Không Quen



Hôm nay là sinh nhật của Phương Hòe Ninh.

Trong khoảng thời gian Phương Hòe Ninh và Lật Đình yêu nhau, người trước hầu như không có bất cứ yêu cầu gì với người sau, Lật Đình không cần thay đổi vì Phương Hòe Ninh, trong mắt Phương Hòe Ninh, Người Xám Nhỏ là hoàn hảo, đủ loại khuyết điểm của cậu trong mắt người khác với Phương Hòe Ninh mà nói đều là ưu điểm, Phương Hòe Ninh đối xử tốt với cậu thế nào cũng không quá, bởi vì Lật Đình nhận được. Nhưng Phương Hòe Ninh cũng biết Lật Đình không phải một người chỉ biết tiếp nhận không biết báo đáp, cho nên dù lặp đi lặp lại nói với bản thân phải bình tâm lại, thật sự đến ngày này Phương Hòe Ninh vẫn không kìm được từ lúc mở mắt ra đã âm thầm chờ mong trong lòng.

Trước đó sinh nhật của Lật Đình trải qua ở nước A, Phương Hòe Ninh tự nhận khi đó tốn không ít tâm tư, sắp xếp các phương diện cũng coi như hài lòng, món quà cũng là một tấm chân tình, cho nên hắn cảm thấy đến lượt mình sinh nhật, với tính cách của Lật Đình, tuyệt đối sẽ không đối đãi qua loa.

Tất nhiên hắn biết rõ bản tính của nhóc tham tiền, Lật Đình tính toán muốn tặng, món quà cũng nhất định là quà nhẹ nhưng tình nặng, có thể bắt tay làm thì tuyệt đối không dùng tiền, thậm chí rất có thể hòa vào trong việc nhỏ không đáng kể của cuộc sống hàng ngày, không xốc nổi nhưng nhất định dụng tâm. Cho nên hắn nhắc nhở bản thân, đến lúc đó bất kể nhận được gì cũng phải biểu hiện đầy đủ ngạc nhiên, giá trị không quan trọng, quan trọng là đưa từ tay ai.

Thế là Phương Hòe Ninh dậy từ sáng tinh mơ triển khai toàn bộ năm giác quan, nét mặt ung dung thản nhiên, sợ gây áp lực cho đối phương, nhưng bên trong lại không bỏ qua từng tí cử chỉ và biểu hiện của Lật Đình chút nào, tranh thủ ngay lập tức tiếp nhận tâm ý của nhóc tham tiền.

Quả nhiên, sau khi ăn sáng Lật Đình cầm nón lá chuẩn bị ra ngoài, thấy Phương Hòe Ninh nhìn mình, Lật Đình điềm nhiên như không có việc gì hỏi: “Anh có đi không?”

Hôm nay Phương Hòe Ninh nghỉ ngơi, tất nhiên gật đầu: “Có.”

Thế là hai người cùng ngồi xe đến đường Thì Di.

A Xương đã đợi ở đó, Lật Đình tới rồi sau đó tiến lên nói chuyện với anh ta, Phương Hòe Ninh thì đứng ở một bên, mắt không chớp nhìn dưa hấu tươi non tròn vo đầy trên mảnh ruộng nhỏ, có một khoảng thời gian hắn không đến đây, cũng không biết mèo con lén lút trồng quả này lúc nào.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Dưa hấu là loại quả Phương Hòe Ninh rất thích, hắn còn nhớ năm ngoái lúc mình vẫn đang bận rộn đề án của công nghiệp Hợp Tín, gặp được Lật Đình mua được rất nhiều dưa hấu từ trong tay A Xương lại mua đi bán lại cho công ty lân cận, khi đó vì kiêng nể mặt mũi mình chỉ nếm mấy miếng, nhưng cảm giác ngọt và nhiều nước vẫn lưu trong trí nhớ. Không ngờ lần này Lật Đình dùng dưa hấu tự mình trồng, chỉ nghe ý tứ cậu trò chuyện với A Xương ở đó, đây còn là loại dưa Kỳ Lân tốt, không giống với nuôi thả trước đây, từ gieo hạt đến chín Lật Đình đều tốn rất nhiều tâm tư.

Phương Hòe Ninh lại nghĩ tới mùa đông năm nay Lật Đình trồng nhiều rau củ mình thích ăn như vậy, nhưng hậu tri hậu giác hắn mới nhận ra, xem ra tâm ý của lần này, mình không thể bỏ lỡ nữa.

Lật Đình và A Xương nói xong, hẹn tình huống cụ thể sẽ liên lạc lại, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt long lanh của Phương Hòe Ninh nhìn mình, một đôi mắt lấp lánh như sao trời.

Lật Đình: “?”

Hai người lại ngồi xe quay về, trước khi đến nhà, Lật Đình nói muốn đi mua ít đồ.


Phương Hòe Ninh tò mò đi theo Lật Đình đến siêu thị, thấy cậu mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chắc là chuẩn bị cho bữa tối, Lật Đình không có sở thích gì, thấy nguyên liệu nấu ăn toàn món Phương Hòe Ninh thích, trừ cái đó ra, Lật Đình còn mua vài dụng cụ làm bánh ngọt.

Tuy Phương Hòe Ninh có thể đoán sơ sơ Lật Đình muốn làm gì, nhưng lúc thật sự về nhà, sau khi nhìn thấy Lật Đình bận rộn nghiêm túc bắt đầu làm bánh gato trong phòng bếp, sự cảm động của át chủ bài suýt nữa đầy tràn ra nhấn chìm toàn bộ ngôi nhà giống như lũ lụt.

Phương Hòe Ninh biết Lật Đình không thích ăn đồ ngọt, thật ra bản thân hắn cũng không thích, cho nên Lật Đình chỉ làm một cái bánh ngọt nhỏ, tròn trịa, vị chanh, còn trang trí bằng sô cô la, rất mê người rất đáng yêu. Sau khi làm xong cái này, tay Lật Đình không dừng, tiếp tục làm mấy loại bánh ngọt lạ mắt đầy màu sắc, bánh lạnh matcha, cuộn vừng yến mạch, bánh đậu xanh giòn v.v…, từng tầng từng tầng tinh xảo bày trong đĩa, thấy được cả trái tim của Phương Hòe Ninh cũng sắp tan rồi.

Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được đi tới ôm lấy đầu bếp nhỏ đeo tạp dề từ phía sau, cúi đầu hôn làn da trơn nhẵn sau tai đến cổ cậu, lưu luyến say mê nói: “Rất ngọt...”

Lật Đình nghiêng đầu nhìn vẻ mặt kích động của Phương Hòe Ninh.

Lật Đình: “?”

Làm xong việc trong tay, Lật Đình lại làm bữa tối, đúng là rất phong phú, tuy rằng tạm thời những bánh ngọt kia chưa lên bàn, nhưng Phương Hòe Ninh đã ăn bánh gato vị chanh, đúng như hắn dự đoán, hương vị ngọt mà không ngấy lưu trong khoang miệng, hương vị đủ để cho hắn dư vị hơn ba trăm ngày, e rằng phải tới sinh nhật sang năm mới có thể tản đi.

Sau bữa ăn, bị ghét bỏ thế nào đi nữa, Phương Hòe Ninh vẫn kiên trì nhận trách nhiệm rửa bát.

Đợi sau khi Phương Hòe Ninh khó khăn lắm mới kết thúc chiến đấu với bát đũa trở lại phòng sách, đã nhìn thấy Lật Đình ngồi trước bàn sách cầm bút cúi đầu, vậy mà đang vẽ tranh? Từ sau lần trước Người Xám Nhỏ dẫn mình đến đường Thì Di bộc lộ tài năng, Phương Hòe Ninh vẫn chưa từng thấy Lật Đình lại biểu hiện ra tài nghệ về mặt này, lần này có dụng cụ vẽ, càng có thể nhìn ra được kiến thức cơ bản của cậu khá tốt.

Lật Đình dùng chì màu, sau khi phân phối tổng thể thì bắt đầu tiến hành cấu trúc và tinh chỉnh, nhưng rải rác vài nét, một bức tranh sinh động sáng tỏ đã tưng bừng trên giấy. Sao trời bao la, vũ trụ mênh mông, trái đất xanh thẳm, còn có phi thuyền khổng lồ và hai người nhỏ tay dắt tay cùng dạo chơi trong đó, cho dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chỉ riêng không khí dựa vào lẫn nhau đã khiến Phương Hòe Ninh ấm lòng không thôi.

Bức tranh kia rất đơn giản, không mất nhiều thời gian Lật Đình đã hoàn thành, cậu còn dùng tiếng Anh viết một bài thơ nhỏ dễ thương bên cạnh, đại ý là bạn và tôi, hai tiểu đồng bọn chúng ta tương thân tương ái cùng nhau phiêu lưu sáng tạo vô hạn nội dung khích lệ các loại tương lai vô tận, cùng với màu nền rực rỡ nhiều vẻ kia càng hiện ra một loại ước ao tốt đẹp của trẻ con ngây thơ chất phác.

Phương Hòe Ninh cao to thế này đứng bên cạnh vây xem, sao Lật Đình có thể không chú ý, nhưng cậu không khó chịu, hơn nữa khi đặt bút vẽ xuống quay đầu đã đối diện với một gương mặt ngóng nhìn thật sâu cậu cũng đã thản nhiên hơn trước đó rất nhiều.

“Anh…”

Chỉ có điều Lật Đình vừa mở miệng, cậu đã bị Phương Hòe Ninh ôm lại.

Lật Đình: “?”


Phương Hòe Ninh vùi mặt vào trong cổ cậu, hô hấp hơi nhanh phất qua làn da Lật Đình, chứng tỏ tâm trạng của hắn hơi kích động.

“Vẽ xong rồi?” Phương Hòe Ninh hỏi.

Lật Đình nghĩ ngợi, gật đầu.

Tiếp theo cậu được Phương Hòe Ninh bế lên, hai ba bước đi vào phòng ngủ, sau đó đè lên giường.

“Anh rất vui, Đình Đình…”

Phương Hòe Ninh mổ hôn từng tấc dọc theo mặt Lật Đình, cuối cùng lời nói mơ hồ biến mất trong đôi môi giao nhau.

Lật Đình yên lặng ngắm nhìn đối phương, ánh mắt lấp lóe vài lần sau đó vẫn phối hợp để đối phương vừa hôn vừa cởi áo ngủ trên người.

Phấn khích và cuồn cuộn trong tâm tư đã được Phương Hòe Ninh thể hiện trên cơ thể rất tốt, có lẽ ánh mắt của Phương Hòe Ninh quá sâu xa, biểu cảm đối mặt với Lật Đình quá dịu dàng, thêm nữa trong hành động lộ ra tình nghĩa tràn đầy muốn ngăn cũng không nổi từng chút từng chút đắm chìm vào lây nhiễm tới đối phương, khiến Lật Đình cũng theo gấp đôi vùi đầu vào trong trận trao đổi tình cảm này, từ chạng vạng tối mãi cho đến khuya, hai người mới miễn cưỡng vân thu vũ hiết.

vân thu vũ hiết: nghĩa đen sau cơn mưa trời lại sáng, nghĩa bóng chuyện xxx kết thúc.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Tay chân của Lật Đình vẫn có thể đứng vững, nhưng về mặt tinh thần xác thực bị tiêu hao không ít, Lật Đình nằm ở đó để cho Phương Hòe Ninh ôm vào phòng tắm rửa sạch cho mình, loại cảm giác này cũng không phải là chăm sóc tâm lý của đối phương, trong quá trình Lật Đình cũng được an ủi rất tốt, nói trắng ra sinh hoạt hằng ngày Lật Đình hoàn toàn có thể một tay che đậy, nhưng giờ phút này, cậu sẵn lòng thể hiện sự yếu đuối được Phương Hòe Ninh bận tâm thế này.

Sau khi trở lại giường lần nữa, Lật Đình nằm trong lòng Phương Hòe Ninh, nghe hắn thì thầm bên tai mình: “Hôm nay anh rất vui.” Thật ra không chỉ mỗi hôm nay, ở cùng mèo con mỗi một ngày đối với Phương Hòe Ninh mà nói đều là tuyệt không thể tả.

Lật Đình liếc nhìn đồng hồ treo tường, thiếu năm phút nữa là đến nửa đêm, một ngày đã sắp trôi qua.

Sau khi ngẫm nghĩ một lát, trong ánh mắt như cười mà không phải cười của đối phương, một tay Lật Đình nhẹ nhàng đặt lên tủ đầu giường.

Sau đó không đợi Lật Đình bày tỏ, Phương Hòe Ninh đã cong mắt nói: “Cảm ơn món quà của em, anh vô cùng thích.”


Lật Đình hỏi: “Quà gì?”

Phương Hòe Ninh cúi đầu nhìn cậu: “Anh rất thích mọi thứ em đưa cho anh ngày hôm nay.”

Lật Đình nhớ lại đủ loại biểu hiện khó hiểu của Phương Hòe Ninh suốt ngày hôm nay, gần như hiểu ra.

Lật Đình híp mắt lại: “Anh thích… những thứ này?”

Phương Hòe Ninh vội vàng gật đầu: “Tất nhiên, anh biết em sẽ không mua những thứ xa xỉ kia…”

Nói ra lại cảm thấy lời này nghe có nghĩa khác, sợ mèo con hiểu lầm, Phương Hòe Ninh vội nói: “Những món đồ tùy tiện đều có thể mua được có gì hiếm lạ, vừa đắt vừa không có ý nghĩa.” Đâu có so được với mèo con tự tay làm cho mình nhiều như vậy?

Lật Đình: “...”

Phương Hòe Ninh nở nụ cười xán lạn: “Thế này rất tốt.”

Nói xong lời này phát hiện Lật Đình lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, con ngươi trong mắt cuồn cuộn, rất lâu mới quay đầu đi.

Lật Đình: “À.”

Phương Hòe Ninh cho rằng cậu ngại, nhếch miệng, cúi đầu lại muốn hôn cậu, lại bị đối phương tránh đi.

Lật Đình nói: “Em muốn uống nước.”

Hiếm khi mèo con vui lòng sai khiến mình, Phương Hòe Ninh vui sướng vô cùng, lập tức đứng lên đi đến phòng bếp.

Nhìn người rời đi, lúc này Lật Đình mới mở tủ đầu giường mình vừa để tay lên, lấy ra một hộp quà nhỏ đóng gói đẹp đẽ đặt ở bên trong, chỉ thấy logo khắc trên đế là cái đồng hồ đeo tay của Phương Hòe Ninh trước kia bị Trình bằng kéo làm hỏng, thương hiệu đó chỉ ở nước A mới có hàng mới có thể sửa được, mà cái đồng hồ này rõ ràng là hàng mới.

Vừa đắt vừa không có ý nghĩa?

Hình như cũng đúng.

Lật Đình vuốt nhẹ hai lần món quà ngàn năm một thuở khiến mình trích nhiều máu, trở tay lại ném nó vào trong ngăn kéo.

Xem ra sau này vẫn là đi con đường lợi ích thực tế tốt hơn.


Quay đầu nhìn sang điện thoại bên cạnh đang không ngừng nhấp nháy. Sau khi cầm lên mở phần mềm chat ra, đã thấy mấy tin nhắn nằm trong đó đến từ những người khác nhau.

A Xương: Tìm được người mua dưa hấu rồi, với lô của tôi, năm nay sản lượng dưa Kỳ Lân thấp, cậu muốn trồng chắc có thể bán giá tốt.

Em gái Phong Tín Tử: Khi nào có thể ăn thử món bánh ngọt anh làm thử giúp quản lý cửa hàng vậy?

Lương Ngọc: part-time làm bản vẽ cho tranh minh họa nhi đồng xong chưa? Khoảng tuần sau là cần rồi.

Lật Đình quét một vòng, lời ít ý nhiều trả lời từng người một.

Lật Đình: không bán dưa hấu.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Lật Đình: Có mấy cái bánh ngọt không ngon, ngày mai làm lại.

Lật Đình: bản vẽ chưa xong, cuối tuần đưa cho cậu.

Gõ chữ xong, Lật Đình tắt điện thoại, thấy Phương Hòe Ninh bưng nước đi vào phòng yếu ớt nửa cụp mí mắt xuống, dáng vẻ hơi mệt mỏi.

Nghĩ đến mèo con vì mình lao tâm lao lực một ngày, Phương Hòe Ninh thực sự đau lòng, cho cậu uống nước xong, vội vàng ôm người chìm vào giấc ngủ.

Khi kim đồng hồ chỉ hướng mười hai giờ, trong đêm yên tĩnh nhẹ nhàng vang lên một câu nói nhỏ.

“Sinh nhật vui vẻ...”

“Ừm, cảm ơn.”

bánh matcha lạnh

cuộn vừng yến mạch

bánh đậu xanh

TOÀN VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui