Không Sợ Biến Thái Chỉ Sợ Biến Thái Hơn..!!!
Lúc Nguyệt tới gặp tôi đã là 5 phút sau.
Khuôn mặt cậu ấy ngỡ ngàng và đầy tức giận.
- Đứa nào làm vậy?
- À, vô ý thôi!
- Vô ý gì chứ đây rõ ràng là cố ý, nói tớ nghe đứa nào?
- Tớ không biết, kệ đi...
- Nhưng mà...
Reng... Reng...
- Chuông vào lớp rồi chuyện đó tính sau đi!
Đưa tay kéo lấy cái túi trên tay Nguyệt nhìn mặt cậu ta vẫn đang nhăn nhó.
- Cậu thay đồ nhanh đi tụi mình gặp cô chủ nhiệm báo cáo, hôm qua đã cho qua rồi lần này là không được!
" Hôm qua tôi bị thương nhưng chỉ nói là bị tai nạn vô ý thôi... Lần này bị vậy ngay cả Nguyệt cũng nghi ngờ..."
- Thật sự là tớ không biết, tụi kia là muốn dội nước đứa khác nhưng nghĩ là ở phòng này nên...
Nguyệt nhìn tôi nghi hoặc.
- Đứa khác? Cậu nói là con bé gọi mình tới à?
- Ừ, đúng rồi!
Lần này thì nói chuyện gắt gỏng hơn.
- Sao con đó không nói với mình cậu bị người ta dội nước thay cho nó!
- Thì... chắc cậu ta sợ.
- Sợ gì chứ, nói xong thì bỏ đi luôn, ít nhất phải xem cậu như thế nào rồi xin lỗi chứ, người gì đâu kỳ vậy!
- Ủa, cậu ta không nói gì à?
- Nói mới lạ, kiểu bâng quơ chối bay chối biến như sợ ai biết vậy, rõ ràng chuyện này liên quan tới nó mà!
" Cô bạn vừa nãy thật kỳ lạ..."
- Thôi để tớ thay đồ xong rồi vô lớp, chuông reo rồi còn chuyện gì trưa nói tiếp nha!
Nguyệt nhìn tôi dịu giọng lại.
- Ừ, cậu thay nhanh đi coi chừng bị cảm!
- Ừm... hì!
Tặng Nguyệt nụ cười thật tươi.
" Dù không biết cô bạn kia có ý gì nhưng trước mắt ông trời đã ban cho một người bạn biết lo lắng tức giận vì tôi là được rồi..."
...
Sau khi trở về lớp thì đã bị trễ 5 phút, may mắn là cô giáo chủ nhiệm không có ở đây còn cô dạy Sinh cũng hiền nên không bắt bẻ gì nhiều.
Nhưng mà Nghiêm tổng quản lại không như vậy. Cậu ta vẫn tiếp tục soi mói.
- Ê, cậu bị điên hay sao mà gội đầu giờ ra chơi vậy!
- Gội cái đầu cậu!
" Tóc giả tôi bị ướt nên không thể thay được".
- Mà thôi... Kệ, không liên quan tới cậu, trời nóng xả nước cho mát không được à?
Cậu ta phản bác.
- Mát cái đầu cậu!
"Lại bắt đầu gây chuyện rồi... "
Tôi nheo mắt cười mỉm.
- Nói nghe nè Nghiêm tổng!
Khuôn mặt cậu ta ngây ngốc vì không ngờ tôi thay đổi thái độ nhanh như vậy. Cậu ta ấp úng nói:
- Nói... Nói gì? Sao nhìn cái mặt gian quá vậy!
Tôi cười khẩy.
- Gian gì mà gian, tôi đây muốn kể cho cậu một bí mật!
- Bí mật gì? Mà thôi tôi không nghe, có quyền không nghe!
- Cái này liên quan đến cuộc sống của cậu đó, không nghe chịu thiệt đừng hỏi tôi!
Cậu ta có vẻ lưỡng lự rồi ngộ ra điều gì cười khiêu khích nhìn tôi.
- Hừ, có chuyện gì mà ảnh hưởng đến tôi, cậu nói nghe xem nào!
- Được, nhưng cậu phải hứa đừng đánh tôi nhé!
- Cậu chôm ngang vở của tôi chép bài mà còn chưa bị đánh thì lo gì chuyện này chứ!
" Vừa nhắc tới là thấy bực liền..."
- Thế ai vừa cho tôi một chưởng trong lớp rõ to vậy hả! Ở đó mà không đánh!
Cậu ta bối rối.
- Thì... Thì tôi chỉ muốn nhắc cậu thôi ai ngờ...Mà thôi, cậu nói gì nói luôn đi vòng vo nãy giờ!
"Khốn, mém nữa là quên luôn chuyện đó..."
Tôi ngồi sát gần cậu ta một chút, trịnh trọng nói:
- Thật ra tôi xả nước trên đầu là có nguyên nhân... Cậu biết không?
- Biết... Biết gì?
Giọng cậu ta run run.
- Vì đầu tôi... Có chấy!
- Hả?
Cậu ta bất ngờ la lên. Cô giáo nhắc nhở.
- Có chuyện gì vậy? Nghiêm!
Cậu ta đứng lên.
- Dạ... Dạ không có gì đâu cô!
- Thôi, ngồi xuống đi lần sau chú ý hơn!
- Dạ...
" Đáng đời... Ha ha..."
Chưa hết tôi tiếp tục oanh tạc cậu ta, xáp lại gần nói tiếp.
- Không chỉ có vậy, nhà tôi có nuôi chó lâu lâu xuất hiện vài con ve chó mập mạp là chuyện bình thường!
- Cái gì?
Lại la lên.
- Chuyện gì nữa vậy Nghiêm?
Lần này giọng cô cao lên chứa đựng sự bực bội.
- Dạ... Dạ thưa cô em chỉ... Em chỉ thắc mắc... Thắc mắc...
- Em...em xin lỗi cô ạ... Mong cô bỏ qua...
Giọng cậu ta run rẩy như đang bị mắc lỗi gì rất nặng.
"Ha ha..."
- Ngồi xuống đi!
Cô giáo có vẻ thấy tội nghiệp nên tha cho cậu ta lần nữa.
Nghiêm tổng ngồi xuống mặt đỏ bừng, ánh mắt hừng hực nhìn tôi như kẻ thù giết cha.
" Còn nhìn nữa tôi sẽ tiếp tục đó... "
- Nè! Nghiêm tổng!
Hôm nay có lẽ vì bị người khác "hành hạ" tinh thần với thể xác nhiều quá nên tôi đặc biệt thù dai dẫn đến hận đời... Tất nhiên đối tượng hứng chịu tất cả là Tổng quản thái giám.
- Đừng nói nữa! Tôi nhất định không tin và nghe đâu!!!
" Ôi... Xù lông nhím bảo vệ kìa..."
Lần này tôi đành dùng tuyệt chiêu.
- Cậu không nghe cũng không sao, chỉ cần nhìn là được!
Tôi mở một cuốn vở và chỉ vào một chỗ kia cho cậu ta xem.
- Cái gì vậy?
- Cậu nhìn mà không thấy à? Vì tôi ngứa đầu nên gãi gãi, ai dè ra một con ve rồi giết nó ở đây nè!
Cậu ta không tin thử tới nhìn lại gần có một vết đo đỏ cùng cái xác màu đen nát bấy ở kế bên rồi...
- Á! Tởm quá...tởm!!!
Giật mình lùi nhanh ra đằng sau, tay vô ý làm rớt đồ dùng học tập.
Leng keng... Keng...
Rồi đập mạnh lưng vào tường.
Bùm... Rầm...
"Âm thanh mới vang vọng làm sao..."
- Nghiêm! Nếu không thích học môn này thì anh bước ra ngoài cho tôi!
- Dạ... Dạ...Thưa cô...
- Quá tam ba bận, anh bước ngay cho tôi!!!
Cô giáo dù có hiền tới đâu thì khi tức giận đều trở thành cọp cái. Kết quả là bạn Nghiêm đã bị tống cổ ra ngoài như thế đó.
" Ha ha..."
Xin lỗi vì đã lợi dụng xác một con kiến và vết tương cà buổi sáng để dựng hiện trường giả này khiến bạn ấy sốc nặng, nhưng mà...
"Nhờ nó mà tôi thích đóng vai ác làm sao... Bà nó sảng khoái không gì bằng ha ha ha..."
...
Nhưng chưa được bao lâu thì:
- Chị kia, chỗ mình không ngồi, ngồi sát qua chỗ bạn kia để nói chuyện riêng đúng không! Tội chị to không kém đâu!
- Ơ...
- Chị cũng bước ngay ra ngoài cho tôi!
" Má! Mãi cười nên quên nhích về chỗ cũ lần này đã bị dính chưởng con mẹ nó rồi!"
...
Người ta nói: "Giáo viên có lớn tuổi đến đâu cũng sẽ có một ngày gọi học trò của mình là anh chị".
Người ta còn nói: "Gieo nhân nào gặt quả nấy"...
...
"Hu hu tôi sai rồi, tôi chắc chắn không thích hợp đóng vai ác... Cho tôi xin rút lại lời trên được không!"
______
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...