Không Thành Ký

Xử lý việc công ty xong, Tần Triệt đắn đo hồi lâu mới khởi động xe, chạy đến quán bar Forever Together.

Hắn biết Sầm Nhạc Vinh đang ở đó chờ hắn. Họ đã biết nhau bốn năm, không có việc gì sẽ đến đó uống rượu, nhưng bây giờ đã khác với lúc trước.

Hắn hít một hơi thật sâu, bước vào quán bar. Sầm Nhạc Vinh ngồi ở chỗ cũ, tự rót rượu cho bản thân, tự làm mình vui vẻ. Tần Triệt ngồi bên cạnh anh, “Rót cho tôi một cốc.”

“Hôm nay cậu không thể uống rượu.” Sầm Nhạc Vinh ngăn hắn lại. Tần Triệt nói, “Kỳ quái quá đi, không uống rượu thì tôi đến quán bar làm gì. Đưa đây.” Hắn đoạt lấy chai rượu trong tay Sầm Nhạc Vinh, rót cho bản thân một cốc.

Sầm Nhạc Vinh nói, “Cậu uống say, tôi sợ tôi không khống chế được sẽ thật sự làm cậu. Cậu uống say thì chẳng biết trời trăng đất dày gì, cậu không thể không biết.”

Tần Triệt cười cười, “Tôi đương nhiên biết. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, người sợ phải là anh mới đúng. Anh chưa từng nghe câu uống rượu tăng khả năng *** sao, trước đây anh đưa tôi về nhà, không bị tôi làm chết, số anh còn may đấy.”

Sầm Nhạc Vinh cười cười, im lặng không nói gì, một lúc sau mới mở miệng, “Cậu có biết lần đầu tiên gặp cậu ở đây, tôi đã nghĩ gì không?”

Tần Triệt nói, “Cùng một ruột với nhau cả. Tiếc rằng sau đó chúng ta không thể lên giường với nhau.”

Sầm Nhạc Vinh cười nói, “Cậu đó, miệng lưỡi lợi hại, hở một tý là dùng miệng đánh cho người khác tan tác.”

Tần Triệt nói, “Đừng làm như kiểu anh hiểu tôi.”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Có lẽ tôi còn hiểu cậu hơn bản thân cậu.” Anh ngừng một chút, nhỏ giọng nói, “Cậu luôn dùng tay phải ấn điện thoại di động nhưng lại dùng tay trái ấn điện thoại bàn. Cậu thích ăn gan gà, không thích ăn đùi gà. Cậu thích cho tay vào túi quần, nhưng kì lạ là ngón út luôn để bên ngoài.” Anh đột nhiên giơ tay lên sờ tai trái của Tần Triệt, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đằng sau tai trái của cậu có một nốt ruồi màu đen, có lẽ cậu chưa từng phát hiện ra.”

Tần Triệt đờ người ra. Họ quen biết nhau bốn năm, Sầm Nhạc Vinh chưa từng nói với hắn những điều này. Những chi tiết nhỏ nhặt đó mà Sầm Nhạc Vinh lại quan sát tỉ mỉ.


Nếu quan tâm đến một người, sẽ dùng từng đường nhìn, ánh mắt quan sát đối phương, chuyện lớn chuyện nhỏ đều thu hết vào trong mắt.

Sầm Nhạc Vinh thu tay lại, dửng dưng cười cười, uống một ngụm rượu, “Thế nào, có phải có chút yêu tôi rồi không?”

Tần Triệt nói, “Tôi đã nói là anh biến thái mà, quan sát sắc bén, quá mức biến thái.”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Tôi phải dựa vào năng lực đó mà kiếm cơm ăn đấy, nếu không đã bị gió thổi bay từ lâu rồi.”

Hai người nói chuyện phiếm, dần dần chìm vào im lặng. Âm nhạc trong quán bar lúc có lúc không, êm dịu làm cho người ta buồn ngủ.

Trầm lặng hồi lâu, Tần Triệt mới nói, “Bây giờ tôi không muốn thay đổi điều gì. Tôi không ghét anh, thậm chí có thể nói…” Hắn đắn đo một chút, mới nói, “có thể nói là có cảm tình với anh. Thế nhưng, tôi không thể cam đoan tôi có thể yêu anh không. Cho nên…”

Sầm Nhạc Vinh tiếp lời hắn, “Cho nên, câu trả lời của cậu chính là thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó, đúng không?”

Tần Triệt gật đầu, “Tôi biết thực chất anh là một người rất nghiêm túc, cũng giống tôi. Vì vậy, tôi không muốn trả lời qua loa. Anh có thể cho tôi một ít thời gian…”

Sầm Nhạc Vinh nở nụ cười. Anh đặt cốc rượu xuống, nói với Tần Triệt, “Tôi đã nói, tôi hiểu cậu hơn cậu hiểu chính mình, nhưng cậu lại không hiểu tôi lắm.”

Tần Triệt nói, “Anh có ý gì?”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Cậu đã từ bỏ Bảo Sinh, cậu cho rằng lần này tôi sẽ bỏ qua cậu sao?”


Tần Triệt có chút mờ mịt, “Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Hắn vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng. Hắn chống đỡ bàn, kinh ngạc hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Sầm Nhạc Vinh nói, “Từ đầu tôi đã nhắc nhở cậu, hôm nay cậu không thể uống rượu.” Anh đỡ Tần Triệt đã mềm nhũn đứng lên, ghé vào tai hắn nói khe khẽ, “Kết quả này là do cậu tự chuốc lấy. Nếu cậu thật tâm muốn từ chối, chắc chắn hôm nay cậu đã không đến đây.”

“Anh… nói bậy…” Tần Triệt yếu ớt phản đối. Sầm Nhạc Vinh cười nói, “Từ trước đến nay cậu vẫn thế, mồm miệng ngoan cố, không chịu thẳng thắn nhìn vào nội tâm của chính mình. Với cái thái độ do dự thiếu quyết đoán này của cậu, tôi có đợi tám mươi năm cũng không có kết quả.” Anh ôm chặt eo của Tần Triệt, nói, “Hôm nay tôi sẽ làm chết cậu, chính là kết quả mà cậu muốn.”

“Khốn nạn… Không dám để tôi làm anh hả…” Tần Triệt dựa đầu lên vai Sầm Nhạc Vinh, căm giận mắng chửi.

Sầm Nhạc Vinh cười ha ha, “Làm tôi? Xin lỗi, từ trước đến nay chưa từng trải nghiệm chuyện đó. Để cậu làm tôi, vậy công sức của tôi bị uổng phí hết sao. Yên tâm, chỉ là thuốc trợ hứng, nhất định sẽ làm cậu thích.”

Tần Triệt mơ hồ bị Sầm Nhạc Vinh đưa ra xe. Sầm Nhạc Vinh lấy chìa khóa xe của Tần Triệt, chạy thẳng đến nhà hắn. Mở cửa, ầm ầm đóng sầm cửa lại, không thèm bật đèn, Sầm Nhạc Vinh ép Tần Triệt lên cửa, thô bạo cởi áo khoác của hắn, lôi cà vạt của hắn xuống, cởi áo sơ mi, một loạt cúc áo bị kéo rớt, lạch tạch rơi xuống đất. Tần Triệt phản kháng vô ích, Sầm Nhạc Vinh bá đạo hôn môi hắn. Hơi thở có mùi rượu càng làm cho hắn mê muội.

Nụ hôn làm hắn nghẹt thở duy trì không lâu lắm, bởi lẽ Sầm Nhạc Vinh chuyển dời đến cổ hắn, xương quai xanh rồi đến ***g ngực. Tần Triệt rên khe khẽ, cố gắng ngăn cản bàn tay cởi bỏ thắt lưng hắn. Sầm Nhạc Vinh bắt được cổ tay hắn, giơ tay hắn lên đỉnh đầu vững vàng đóng đinh vào tường, tay kia của anh cởi dây lưng hắn. Quần rất nhanh bị cởi ra, Sầm Nhạc Vinh nắm lấy chỗ đó, thì thầm bên tai Tần Triệt, “Nếu cậu không muốn, sao lại cứng thế này…”

“Anh là đồ khốn… Anh cho tôi uống thuốc kích thích, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường…” Tần Triệt yếu ớt phản đối. Sầm Nhạc Sinh nở nụ cười, “Đồ ngốc, cậu tin mấy câu nói đó là thật ư?” Tay anh siết chặt thêm. Tần Triệt thở dốc nặng nề. Sầm Nhạc Vinh nói, “Đừng tự lừa gạt bản thân nữa. Cứ thoải mái tận hưởng tình yêu của tôi, không tốt sao?”

Tần Triệt nhắm mắt, im lặng không nói gì. Sầm Nhạc Vinh buông tay nắm cổ tay hắn ra, lướt qua ngực hắn xuống phía dưới xoa bóp, bàn nắm lấy bộ phận căng cứng của Tần Triệt gia tăng thêm lực, những tiếng thở dốc bật ra từ miệng Tần Triệt ngày càng nhiều, hắn giãy dụa túm lấy bàn tay táo bạo của Sầm Nhạc Vinh, “Cửa rất lạnh, anh muốn tôi chết cóng à? Lên giường đi.”

Sầm Nhạc Vinh cười nói, “Đây là cậu dụ dỗ tôi.”

“Ít nói nhảm!”


Sầm Nhạc Vinh hấp tấp đè Tần Triệt lên giường, vuốt ngược tóc ở trán hắn lên trên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói, “Cậu không biết, kì thật tôi chờ ngày này bốn năm rồi…”

Tần Triệt nói, “Đây là thủ đoạn của tình yêu thần thánh? Quá đê tiện!”

Sầm Nhạc Vinh tìm tòi phía sau Tần Triệt, cười nói, “Tôi chính là một kẻ đê tiện, dù sao cậu thích là được.”

“Mẹ nó! Ai thích… A!” Tần Triệt bật ra một tiếng rên đau đớn, “Tên mắc dịch, tôi còn chưa chuẩn bị tốt… Mẹ nó anh nhẹ một chút!”

“Tôi sợ cậu không thích nhẹ.”

“Tôi quả thật không nhầm, anh đúng là một tên biến thái…”

“Ha ha, nhận được lời khen ngợi của cậu, tôi phải không ngừng cố gắng mới được.”

Mặc dù là ban đêm của mùa đông, nhưng gió nam vẫn liên tục thổi. Có thể ngày mai tuyết sẽ rơi, tuy nhiên, đêm nay là một đêm ấm áp và ẩm ướt.

.

.

Liên Sinh nghỉ học ở nhà, chẳng mấy chốc đã đến kỳ nghỉ đông. Cậu dự định sẽ đi học trở lại vào tháng mười hai, bị Bảo Sinh ngăn cản. Bảo Sinh nói, “Bác sĩ dặn phải tĩnh dưỡng ba tháng. Em ở nhà ôn tập đi, lúc kiểm tra hẵng đi học.” Liên Sinh không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi đến kỳ thi mới quay về trường học. Cũng may bình thường cậu học tập rất tốt, cho nên vẫn theo kịp bài.

Hết nghỉ đông, cửa ải cuối cùng của năm cũng sắp đến. Hai người họ ở đây mừng năm mới. Bởi vì ở quê không có người thân và bạn bè có thể ghé thăm, chưa kể đến việc Liên Sinh mới hồi phục, không thích hợp đi một hành trình dài. Bảo Sinh nói, “Dù sao chúng ta ở đâu nhà chính là ở đó. Mừng năm mới ở đâu cũng vậy.”

Hôm nay là hai mươi bảy tháng chạp, theo thường lệ Liên Sinh cắt tiết một con gà, định luộc gà ăn tết. Thỉnh thoảng cậu lại nhìn đồng hồ, cảm thấy rất kỳ lạ. Bình thường hơn sáu giờ Bảo Sinh sẽ trở về, bây giờ đã bảy giờ rưỡi, Bảo Sinh đang làm gì? Cậu lau tay, gọi điện thoại cho Bảo Sinh, nhưng điện thoại tắt máy. Đợi hơn nửa tiếng đồng đồ, Liên Sinh đứng ngồi không yên. Cậu mặc áo khoác vào, quàng khăn choàng cổ, đến công trường nơi Bảo Sinh làm việc tìm anh.

Trong công trường vắng vẻ, không có người. Liên Sinh hỏi cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh, “Công trường sao lại yên tĩnh như vậy ạ? Mọi người đang ở đâu ạ?”


Ông chủ cửa hàng tiện lợi vừa cắn hạt dưa vừa nói, “Cậu không biết sao? Buổi chiều hôm nay công nhân trong công trường đánh nhau. Có vài xe cảnh sát đến, bắt toàn bộ đi rồi.”

Đầu óc Liên Sinh choáng váng, trống rỗng bất định một lúc, cậu điên cuồng chạy xuống đường phố bắt một chiếc taxi, đến đồn cảnh sát địa phương để tìm hiểu, được báo là cảnh sát không tiết lộ tình huống cụ thể. Liên Sinh sốt ruột năn nỉ, cảnh sát chỉ nói, “Cậu về trước đi, khi mọi chuyện rõ ràng sẽ thông báo cho cậu.” Sau đó anh ta cúi đầu ghi chép không nói gì nữa.

Liên Sinh tuyệt vọng ngồi xổm trước cửa đồn cảnh sát. Cậu ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trên bầu trời, mây đỏ rực, có lẽ sẽ có tuyết rơi. Một vài tiếng pháo rải rác, càng làm nổi bật không khí ngày tết. Cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống này, mất liên lạc với Bảo Sinh, không biết Bảo Sinh đang ở đâu. Ngoại trừ chờ đợi thì không thể làm được gì hết. Cảm giác này khiến cậu khó thở. Ở thành phố xa lạ và lạnh lẽo này, họ chỉ có thể nương tựa vào nhau, còn ai có thể giúp đỡ họ đây?

Đột nhiên Liên Sinh nhớ đến Tần Triệt. Đã hơn mười hai giờ đêm, cậu do dự một lát, cuối cùng cắn môi, gọi điện thoại cho Tần Triệt.

Tần Triệt vừa mới ngủ, bất thình lình bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Sầm Nhạc Vinh cầm lấy điện thoại của hắn, ấn tắt cuộc gọi, ôm lấy cổ Tần Triệt, “Ngủ đi, buồn ngủ muốn chết.”

Tần Triệt hất tay anh sang một bên, cầm lấy điện thoại, bấm gọi lại. Trong điện thoại vang lên giọng nói lo lắng của Liên Sinh, “Tổng giám đốc Tần… Em thật sự xin lỗi vì đã quấy rầy anh vào tối muộn như thế này, nhưng ngoài anh ra không ai có thể giúp đỡ được.”

“Có chuyện gì?” Tần Triệt ngồi dậy, vừa nghe điện thoại vừa mặc quần áo vào.

“Bảo Sinh… Hôm nay hết giờ làm rồi mà anh ấy không về nhà. Em đến công trường tìm anh ấy, nghe người ở gần đó nói anh ấy bị cảnh sát bắt đi rồi. Bây giờ em đang ở đồn cảnh sát, nhưng không gặp được anh ấy…”

Tần Triệt im lặng một lúc rồi nói, “Em đừng hoảng. Gần đó có quán ăn nhanh nào không, em vào ngồi đi, đừng để bị cảm lạnh. Anh sẽ đến ngay.”

“Muộn thế này rồi, ai vậy?” Sầm Nhạc Vinh quay người, đôi mắt buồn ngủ mờ mịt hỏi.

Tần Triệt nhanh chóng mặc đồ vào, “Là Liên Sinh. Bảo Sinh bị cảnh sát bắt đi rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi đến xem sao.”

“Chết tiệt, năm hết tết đến rồi cũng không được yên thân.” Sầm Nhạc Vinh thở dài, bật dậy, “Tôi lái xe đưa cậu đi!”

Hết chương 14


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui