Không Sạch


Thời điểm Giang Tiểu Nhạc cùng Trần Thúc nói chuyện với nhau là vào một đêm rét đậm.

Thành phố H mùa đông hết sức lạnh, không có tuyết nhưng vẫn lạnh lẽo đến thẳng xương cốt.

Trên đường, vài người lui tới, thời tiết âm u, vô cớ làm con đường thêm hiu quạnh.
Giang Tiểu Nhạc đi ngang qua dưới lầu nhà Trần Thúc, Trần Thúc lê dép lê xuống lầu vứt rác.

Trong miệng hắn ngậm thuốc lá, trong tay xách theo một cái túi đựng rác màu đen, một cái tay khác bỏ trong túi, bên ngoài mặc áo lông vũ, tóc dài quá xõa ra tản loạn trên cổ lôi thôi lếch thếch mà lười biếng.

Hắn lê đôi dép lông xù con thỏ, Giang Tiểu Nhạc nhịn không được nhìn thêm nhiều lần đôi, liền nghe thấy Trần Thúc cười nhạo một tiếng, Trần Thúc nói: "Nhìn cái gì?"
Giang Tiểu Nhạc cứng đờ, mặt không biểu tình mà nâng lên mặt.

Thành phố H chật vật, Giang Tiểu Nhạc giống như cứng cỏi ngoan cường tựa cỏ dại, cường ngạnh mà phát triển ở nơi dơ bẩn bất kham bùn nhưỡng, mà có thể sinh trưởng một cách mạnh mẽ.
Binh một tiếng, Trần Thúc đem túi đựng rác ném vào thùng rác, hắn xoay người, ánh mắt dừng trên mặt Giang Tiểu Nhạc.

Hắn không phải người mù, tự nhiên đối Giang Tiểu Nhạc cũng có chút ấn tượng, tiểu tử này luôn nhìn hắn, nhìn hắn thông đồng với khách làng chơi, nhìn hắn sững sờ hút thuốc, ánh mắt không thèm che giấu chút nào.
Nhưng ánh mắt của cậu lại mang cảm giác lưu luyến dừng trên người hắn, nhưng không phải hạ lưu ái muội, cũng không phải chán ghét trào phúng, nói không rõ đó là cảm giác gì.

Bất quá Trần Thúc cũng không để ý, một tiểu hài nhi chưa đủ lông đủ cánh, thích xem liền xem, Trần Thúc không sợ ánh mắt người khác thích nhìn thì cứ nhìn đi.
Trần Thúc kẹp điếu thuốc, nói: "Nhóc con, muốn gì?"
Giang Tiểu Nhạc nhìn hắn, hai người vẫn đứng đối diện nhau, mắt nhỏ trừng mắt lớn, trên mặt Trần Thúc lộ ra vẻ thuần tịnh nhạt nhẽo, môi đỏ bừng xinh đẹp, cánh môi hơi nhếch lên, vô cớ lộ ra vẻ gợi cảm.
Giang Tiểu Nhạc chỉ nhìn môi Trần Thúc, không hé răng, Trần Thúc vẫn là lần đầu tiên bị như thế tiểu tử choai choai dùng ánh mắt thẳng thắn nhìn chằm chằm hắn như vậy, mới mẻ, một bàn tay liền đặt lên bả vai Giang Tiểu Nhạc, nói: "Nhóc con, thành niên chưa?"
Cả người Giang Tiểu Nhạc đều căng thẳng, cậu ngửi thấy hương vị ấm áp trên người Trần Thúc.
Trần Thúc nói: "Hỏi nhóc đó"

Giang Tiểu Nhạc nhấp máy môi, tuổi cậu nói nhỏ cũng không nhỏ, lớn cũng không phải, qua mùa đông này bất quá cậu đã mười sáu, so với Trần Thúc vẫn lùn hơn mười mấy xăng-ti-mét.

Loại cảm giác áp bách này làm hắn có điểm bực bội, Trần Thúc không thích cảm giác này tựa như con chó hoang nhỏ miệng còn hôi sữa bị vứt bỏ ven đường, nhưng lại không duỗi tay đẩy Trần Thúc ra.
Giang Tiểu Nhạc mở miệng nói: "Không thành niên thì sao?"
Trần Thúc cười, ở bên tai Giang Tiểu Nhạc nói: "Không có gì đặc biệt, chỉ là ca ca không thích chơi với trẻ vị thành niên."
Giang Tiểu Nhạc ngẩn người, nói: "Tôi có tiền."
Trần Thúc buông tay ra, ngoài ý muốn liếc mắt một cái nhìn Giang Tiểu Nhạc, cười nhạo nói: "Chưa đủ lông đủ cánh mà học người ta đi chơi trai, nhóc con, cưng có tiền nhưng thứ đồ phía dưới không dùng được."
Giang Tiểu Nhạc cái hiểu cái không, nhưng gương mặt cậu lại tỏ vẻ hết sức bình tĩnh, chỉ nhớ rõ Chu Lương nói, Trần Thúc chỉ nhận tiền, nói: "Có tiền không được sao?"
Cậu từ trong túi móc ra mấytờ giấy hồng, Trần Thúc quét mắt, thế mà cũng có tới mười tờ giấy hồng, hút hết điếu thuốc, hắn ấn tàn thuốc, nói: "Không được."
"Ông đây không làm với vị thành niên."
Hắn liền nhấc chân đi lại bị Giang Tiểu Nhạc nắm chặt, dùng rất nhiều lực, Trần Thúc nhíu mày, không kiên nhẫn mà nói: "Buông tay."

Giang Tiểu Nhạc nhìn Trần Thúc, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi muốn đi ngủ."
Hắn bổ sung nói: "Cùng anh"
Trần Thúc bị chọc đến phiền, nói: "Ngủ cái rắm, ông đây không muốn cùng mày ngủ."
Giang Tiểu Nhạc nói: "Vì cái gì?"
Trần Thúc nói: "Làm với vị thành niên, là phạm pháp."
Giang Tiểu Nhạc trầm mặc một lát, nói: "Anh bán, cũng phạm pháp."
Trần Thúc: "......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui