Thẩm Diệc Chu bảo không cho Ngu Cẩm Văn tới làm phiền anh nữa, Ngu Cẩm Văn lập tức không làm phiền anh, thật sự là không tới làm phiền anh nữa.
“Diệc Chu, chà, lại đem sữa tới đấy à.” Lý Việt Bách đặt mông xuống ngồi bên cạnh anh, líu lo lấy làm lạ: “Thằng nhóc này cũng chịu chi cho mày quá ha? Thoáng cái theo từ năm lớp 10 tới học kỳ hai lớp 11 luôn rồi vẫn muốn thu phục mày.
Tao thấy mày đồng ý cũng chưa muộn đâu, bằng không cậu ta sẽ mài mày tới khi thành vệ sĩ vĩ đại nhất mới thôi.”
“Ờ mà nếu không mày nói với cậu ta xem đổi thành tao được không? Sức chiến đấu của tao cũng mạnh lắm đó! Chỉ là không có cơ hội để biểu diễn thôi.”
“Mày tự đi mà nói với cậu ta.” Thẩm Diệc Chu thuận miệng nói, tay anh cầm hộp sữa lật đáy hộp lên, quả nhiên là dưới đó có dán tờ giấy với nét chữ cực kỳ xấu.
【Sáng ăn mỗi bánh quy chắc không đủ đâu, tui cho cậu thêm hộp sữa đó thấy tui suy nghĩ có tinh tế hông? hehe 】
Anh xé tớ giấy ra, đưa sữa tới quơ quơ trước mặt Lý Việt Bách, hỏi: “Mày uống không?”
“Không uống.” Lý Việt Bách lắc đầu nói: “Ăn cái gì của người ta thì miệng phải ngắn, lấy thứ gì của người thì tay phải mềm.”*
(*吃人嘴短, 拿人手软: ý là đồ người ta tặng thì phải đối xử tử tế.)
“Ờ…” Thẩm Diệc Chu xé ống hút rồi cắm vào, vừa uống mắt vừa nhìn xuống đề.
Có mềm hay không thì chưa biết nhưng tối qua Ngu Cẩm Văn lên đỉnh dưới tay anh, nên nhận chút đồ cũng chẳng thấy nặng lòng, tương đối yên tâm thoải mái.
Ngu Cẩm Văn là con nhà có điều kiện, mặc dù cậu không nhắc tới gia đình mình nhưng với thái độ kiêu căng vung tiền kia, thì đã thể hiện rõ đích thị là thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp rồi.
Trưa nào cậu cũng cầm đầu trốn ra ngoài ăn cơm tiệm, thế nên Thẩm Diệc Chu không lo lắng cậu sẽ buồn chán tới canteen vừa đông người vừa chật chội này tìm anh.
Nhưng luôn có thể gặp được người khác.
__________
Thẩm Dệc Chu cau mày nhìn người ở bàn đối diện, Lý Việt Bách lặng lẽ bưng khay cơm di chuyển sang bên cạnh một tí, tránh chiến tranh nảy lửa đốt luôn cả hắn.
“Nay dì ở canteen cho nhiều thịt quá! Cho cậu đấy, tớ chưa động đũa vào đâu.”
Thẩm Diệc Chu đẩy khay cơm qua, đúng lúc miếng thịt kia rơi xuống làm cho nó vừa vặn đáp xuống mặt bàn, anh cũng không để ý tới nụ cười dần trở nên cứng ngắt của nữ sinh nọ, thản nhiên nói: “Tôi không thích con gái.”
“Cậu không thích con gái thì có thể thích tớ mà, tớ có phải con gái đâu.” Kiều Tiểu Khê cười cười, vẻ mặt đầy sự tự tin: “Cậu thích con trai thì tớ là con trai, cậu thích con gái thì tớ chính là con gái, giới tính không quan trọng chỉ cần cậu thích là được.”
“Giới tính căn cứ theo gen nhiễm sắc thể quyết định…” Lý Việt Bách nhỏ giọng nói nhưng nhận ra ánh mắt đằng đằng sát khí của Kiều Tiểu Khê thì vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.
“Tôi ăn xong rồi, đi trước đây.” Thẩm Diệc Chu bưng khay cơm đứng dậy.
“Cậu!” Kiều Tiểu Khê quay đầu nhìn bóng lưng anh, trong mắt một nửa là tức giận một nửa khác là sự thích mê càng ngày càng nhiều.
Lý Việt Bách một miệng ngậm đầy đồ ăn, thấy anh đứng dậy cũng vội lùa hai miếng xong việc, lúc đứng dậy chạy đi hai má còn phồng to, giống hệt như chạy trốn khỏi Tu La Tràng.
“Mày tính sẽ làm gì thế?” Gặp phải một tiểu thư như vậy, Lý Việt Bách cũng sốt ruột thay anh.
Kiểu Tiều Khê chuyển tới từ học kỳ trước, vừa mới tới đã thu hút được một đám người vây quanh nhưng khác Ngu Cẩm Văn có tiền có thế, cô là dựa vào tính cách phóng khoáng và trọng nghĩa của mình mới có thể hô mưa gọi gió trong đám nữ sinh, còn là học sinh giỏi chỉ đứng sau lớp chạy nước rút.
Nam sinh theo đuổi cô có thể tập hợp lại thành một đội bóng nhưng cô hết lần này đến lần khác chỉ để ý tới Thẩm Diệc Chu ở lớp 1 không thèm khát vẻ đẹp của phụ nữ, Thẩm Diệc Chu như viên kẹo đường khó gặm, cô biết rõ là viên kẹo này phải chịu khó liếm mới có chút hương.
“Cô ta sẽ bỏ cuộc thôi.” Thẩm Diệc Chu không thèm đôi co, trong đầu đang tính xem phải làm thế nào để Ngu Cẩm Văn đánh nhanh thắng nhanh, sau đó tới viện dưỡng lão đưa cơm cho ông rồi qua cửa hàng nhận ca.
“Ngu Cẩm Văn Ngu Cẩm Văn!” Lý Việt Bách nhỏ tiếng kêu hai câu.
Thẩm Diệc Chu ngẩng đầu, vừa vặn thấy Ngu Cẩm Văn tức giận đùng đùng như viên đạn đại bác phóng tới.
“Cậu ăn cơm cùng con nhỏ kia hả??? **! ông đây vừa không trông coi tí thôi mà!”
Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Diệc Chu nhìn qua, nói: “Giờ cậu còn quản tôi ăn cơm với ai à?”
Ngu Cẩm Văn ngơ ra một chút, cậu giống như quả bóng xì hơi, ăn nói nhỏ giọng khép nép: “Tui đâu có quản, tui mặc kệ, haha.”
Thấy Thẩm Diệc Chu nhấc chân rời đi, cậu vội dẹp ngọn lửa hung hăng khi nãy, nhảy theo sau lưng kêu: “Chiều nay tan học ở sân sau xưởng in!”
Cậu lo lắng, bám sát hỏi: “Cậu sẽ đến chứ? Tui muốn khoe khoang cậu với đàn em tui lắm.”
Thẩm Diệc Chu đi tới cầu thang mà hai người nhất định phải chia ra hai hướng, phất phất tay với cậu ở sau lưng, cũng không biết là có đi hay không.
Tất nhiên là anh không thấy con ngươi của Ngu Cẩm Văn di chuyển, vẻ mặt như thể có ý định làm điều xấu xa gì đó.
______________
“Tao thấy mày giống như đàn em của cậu ta vậy đó hahaha!” Lý Việt Bách lại hỏi: “Buổi chiều kêu mày làm gì thế?”
Thẩm Diệc Chu thản nhiên nói: “Giúp cậu ấy đánh nhau.”
“Đấy mày xem đi! Tao đã bảo ăn đồ của người khác thì mồm phải ngắn mà!” Lý Việt Bách ríu rít than thở hai tiếng, hỏi: “Mày muốn tao giúp gì không?”
“Không cần, tốc chiến tốc thắng thôi, tối tao còn có việc.”
Nhưng lúc đang bận việc thì sẽ có việc gấp đôi tới.
Thẩm Diệc Chu ngồi trong văn phòng với chủ nhiệm lớp, nhân lúc cô đi lấy phiếu báo danh cho cuộc thi toán anh liếc mắt nhìn thời gian trước mắt, sắp sau giờ hai mươi rồi.
Ngu Cẩm Văn không gọi anh được vì hai người không trao đổi số điện thoại cho nhau.
Lúc đầu Ngu Cẩm Văn còn quanh co lòng vòng muốn add Wechat nhưng Thẩm Diệc Chu không chịu, sau thì cậu dò ra được thời khóa biểu của Thẩm Diệc Chu, chỗ nào cũng có thể tìm thấy anh, chuyện add Wechat dần không nói tới nữa.
“Cô, lát em về sẽ điền vào, trong nhà đang có chút việc.”
“Ôi? Được thôi, em về cẩn thận.
Cuộc thi lần này nếu có giải sẽ là lợi thế tốt trong việc thi đại học đó.”
Thẩm Diệc Chu nhận giấy báo danh rồi nhét nó vào cặp sau đó lễ phép gật đầu chào cô mới đi ra cửa.
Xưởng in cách trường không xa, do bị bỏ hoang mà quản cũng không nghiêm, nên côn đồ ở các tuyến đường cũng thường xuyên tựu lại đây, mỗi khi có nhiều cuộc đánh nhau xảy ra còn phải hẹn trước mới được vào sân.
Thẩm Diệc Chu để xe ở ngoài cửa, sau đó lách người đi vào rồi nhẹ nhàng bay qua bức tường cao bằng mình, lúc đáp đất lại không thấy cảnh tượng lộn xộn các loại người như trong dự đoán, trái lại liếc mắt một cái đã thấy Ngu Cẩm Văn.
Chỉ có mình cậu ngồi khoanh chân dưới đất, cúi đầu không cho người khác thấy được vẻ mặt của mình, cũng không mặc áo lông mà chỉ là bộ đồng phục vừa bẩn vừa rách nát.
Thẩm Diệc Chu nhíu mày, đi tới trước mặt cậu ngồi xổm xuống, hỏi: “Người đâu?”
Ngu Cẩm Văn vẫn cúi đầu, lạnh đến phát run còn hung tợn nói: “Việc của cậu à? Cậu còn không thèm đến!”
“Tan học tôi bị cô giữ lại có chút chuyện, sau khi xong tôi đã lập tức tới đây đó.” Thẩm Diệc Chu tự giác biết mình sai nên nhẫn nhịn giọng cũng dịu hơn nói: “Cậu giận thì cứ giận đi,nhưng mặc quần áo vào rồi hãy giận.”
“Lạnh chết tôi* cũng được! Dù sao nay tôi* cũng chẳng còn mặt mũi gì nữa!” Ngu Cẩm Văn tức giận đập xuống đất sau lại duỗi tay dụi mắt, “Cậu đi lẹ đi, đi lo chuyện lớn của cậu ấy! Tôi không cần cậu.”
(*: tiểu Văn đang giận quá nên mình đổi xưng hô tí nhé.)
“Tay bẩn đừng dụi mắt.” Thẩm Diệc Chu hơi cúi người về phía trước cản tay cậu lại, tay anh thuận thế nâng cằm cậu lên, bỗng chốc ngây người.
Mắt phải của Ngu Cẩm Văn sưng lên chỉ có thể miễn cưỡng hé được một tí, trong hốc mắt toàn là máu đọng lại.
Con mắt còn lại không bị gì đang biểu đạt sự tức giận của chủ nhân nó, cậu khụt khịt mũi cằm vẫn gác lên ngón tay Thẩm Diệc Chu, không vui nói: “Cậu thấy tôi bị đánh như thế chắc vui lắm ha? Hôm nay như cậu muốn rồi, tôi bị đánh trước mặt đàn em sau này bọn nó chắc chắn sẽ khinh thường tôi, cậu cũng không cần lo lắng tôi lại đi vơ vét tài sản của mình bắt cậu làm đàn em nữa, giờ một thằng tôi còn không có.”
Ngu Cẩm Văn trời sinh đẹp đẽ, đôi mắt luôn là nơi hấp dẫn nhất của cậu.
Hiện tại một con sưng không nhìn ra hình dạng nhưng con còn lại thì như pha lê có một tầng hơi nước, cậu chớp mắt thật nhanh rồi quay đầu đưa tay hung hăng gạt bỏ nước mắt.
Thẩm Diệc Chu thở dài, nhặt áo lông bên cạnh lên xong khoác cho cậu, nói:” Đi bệnh viện trước đã.”
Người trên mặt đất không nhúc nhích nhưng ngón tay lại móc chặt lấy áo lông, xem ra là thật sự lạnh rồi.
Thẩm Diệc Chu cười cười, thúc giục nói: “Nhanh lên, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cậu bị lạnh chết thì sao mà báo thù được?”
“....” Ngu Cẩm Văn hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Không đứng dậy được, nãy cổ chân bị giẫm lên hơi đau.”
Thẩm Diệc Chu đứng tại chỗ nghe cậu giả bộ kiên cường mạnh mẽ nói thế nhưng thức tế âm cuối lại lộ ra chút tủi thân, chợt cảm thấy mềm lòng.
“Vẫn dịch mông được đúng không?” Anh ngồi xổm xuống đưa lưng ra trước mặt cậu, nói: “Lên đi.”
Người phía sau im lặng nửa ngày không động đậy.
Thẩm Diệc Chu “chậc” một tiếng, kêu: “Chỉ có cơ hội lúc này thôi đấy, đừng có mà không cần.”
Vừa nói xong lập tức cảm thấy trên lưng hơi nặng, giây tiếp theo hai cánh tay quấn lên cổ anh, bên tai bị tóc xù cọ trúng.
Ngu Cẩm Văn đau lòng gần chết, mặt chôn trên vai anh, giọng buồn bã nghẹn ngào: “Tui xong hết rồi, tui không thể làm lão đại được nữa.”
Thẩm Diệc Chu nâng đùi cậu lên, im lặng chịu đựng một hồi mới cười an ủi nói: “Đi bệnh viện xem trước, nếu không sao thì ngày mai cậu vẫn là lão đại.”
Không biết người trên lưng có nghe thấy không, dù sao cũng không nghe thấy tiếng than thở đau lòng muốn chết kia của cậu nữa.
Bệnh viện ở gần đây, Thẩm Diệc Chu cứ để cậu rêu rao khắp nơi trên lưng như thế một đường đi tới bệnh viện.
Hết chương 3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...