kịch. Yên tâm, sáng mai bệnh nhân sẽ tỉnh, mọi người có thể vào thăm.
-Cảm ơn ạ.
Giờ trong lòng ai cũng nhẹ hơn hẳn. Trước đó còn đập thình thịch vì lo lắng vậy mà....may mắn cho nó tới rồi. Mới nhìn lại quần áo của tất cả mọi người, Trì An và Tố vi thì nhem nhuốc, còn Phong thì cả người dính đầy máu bởi khi nãy bế nó tới đây. Thấy vậy Thế Anh liền lên tiếng:
-Ba người về thay quần áo đi, nhìn dơ quá.
-Không sao!-Đồng thanh.
-Ơ....nhưng giờ đã là 7h rồi, còn sớm mà, nếu ai muốn vào chăm sóc cho thiên Ân thì mau về thay quần áo rồi hãng vào tiếp.
Nghĩ thấy cũng được, quần áo này mà mặc suốt cũng không xong. Vậy đành theo lời Thế Anh.
-Vậy...Tử Linh và Thế Anh ở lại xem tình hình .
Phong do dự nói rồi cùng Tố Vi và Trì An đi về.
Chỉ còn lại hai người đứng nhìn nhau e ngại. Thế Anh chợt lên tiếng:
-Cậu.....nếu không cần thì về trước đi. Tôi ở đây là được rồi.
Tử Linh bỏ qua câu nói này rồi ngồi xuống ghế bỏ điện thoại ra nghịch.
Thế Anh nén mình nói tiếp thì chợt chuông điện thoại cậu kêu:
-Cậu...
*Reng...reng:
-Alo, Hương Diễm?
Cái tên rất bình thường nhưng lại khiến Tử Linh phải dừng mọi hoạt động để lắng nghe cuộc nói chuyện này.
-À, anh xin lỗi, tối nay anh có việc bận rồi.
-•#-_•_ @
-Ừm, vậy cũng được.
•••••••
Thế Anh vừa tắt điện thoại,Tử Linh cũng bắt đầu cáu giận vô cớ:
-Đã hẹn rồi thì đi đi, không cần ở lại đâu. Người ấy sẽ giận đấy!
Thế Anh nghe vậy, đôi lông mày khẽ nhíu lại, ngầm hiểu ra được ý nghĩa "thâm sâu" của câu nói kia:
-Tôi chỉ coi Hương Diễm như em gái mình thôi.
Tử Linh rất ngạc nhiên khi tự dưng tên đáng ghét này lại nói ra cái này làm gì .Nhưng dù sao biết được cậu ta chỉ coi Hương Diễm là em gái thì trong lòng cô đã vui không tả xiết rồi.
-Ai...ai cần cậu nói. Tôi....tôi thèm nghe chắc!
-Không nghe thì trả lời tôi làm gì? Vờ vịt quá đấy!*Mặt Thế Anh lộ rõ vẻ mặt gian tà nhìn cô*
Cô tức giận bước tới chỗ Thế Anh dồn hết sức vào cái chân kia mà đạp cho cái đau thấu xương.
-Đồ điên hay nói linh tinh!
Thế Anh khổ sở ôm lấy chân mình rồi nhún vai tỏ vẻ liêm khiết:
-Ai nói linh tinh?
Tử Linh trợn tròn mắt liếc xéo cậu rồi trở về ghế ngồi.
*Sáng hôm sau:
Phong vì cả đêm không ngủ được nên đã tới bệnh viện rất sớm. Tất cả cũng do lo lắng cho nó mà anh đứng ngồi ngủ nghỉ không yên. Tới nơi thì đã thấy hai con sâu ăn mò đi xuống căn tin từ lâu.
Tránh để gây tiếng ồn nên anh nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi đi từng bước tới chỗ nó mà quan sát từng nét nhỏ trên khuôn mặt. Trông nó thật xanh xao , đôi môi tái nhợt khiến người ta không thể nhìn thấy được chút hồng hào của sự lưu thông máu trên người nó. Nhìn nó như vậy tim anh giống hệt bị thứ gì đó bóp nghẹt đến nỗi bản thân cảm thấy khó thở. Bàn tay anh nắm lấy tay nó rồi đan xen với nhau.
*Xin lỗi là một điều quá muộn nhưng tôi vẫn muốn nói với em. Chỉ có điều, mỗi lần tôi định nói thì như có cái gì chặn trước cổ họng không thể nói. Phải chăng đó đều là sự coi trọng thể diện của những người con trai như tôi?*
*Cạch*
-Phong, thì ra anh đã tới đây! Làm em qua rủ anh nhưng không thấy.
Tố Vi trong bộ váy ren tro bước vào vừa đi vừa nói. Phong vẫn không buông tay nó mà càng giữ chặt hơn:
-Ừ, em cũng tới?
-Vâng, nhưng......tay anh....
Tố Vi nhăn mày chỉ về phía đôi tay đang đan xen lẫn nhau.
Anh nhận ra điều đó nhưng anh vẫn không hay có ý bỏ ra mà còn bình tĩnh nói:
-Anh nghĩ....chúng ta cần có chuyện nói rõ với nhau nhưng không phải tại đây.
Tim cô đang đập càng ngày càng nhanh, hình như đang có chuyện không hay sắp xảy ra với cô và cô có lẽ cũng đang nghĩ theo đúng hướng mà Phong đang nghĩ tới lúc này. Không, không thể được, cô sẽ không để chuyện này xảy ra. Tuyệt đối!
-Em thấy....em và anh đang rất ổn. Không cần phải nói gì nữa đâu.!
Tố vi cố lấy lại bình tĩnh để từ chối lời đề nghị của Phong.
-Có , kể từ lúc em bỏ đi Mỹ và tới bây giờ. Đợi tới lúc Thiên Ân khỏe lại chúng ta sẽ nói chuyện.
-Anh....em đi ra ngoài một lúc đã.
Tố Vi liền bỏ đi cũng là lúc Trì An vừa tới. Hai người này quả là sự cách trở trước mắt dài dài giữa anh và nó đây.
-Cậu cũng tới rồi à?
-Ừ.Thiên Ân , chưa tỉnh sao ?
-có lẽ vậy.
--------•- end chap20---------
Chap này bị cắt nửa chừng là do mk đang có việc bận, chap sau sẽ bù ạ. Mk sợ m.n sẽ nghĩ mk cho ngưng truyện lắm. Thông cảm mk nhé! Trong khoảng 4-5 ngày nữa sẽ có chap mới ak^o^♡.♡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...