Không Quen

Trong chớp mắt lại đến tuần thi của đại học A, thư viện đại học A kín người hết chỗ kéo theo việc làm ăn của Phong Tín Tử lần nữa, Lật Đình bận rộn cả buổi sáng, lại ngẩng đầu nhìn thời gian phát hiện cũng gần trưa rồi, lát nữa Phương Hòe Ninh sẽ tới.

Lật Đình đang nghĩ nhanh chóng bày sách xong phải mau mau đi ra để dành chỗ ngồi ở góc cho người nào đó, nếu không mặc hắn quang minh chính đại đứng trong tiệm thật sự rất gây chuyện thị phi.

Nhưng không đợi Lật Đình giải quyết công việc trong tay đã nghe thấy có người đang gọi Phương Hòe Ninh, hình như là một cô gái, âm thanh còn không to bằng chuông gió ở cửa, nhưng đối với Lật Đình mà nói cái tên này làm thế nào cũng không xem nhẹ được.

Không bao lâu giọng Phương Hòe Ninh cũng vang lên, chỉ cách Lật Đình một hàng kệ sách, đang nói chuyện với cô gái kia.

Cô gái nói: “Cậu đừng xếp hàng nữa, tôi cho cậu chỗ ngồi này, bạn của tôi đi rồi, tôi sẽ ngồi bàn bên cạnh.”

Phương Hòe Ninh nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Cô gái nói rồi đứng lên, Lật Đình nghe thấy bên kia phát ra tiếng ghế ma sát rất nhỏ, tiếp đó cô gái kia bỗng nhiên lại nói xin lỗi, “Cái này, Hòe Ninh… xin lỗi, phát biểu của buổi lễ tốt nghiệp vốn phải là việc của cậu.”

Phương Hòe Ninh không để bụng: “Không cần, vốn là ai thể hiện tốt thì người đó lên, giáo viên cũng chọn người phù hợp nhất cho tình huống hiện tại.”

Cô gái thở dài: “Còn có người phù hợp hơn cậu?”

Trả lời của Phương Hòe Ninh chỉ là lịch sự cười một cái.

Cô gái đành phải chuyển chủ đề: “Hành trình của cậu quyết định vào tháng chín hả?”

Sau kệ sách tay của Lật Đình dừng lại.

Phương Hòe Ninh ừ một tiếng: “Còn phải xem sắp xếp của giáo viên.”

Advertisement / Quảng cáo

Cô gái: “Như vậy cũng tốt, chúc cậu đi tới đó cũng có thể thuận lợi.”

Phương Hòe Ninh: “Cảm ơn.”

Sau khi Lật Đình xếp gọn gàng những cuốn sách ở hàng trên cùng, lại đờ ra nhìn mấy giây mới chuyển ra ngoài.

Liếc mắt đã đối mặt với người nào đó lắp ra-đa của mèo con ở bên kia.

Phương Hòe Ninh kinh ngạc: “Em không ở nhà kho?” Hắn nhớ hôm nay trên bản ghi nhớ của nông trường nhỏ rõ ràng ghi chép nội dung công việc của Lật Đình là kiểm hàng.

“Vừa tới đây.”

Lật Đình nói xong liếc nhìn bàn bên cạnh, nhận ra bạn học vừa nói chuyện với Phương Hòe Ninh là cô gái đã gặp hai lần tên Hồng Nguyệt.


Hồng Nguyệt cũng nhận ra Lật Đình, nhìn cậu lại nhìn Phương Hòe Ninh, tiếp đó lại lộ ra biểu cảm đột nhiên nhận ra.

Lật Đình lại quay đầu sang, nhìn Phương Hòe Ninh chằm chằm, mấp máy môi, lời ra khỏi miệng lại là: “Uống gì?”

Phương Hòe Ninh nói: “Gì cũng được.”

Lật Đình đi đến sau quầy bar bận việc trong chốc lát, bưng một cốc chất lỏng tinh khiết trong suốt đặt trên bàn Phương Hòe Ninh.

“Đồ uống mới?” Phương Hòe Ninh mong đợi nhận lấy nhấp miệng, sau đó lông mày nhíu lại.

Lật Đình nhìn vẻ mặt của hắn: “Làm sao?”

Phương Hòe Ninh: “Mùi vị… hơi đặc biệt.”

Lật Đình: “Không ngon?”

Phương Hòe Ninh: “Không phải, đại khái là không quen.”

Nói đoạn lại uống hai ngụm.

Phương Hòe Ninh: “Ừm, bây giờ cảm thấy khá ngon, còn có chút dư vị.”

Phương Hòe Ninh mỉm cười thưởng thức: “Đồ uống gì vậy?”

Lật Đình: “Nước muối.”

Phương Hòe Ninh: “…”

Hồng Nguyệt bên cạnh mắt thấy toàn bộ quá trình: “…”

Hình như cô nên thu lại lời nói trước đó, trạng thái này của át chủ bài… có lẽ đúng là có phần không phù hợp.

** ** ** **

Trường học đã lần lượt bắt đầu bảo vệ, rất nhiều sinh viên năm tư đại học vất vả bôn ba bên ngoài đều ẩn hiện trong sân trường lần nữa. Trước đó Ngụy Bình đã được một xí nghiệp bên ngoài trực tiếp tuyển dụng, trở thành một nữ doanh nhân tiêu chuẩn, mà Tiền Khôn vì giành vinh dự thể dục đến mềm tay ở trường, lớp lý thuyết cũng không có trở ngại, gần đây nhận được thư mời của không ít trường học, đang cân nhắc từng ngôi trường; về phần Triệu Bàng, dựa vào quan hệ trong nhà tìm được một công ty nhỏ khá ổn để thực tập, duy nhất khá thảm đó là Vương Phục Lương, mấy tháng trước thi nghiên cứu năm tư đại học thất bại, ôm nhiệt tình vô hạn với chuyên ngành và nữ thần Diệu Diệu, đang cố gắng khôi phục trạng thái dự định sang năm tái chiến.

Bất kể như thế nào, mọi người cũng coi như đều có chỗ trông cậy, tình huống trước mắt ăn một bữa thiếu một bữa, sau khi tốt nghiệp lại muốn tụ tập cũng không dễ dàng như vậy. Thế là nhân cơ hội này, Phương Hòe Ninh cũng đón Lật Đình tới, đám người tìm nhà hàng mới nhậu nhẹt một chầu.

Nhà hàng cuối cùng được chọn ở trên lầu trong trung tâm quảng trường, hơi đắt, nhưng bởi vì hot trên mạng, vô cùng hấp dẫn. bọn Phương Hòe Ninh đợi cả buổi, Cuối cùng chọn quán trên lầu trung tâm quảng trường, đằng trước còn chục bàn người còn đang mắc kẹt, phía sau càng nhiều không đếm xuể.


Chú ý tới Lật Đình đợi trong đám người rất lâu, biểu cảm đã hơi bắt đầu thiếu kiên nhẫn, Phương Hòe Ninh nhỏ giọng nói: “Có lẽ phải đợi một lúc, nếu như không muốn đợi chúng ta có thể đi trước.”

Lật Đình xuyên qua cửa kính khó chịu trừng thêm vài lần mấy người đã ăn xong từ lâu còn đang nán lại nói chuyện trời đất, quay đầu tứ phía.

Phương Hòe Ninh: “Tìm gì?”

Lật Đình vê tờ giấy trên tay: “Không phải anh muốn đi? Vậy tìm người bán số này đi.”

Phương Hòe Ninh: “...”

Cuối cùng hai người lựa chọn yên lặng tìm chỗ ít người ở cửa sau ngồi xuống tiếp tục chờ đợi.

Lúc này một giọng nói hòa nhã gọi Phương Hòe Ninh lại.

“Cậu Phương…”

Phương Hòe Ninh ngẩng đầu, bất ngờ: “Vương tiên sinh?!”

Lần trước gặp phải ông chủ của công ty trò chơi trực tuyến đang đi ra từ cửa sau nhà hàng, có vẻ như vừa ăn cơm xong, mà một ông chủ khác – Liêu tiên sinh cũng ở đây, nới lỏng áo sơ mi, âu phục được hắn ta xách trên tay.

Có điều Liêu tiên sinh không nhìn Phương Hòe Ninh, tầm mắt của hắn ta rơi trên mặt của người bên cạnh Phương Hòe Ninh, bỗng nhiên không đàng hoàng cười một tiếng.

Advertisement / Quảng cáo

“Ơ, khéo nhỉ.” Liêu tiên sinh nói.

Không nghĩ tới Vương tiên sinh kia nhìn sang cũng cười, nhưng nụ cười của y dịu dàng hơn nhiều, y nói: “Lại gặp nhau rồi.”

Phương Hòe Ninh không hiểu, nhìn nhìn họ lại nhìn chỗ tầm mắt của hai người rơi xuống —— Lật Đình.

Lật Đình vẫn mặt không biểu cảm, quét qua Vương tiên sinh, lại cho Liêu tiên sinh một cái khinh bỉ, rất không nể mặt mũi nói với Phương Hòe Ninh: “Không quen biết.”

Vương tiên sinh sững sờ, bật cười.

Liêu tiên sinh cũng đang cười, nheo mắt lại cà lơ phất phơ nhìn Lật Đình: “Tôi thì thôi đi, nói thế nào Vương tiên sinh cũng cứu mạng cậu hai lần, cậu đối xử với chúng tôi như vậy, thật không có lương tâm.”

Phương Hòe Ninh cau mày. Cứu Lật Đình? Lúc nào?


Tuy rằng hắn rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng Phương Hòe Ninh càng không thích có người dùng giọng điệu khẽ xoi mói này nói chuyện với Lật Đình, ánh mắt hắn lạnh xuống, tiến lên một bước chặn tầm mắt của Liêu tiên sinh.

Liêu tiên sinh khựng lại, có nhiều hứng thú nhìn anh chàng trước mặt cao tương đương mình, một người tuổi còn trẻ làm học thuật giận lên không nghĩ tới còn có chút khí thế, đối diện với ánh mắt phòng bị kia, Liêu tiên sinh thoáng cái đã hiểu quan hệ của hai người này.

Liêu tiên sinh cười vui vẻ hơn: “Cậu căng thẳng cái gì, một người ở Nhất trung của thành phố A trước kia nhớ thương cậu ta đã bị trừng trị rất thảm, hổ con nhà cậu đúng là chỉ biết cắn người.” Nếu đổi thành khoảng mười năm trước loại vật nhỏ vừa đẹp vừa hung dữ không chịu trói buộc này tuyệt đối là đồ ăn của hắn ta, chỉ có điều bây giờ mà…

Liêu tiên sinh liếc Vương tiên sinh sau lưng vẫn phong độ nhẹ nhàng đứng ở đó mỉm cười, trước mắt bao người vòng lấy eo của y, ôm người đi về phía trước.

Vương tiên sinh được hắn ta dẫn đi hai bước, lại đẩy tay đối phương ra, quay đầu nhìn về phía Lật Đình.

Lật Đình nhìn nhau với y, vẫn nói câu: “Cảm ơn.”

Vương tiên sinh gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn vào trong quán, chưa đến hai giây một người có vẻ là quản lý vội vội vàng vàng chạy ra.

Vương tiên sinh nói: “Tìm chỗ ngồi cho họ.”

Nói xong cười một cái với Lật Đình, lại nói câu “Có ý tưởng về thiết kế có thể gọi điện thoại cho chúng tôi bất cứ lúc nào” với Phương Hòe Ninh lúc này mới theo Liêu tiên sinh rời đi.

Sau đó bọn Phương Hòe Ninh và Lật Đình được quản lý dẫn vào một gian phòng rất rộng, phục vụ đặc biệt toàn bộ hành trình, triệt để thi hành mục đích “Khách hàng là Thượng Đế”, khiến cho bọn Vương Phục Lương và Triệu Bàng liên tiếp cảm thán quán này giác ngộ như thế, thảo nào đông người thế kia. Mà Ngụy Bình và Tiền Khôn thì lặp đi lặp lại hoài nghi có phải Phương Hòe Ninh nhập cổ phần không, nếu không thì chuyện gì xảy ra với đãi ngộ khách VIP.

Ban đầu đã nói chế độ AA, nhưng lúc tính tiền bị Phương Hòe Ninh vượt lên trước, trước đây hắn cũng luôn làm chuyện này, nhưng lần này mấy bạn cùng phòng không vui.

AA (Algebraic Average): mỗi người chia sẻ chi phí theo bình quần đầu người

“Cậu nói xem tôi đây cũng lĩnh lương rồi, tuy không nhiều, nhưng sao có thể chỉ ăn mà không xuất lực chứ.” Triệu béo ngượng ngùng, anh ta vẫn là người ăn nhiều nhất, mặc dù hôm nay gặp mặt mới phát hiện vị kia nhà át chủ bài cũng không kém bao nhiêu.

Vương Phục Lương cũng không đồng ý: “Trước kia cậu luôn nói mình giành được nhiều học bổng thích mời khách, nhưng trước khi cậu tốt nghiệp chắc chắn ít đi nhiều, anh em có ý tốt…”

“Cậu có biết nói chuyện phiếm không, ” Tiền Khôn cũng nghe không nổi nữa, “Hòe Ninh lần này đã thiếu đi mấy phần thưởng, là mấy cái mõ già* ngoan cố không thay đổi của khoa các cậu không có thị lực nhìn, đợi sau này đi ra ngoài rồi còn sợ không lấy được?!”

cái mõ già gốc là lão bang tử (老梆子): phương ngôn chỉ luận điệu cũ rích

“Cậu nhỏ giọng lại đi! Sợ người dân toàn thế giới không biết!” Triệu Bàng cũng mắng anh.

Vương Phục Lương làm người hòa giải: “Lật, Lật Đình đến… đến phòng rửa tay rồi!! Cậu ấy lại không, không nghe được các cậu nói chuyện Hòe Ninh bị… tố cáo!”

Đám người: “—— xuỵt!!!!!”

Phương Hòe Ninh: “...”

Bên kia một nhóm người ồn ào với nhau, trên hành lang xa mấy bước Ngụy Bình im lặng đỡ trán, lại ngẩng đầu liếc nhìn về phía Lật Đình đứng bên cạnh không nhìn ra cảm xúc gì.

Ngụy Bình muốn giải thích: “Thật ra, Hòe Ninh…”

Lật Đình nói: “Không đúng.”

Ngụy Bình: “?”


Lật Đình: “Tôi đã tính giá tiền rồi, một trăm dư ra là tiền phòng riêng, đây là chi tiêu ép buộc ẩn, nên được khấu trừ.”

Ngụy Bình: “...”

...

Trên đường về Phương Hòe Ninh và Lật Đình đều có phần trầm tĩnh, hôm nay xe buýt rất ít người, bọn họ kề vai ngồi ở hàng cuối cùng, một đường lẳng lặng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Một lúc lâu vẫn là Phương Hòe Ninh mở miệng trước.

“Là chuyện của Thái Dương lúc trước à?” Hắn nghĩ tới nghĩ lui, đây chắc là điều mà Lật Đình để người khác cứu giúp. “Họ là bạn học ở thành phố A mà em đã nói lần trước?”

Lật Đình nghiêng đầu, biết hắn đang nói đến chuyện của hai vị Liêu Vương, ừ một tiếng.

Advertisement / Quảng cáo

“Chỗ em bị chặn đúng lúc là chỗ ở của họ.”

Khi đó Thái Dương mang theo nhiều người như vậy, Lật Đình cũng chỉ có một mình, chạy thế nào đi nữa cũng khó thoát các con đường bị chặn phía trước, mà người họ Liêu kia lúc ấy đứng trong sân ở tầng một hứng thú nhìn cậu chạy trốn tứ phía, cho đến khi Vương tiên sinh đi tới cũng nhìn thấy, mới bảo người ra tay cứu giúp. Sau đó một đám bên ngoài giống bảo vệ của cư xá không biết làm gì đưa côn đồ mà Thái Dương dẫn tới kể cả mình vào bệnh viện trước, lại đưa vào cục cảnh sát, từ nay về sau bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhắc tới, chuyện này đúng là một ân tình.

Chỉ có điều Lật Đình không có cách nào cảm ơn họ thôi.

Phương Hòe Ninh đã nhìn ra, hắn lại nghĩ đến lời của Liêu tiên sinh kia, năm đó có người của Nhất trung ở thành phố A quấy rầy Lật Đình, chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân cậu đánh nhau? Liều mạng trong kỷ niệm ngày thành lập trường cá chết lưới rách cũng phải làm cho đối phương mất mặt.

Lật Đình cảm nhận được thâm trầm bỗng nổi lên trong mắt Phương Hòe Ninh, thản nhiên nói: “Là nguyên nhân gì cũng không sao cả, dù sao đã trừng trị rồi.”

“Vậy lần trước họ cứu em… chính là khi đó?” Tuy nói là chuyện cũ năm xưa, nhưng vừa nghĩ tới Lật Đình vì người ham muốn mới chịu khổ nhiều như vậy, Phương Hòe Ninh khó tránh khỏi tức giận, đè giọng hỏi.

“Hôm kỷ niệm ngày thành lập trường họ Liêu cũng tham gia, hình như hắn là học sinh vinh dự, ” Lật Đình nhớ lại: “Mà cái thằng bị em đánh tới chấn động não vừa khéo là thân thích của hắn, gia đình của não chấn động kia vốn muốn đánh chết em, có điều sau đó lại cho em một cơ hội, còn lòng từ bi bảo em đến đại học hạng ba bây giờ.” Thật ra là vì ngày đó Liêu Vương đến bệnh viện thăm hỏi bệnh nhân, Vương tiên sinh thuận tiện chú ý đến Lật Đình trong một phòng bệnh khác, thế là lên tiếng, sau đó gia đình của chấn động não không còn dám truy cứu nữa.

Nói đến đây Lật Đình cảm thấy buồn cười: “Lật Nhĩ Dương cũng đã nói em có thể lên đại học là công lao của ông ra, anh nói en nên tin ai?”

Tim Phương Hòe Ninh thắt lại, vươn tay kéo Lật Đình vào lòng.

“Tin anh.” Phương Hòe Ninh đau lòng hôn trán cậu.

Lật Đình cười, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hòe Ninh: “Sẽ không có một ngày anh cũng gạt em?”

Phương Hòe Ninh rũ mắt xuống: “Cho tới bây giờ chỉ có em gạt anh…” Mà mỗi lần mình cũng chỉ cam tâm tình nguyện tin tưởng lời nói của đồ lừa đảo này.

Lật Đình cảm nhận đối phương vừa nói vừa hôn xuống giữa mắt và mũi của mình, cuối cùng di chuyển xuống môi cậu nhẹ nhàng ngậm lấy mút vào lại liếm, Lật Đình nhìn chằm chằm vào tình cảm mãnh liệt và say đắm không tan ra trong mắt Phương Hòe Ninh ở khoảng cách gần, chốc lát mới duỗi tay ôm lấy cổ đối phương môi lưỡi quấn quýt lấy nhau với hắn.

“Nếu như… anh thật sự có điều gì chưa nói với em, đó cũng là vì anh muốn làm đến tốt nhất... mới để cho em biết.” Trong lúc ôm hôn thân mật, dường như Lật Đình nghe thấy Phương Hòe Ninh nói vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui