Trên đường về cung, tôi cố gắng để mình nom không có gì đáng ngại, nước mắt lau sạch sẽ, còn cứng rắn muốn treo một khuôn mặt tươi cười.
Lại muốn gặp Trụy Nhi, cô bé biết tin dì Ngô chết đã rất đau lòng, nếu như bị cô bé phát hiện, tôi vốn có thể sống, cuối cùng vẫn phải chết, cô bé có lẽ sẽ khóc đến rất đau lòng, đả kích cũng sẽ rất lớn.
Nhưng tôi đến cổng cung Phượng Tê, liền kinh ngạc phát hiện Trụy Nhi lại đổi về y phục cung nữ, ngồi cùng một người nam tử trên ghế đá nhỏ hẻo lánh.
Hai người đều đưa lưng về phía tôi, nhìn không thấy khuôn mặt hai người, nhưng Trụy Nhi thỉnh thoảng gật đầu trò chuyện cùng gã, nom tâm trạng đã hơi khôi phục chút ít.
Mà nam tử kia, chính là Long Thần.
Tôi nhíu mày, cúi đầu bước nhỏ về trong cung Phượng Tê, nhanh chóng đổi quần áo cung nữ, lại thản nhiên đi ra cung Phượng Tê.
Tôi chậm rãi đến sau lưng Trụy Nhi cùng Long Thần, chỉ nghe được Long Thần nói: “Sao ở biên tái khác kinh thành, đến đêm, sao trời nhiều lắm, giống một tấm gấm thật dài biết phát sáng, bay trên trời.”
Trụy Nhi nói: “Thật ư? Trong hoàng cung ngẩng đầu nhìn, cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút thôi.”
“Ừm, biên tái cỏ rất cao, trời rất thấp, nằm ngửa nhìn trời, cứ như mây cũng sắp rơi xuống.” Long Thần khẽ gật đầu.
Trên mặt Trụy Nhi lộ ra một chút mong chờ.
Tôi nhẹ nhàng ho một tiếng.
Trụy Nhi sững sờ, quay đầu trông thấy là tôi, vội hành lễ: “Hoàng hậu nương nương! Người… người ngủ trưa tỉnh rồi ạ?”
Long Thần cũng quay người, cứng đờ ôm quyền với tôi, bộ dáng khó chịu, nói: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
Tôi gật gật đầu: “Sao Long Tướng quân có hứng vậy, không huấn luyện binh sĩ, chạy tới nói chuyện trời đất cùng tỳ nữ của ta.”
Long Thần cau mày nói: “Đây là chuyện riêng của vi thần.”
“Ồ? Long Tướng quân thật sự là được sủng ái đấy, chỗ như hậu cung vậy, cũng để cậu tùy tiện ra vào? ” tôi buồn cười nói, “Nhưng tốt xấu có chút tiến bộ, chí ít không mang binh khí gì đến.”
Long Thần nói: “Vi thần từng xin Hoàng thượng, có thể tới hậu cung, nhưng không thể vào cung điện nào.”
“À, vậy thì các người cứ vui vẻ đi.” Tôi lắc đầu, “Trụy Nhi, đi thôi.”
Long Thần nói: “Cô!”
Tôi vốn đã xoay người, nghe gã, dở khóc dở cười quay đầu: “Ta? Ta làm sao? Trụy Nhi là tỳ nữ của ta, ta bảo con bé đi, con bé phải đi.
Long Tướng quân có gì dị nghị sao? “
“Yêu nữ!” Long Thần tức giận nói, lại nói khẽ với Trụy Nhi, ” Trụy Nhi, tôi nhất định sẽ nghĩ cách, để em rời khỏi yêu nữ này.”
Trụy Nhi sẵng giọng: “Thôi đi! Tôi nói rồi, Hoàng hậu nương nương là người tốt! Anh … anh mau đi đi, sau lại nói.”
Long Thần đành phải gật đầu: “Ừm.
Em bảo trọng.”
Trụy Nhi gật gật đầu: “Anh cũng thế.”
Ôi, Long Thần gần như mỗi ngày tiến cung, bọn họ có cần phải tỏ vẻ khó xa như vậy không?
Tôi lại nhớ tới sư huynh, trong lòng thở dài một tiếng.
Long Thần rốt cục rời đi, Trụy Nhi nhút nhát đến gần tôi, nói: “Hoàng hậu nương nương…”
“Vào cung Phượng Tê rồi nói.”
Tôi nhấc chân bèn đi về cung Phượng Tê, Trụy Nhi vội vã đi theo tôi.
Đóng cửa lại, tôi ngồi xuống ghế dựa, thản nhiên nói: “Trụy Nhi, em giỏi đấy.
Ta vốn lo lắng em vì chuyện dì Ngô mà thống khổ đau lòng, còn có chút lo lắng.
Không ngờ, em lại cùng Long Tướng quân trò chuyện vui vẻ như vậy.
Còn không để ý ta dặn dò, đổi về quần áo cung nữ, nếu có người muốn gặp ta thì sao đây?”
Trụy Nhi tủi thân nói: “Hoàng hậu nương nương… Là, là Long Thần lúc chiều, bỗng nhiên tới, nói muốn gặp em, cứ ở bên ngoài không chịu đi.
Em không thể làm gì khác đành đổi về quần áo cung nữ, đi gặp anh ấy.
Anh ấy không có ác ý, cũng không có tâm cơ, không phải muốn gặp người, nên liền ra mặt… Em… em quả là không tốt, cùng anh ấy nói chuyện phiếm, nhất thời, lại quên đi chuyện đau lòng…”
Tôi thở dài, nói: “Em có thể mau chóng quên những chuyện kia, mau chóng vui vẻ lại, đương nhiên rất tốt.
Ta ước gì như thế.
Nhưng… Nhưng em cũng phải nhìn xem đối phương là ai.
Ta lúc đầu cũng đã nói, Long Thần là người của Chung Trần, giống như em… Không đúng, tựa giông dì Ngô là người của ta! Long Thần là thủ hạ Đại tướng của Chung Trần, mà chúng ta phải đối phó Chung Trần.
Mặc dù ta không hi vọng em liên quan quá nhiều đến chuyện báo thù, nhưng em rốt cuộc không nên thân thiết quá với Long Thần như vậy.”
“Em biết, em đều biết mà.” Trụy Nhi buồn rầu nói, “Nhưng mà Hoàng hậu nương nương, em thật sự không có cách, không gặp anh ấy, sẽ cứ tâm tâm niệm niệm, nhớ đến anh ấy.
Gặp được anh ấy, em sẽ rất vui vẻ, phiền não đều có thể tạm thời bỏ lại, cùng anh ấy trò chuyện giết thời gian, sẽ quên mất thời gian, nói chuyện gì đều rất nguyện ý, trong lòng cực kỳ vui vẻ.”
Giờ khắc này, tôi bỗng nhiên vô cùng rõ tâm trạng của sư huynh sư phụ lúc trước khi tôi kiên trì muốn cứu Chung Trần, lại ra đi cùng Chung Trần.
Thật sự là con gái lớn không dùng được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép…
Tôi nói: “Em… Ôi—— “
Trụy Nhi vội vàng nói: “Long Thần mặc dù rất trung tâm với Hoàng Thượng, nhưng em cảm thấy anh ấy cũng không biết gì.
Nếu như anh ấy biết tất cả mọi chuyện, lúc trước cũng sẽ không tới hành thích người.
Anh ấy lỗ mãng như thế, hành quân đánh trận anh ấy rất giỏi, lòng người thói đời, anh ấy không hiểu, rất đơn thuần.
Cho nên Hoàng Thượng nhất định sẽ không yên tâm để anh ấy tham gia chuyện của chúng ta.”
“Đơn thuần?” Tôi buồn cười nhấp một ngụm trà, ho hai tiếng, nói, “Em cũng nói gã hành quân đánh trận thì giỏi, vậy làm sao lại đơn thuần cho nổi? Đánh trận dựa vào đại trí tuệ.
Long Thần mặc dù xúc động lỗ mãng, nhưng nhìn công tích bao năm qua bao năm qua của gà liền biết.
Chuyện đại sự, gã nhịn rất giỏi, chỉ là ngày thường tỏ ra không câu nệ tiểu tiết mà thôi.
Trụy Nhi, Long Thần là đại tướng quân, vì sao gã lại dưng không thích một tỳ nữ nho nhỏ như em? Em có nghĩ tới vấn đề này hay không? Mặc dù em và ta đều biết, quan hệ của ta và em, tuyệt không phải chủ tử cùng hạ nhân vậy, nhưng Long Thần biết không? Chí ít người ngoài nhìn vào, em chính là một hạ nhân, vậy vì sao gã lại thích em? Trụy Nhi, người đơn thuần chân chính, là em.”
Trụy Nhi nhìn tôi, mắt gần như muốn rơi lệ, cô bé lắc đầu nói: “Long Thần… Long Thần không phải người như vậy.”
“Khả năng duy nhất, chính là gã biết em cũng là người của ta—— kỳ thật chuyện này cũng không khó nhìn ra.
Giống như ta vẫn muốn diệt trừ Long Thần, thiếu đi em, ta cũng thiếu một người trợ giúp.
Thế nhưng là cách của Chung Trần hoàn toàn khác biệt với ta, chàng ta không mạnh bạo, chàng ta để Long Thần từng chút đả động em.”
Tôi dẫn dắt từng bước, hi vọng Trụy Nhi có thể hiểu được.
Trụy Nhi cắn môi nói: “Em… em biết.
Lần sau… em sẽ cố gắng không gặp anh ấy.”
“Thực ra… Cũng không có mấy ngày.” Tôi thở dài, “Trụy Nhi, mười ngày sau, chính là lúc chân chính quyết thắng thua, rốt cuộc là Chung Trần thắng hay là ta thắng, chính vào ngày đó.
Sau ngày đó, bất luận là ai thắng, có thể ở bên Long Thần.”
Trụy Nhi nói: “Dạ?”
“Nếu như là Chung Trần thắng, em liền ngoan ngoãn đầu hàng, đi theo bọn Chung Trần, nếu như khi đó Long Thần còn muốn ở bên em, em cứ đồng ý là xong.
Nếu như ta thắng, Long Thần lại không chết, vậy trói gã tha đến cửa làm chú rể cho em.” Tôi cười cười, nói.
Trụy Nhi cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Được rồi, nào giúp ta xử lý vết thương một chút đi.” Tôi có hơi váng đầu mà nói, vung tay áo.
Băng vải màu trắng nhuộm toàn màu đỏ, Trụy Nhi giật mình, nói: “Hoàng hậu nương nương, đây là chuyện gì vậy?”
Tôi lắc đầu: “Không có sao, thay máu mà thôi.
Em đi lấy cái hòm thuốc thay ta xử lý vết thương một chút, buộc dây một lần nữa, máu cũng sẽ không chảy nữa.”
“Làm sao… Làm sao mà chảy nhiều như vậy? Vì sao vậy, cái lỗ này mặc dù lớn, thế nhưng nên cầm máu ạ!” Trụy Nhi vừa theo lời tôi đi lấy cái hòm thuốc, vừa vội vàng hấp tấp hỏi.
“Vừa thay máu, thân thể hư nhược mà thôi.” Tôi qua loa nói.
Trụy Nhi lấy hòm thuốc ra, giúp tôi mở băng vải, sau đó bôi chút thuốc cầm máu một lần nữa, lo lắng nói: “Thay máu? Sao người còn có thể thay máu chứ? Sức khỏe của người…”
“Là người khác thay máu, em quên rồi ư?”
Trụy Nhi ngẩn người, kịp phản ứng, cao hứng nói: “Hóa ra là vậy! Vậy… vậy hoàng hậu nương nương người có phải sau này sẽ không sao nữa?”
Tôi gật gật đầu: “Ừm.
nhưng mấy ngày nay ta… có lẽ mười ngày sau nhỉ, sức khỏe đều sẽ đặc biệt yếu, nên em phải chăm sóc ta thật tốt, đừng có Long Thần kia nữa, biết không?”
Trụy Nhi gật đầu gà con mổ thóc: “Biết, biết ạ.”
Tôi cười cười, chờ khi Trụy Nhi giúp tôi thay thuốc xong, máu đã ngừng tạm.
Chúng tôi mê man, Trụy Nhi giúp tôi cởi áo ngoài tôi liền lên giường nằm, chẳng mấy chốc liền chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là bởi vì mất máu quá nhiều, ngủ rất lâu, tỉnh lại vậy mà đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Trụy Nhi hầu hạ tôi thay quần áo rửa mặt về xong, bưng bát canh hạt sen, nói là để bổ huyết thêm cho tôi.
Tôi cười mà ăn.
Thế này kỳ thật dối với tôi mà nói chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi, nhưng rốt cuộc là tấm lòng thành của Trụy Nhi.
Tôi nghĩ ngợm, nói: “Trụy Nhi, em có muốn đi ngoại ô ngoài kinh thành không?”
Trụy Nhi nghi hoặc nói: “Dạ?”” Vùng ngoại ô kinh thành, giờ cũng rất đẹp, hoa đã dần dần nở, ban đêm ngẩng đầu, cũng có nhìn thấy sao trời rất đẹp.” tôi cười nói.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài chơi được không?” Tôi nói, ” Bên cạnh đỉnh núi gần nơi mai táng sư phụ ta có ngôi chùa, hoàn cảnh rất tốt, chỉ là mỗi ngày đều phải làm việc, mộ quần áo của dì Ngô, cũng ở đó.”
Trụy Nhi nói: “Vâng!”
Dừng một chút, cô bé lại do dự nói: “Nhưng, Hoàng hậu nương nương sức khỏe của người…”
“Ở đó mọi sự đều rất ổn, đối với thân thể ta càng tốt hơn.” Tôi cười cười, nói.
Trụy Nhi vỗ tay nói: “Vậy thì không gì tốt hơn ạ! Nhưng mà… Hoàng Thượng sẽ để người ra ngoài sao?”
“Sẽ thôi.” Tôi nói, ” Buổi chiều chúng ta sẽ đi tìm chàng ta.”
Trụy Nhi từng đến vùng ngoại ô ngoài kinh thành, càng không từng ở trong chùa, tỏ ra thập phần hưng phấn.
Chờ đến chiều, tôi liền dẫn cô bé đi tìm Chung Trần, gần đây mưa thuận gió hoà, cửa thư phòng Chung Trần cũng thoáng hơn nhiều.
Lần này vận khí tương đối tốt, Đồ Hải ở bên ngoài, thấy tôi, trực tiếp để tôi vào thư phòng, Trụy Nhi thì ở bên ngoài.
Chung Trần đang phê duyệt tấu chương, thấy tôi tới, dường như có chút kinh ngạc: “A Chiêu?”
Tôi không để ý cách xưng hô, hành lễ, nói: “Tham kiến Hoàng Thượng.”
“Ngồi xuống đi, ” chàng nói, ” có chuyện gì không?”
“Thần thiếp… Muốn đi ngoại ô kinh thành ở mấy ngày.”
Chung Trần khẽ nhíu mày: “Vì sao? Ta thấy sắc mặt nàng cũng không tốt.”
“Chỉ là thân thể khó chịu, mới muốn đi ra ngoài, cứ ở mãi trong hoàng cung, rất buồn bực.
Giờ vào xuân, ngoại ô cảnh sắc nhất định rất độc đáo.
Ta cũng không ở lâu, năm ngày là được, ngày mai xuất phát, nhất định về trước thọ thần sinh nhật Hoàng Thượng.” Tôi nghĩ ngợm, nói, “Đi ngoại ô kinh thành, cũng là vì chọn quà cho Hoàng Thượng.”
Chung Trần cười một tiếng, nom tâm trạng không tệ: “A Chiêu vẫn nhớ thọ thần của ta ư? Nàng muốn ra ngoài cũng được, chỉ là sức khỏe nàng suy yếu, ta muốn phái mấy người đi theo nàng, sẽ không quấy rầy nàng.
Chỉ là bảo vệ nàng thôi, về phần quà cáp thì không cần, nàng cứ tĩnh dưỡng, đừng ham ngắm cảnh mà để cảm lạnh.
Ngự hoa viên cũng rất đẹp, nàng thích ngắm có thể ngắm trong ngự hoa viên.”
Chung Trần quả thực tâm tình không tệ.
Tôi không biết chàng đã phát hiện điều gì, hay là xảy ra chuyện gì, mà lại dễ nói chuyện như thế.
Lập tức gật gật đầu, nói: “Thần thiếp biết.”
Chung Trần gật đầu, tôi trả lễ cáo từ định đi, Chung Trần chợt nói: “A Chiêu?”
“Hoàng Thượng còn có chuyện gì muốn dặn dò?”
“Ngày mai nàng xuất phát sao?”
“Ừm.”
“Vậy đêm nay, ta đến cung Phượng Tê.” Chung Trần nói.
Tôi sững sờ, nói: “Vâng.
Ta sẽ bảo hạ nhân chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng thần thiếp thân thể tàn phế chỉ sợ không thể phục thị Hoàng Thượng…”
Chung Trần ngắt lời tôi, nói: “Chỉ là qua đêm thôi, A Chiêu không cần nghĩ nhiều.”
“Vậy cũng được.” Tôi gật gật đầu, quay người ra cửa.
Vừa đi ra ngoài, Đồ Hải liền hành lễ với tôi, nói vài câu vuốt nịnh nọt, Trụy Nhi thì khẩn trương nhìn tôi, dường như đang hỏi thăm tôi kết quả thế nào —— người ở đây nhiều, có lẽ cô bé không dám trực tiếp hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu với cô bé, Trụy Nhi lập tức nở nụ cười, sau đó vội vò mặt giả như không có việc gì.
Trong lòng tôi buồn cười, dẫn theo Trụy Nhi về cung Phượng Tê, tiện dặn dò cô bé có kẻ xấu đến hãy sửa sang cung Phượng Tê cung và giường chiếu một chút.
“Gì cơ ạ?” Trụy Nhi trừng lớn mắt, “Hoàng Thượng đêm nay sẽ tới đây qua đêm? Chuyện này...!chuyện này...”
“Chàng ta nói chỉ là qua đêm, sẽ không làm chuyện khác, em đừng suy nghĩ nhiều.” tôi nói, ” hôm nay tâm tình chàng ta không tệ, có lẽ đột nhiên có ý tưởng này.
Lần trước gặp mặt, ta và chàng ta cãi nhau to, lần này ta lại ăn nói khép nép, vẻ mặt ôn hoà đi tìm chàng ta, có lẽ chàng ta cảm thấy ta lại mềm lòng.”
Giống như mỗi lần trước kia.
Đáng tiếc lần này, thật sự khác biệt.
Trụy Nhi gật đầu: “Vậy là tốt rồi, thân thể của người, có lẽ không chịu nổi giày vò đâu.”
Trụy Nhi vừa nói, lại đỏ mặt, quay người chạy đi tìm mấy tỳ nữ khác.
Tôi thích yên tĩnh, thêm nữa bây giờ nom không được sủng ái, tỳ nữ thiếp thân chỉ có mình Trụy Nhi, những người khác lúc cần Trụy Nhi lại gọi, mặc dù thỉnh thoảng phiền phức, nhưng thanh tịnh lâu dài mới đáng quý.
Màn đêm buông xuống Chung Trần quả nhiên tới, còn tới rất sớm, cùng ăn cơm tối với tôi.
Biết Chung Trần sắp tới, ngay cả cơm nước cũng tốt lên không ít.
Ngày thường thịt rất ít, món ăn cũng ít.
Nhưng tôi xưa nay không thấy ngon miệng, món gì cũng ăn qua loa hai miếng là ăn không vào nữa, nên cũng không nói gì.
Lần này Chung Trần tới, đồ ăn nhiều hơn rất nhiều, số lượng và chất lượng đều tốt hơn nhiều.
Kết quả sau khi Chung Trần nhìn món ăn thậm chí còn nhíu mày, còn hỏi Trụy Nhi: “Hoàng hậu nương nương ngày thường chỉ ăn như này?”
Trụy Nhi ngẩn người, nhìn tôi một chút, lúng túng nói: “Bẩm Hoàng Thượng, giống vậy ạ.”
Chung Trần nói: “Đồ Hải, đi phân phó ngự thiện phòng, hoàng hậu thân thể yếu nhược, cần đại bổ, đồ ăn mặc dù nhiều, lại chẳng có mấy thứ bồi bổ.
Sau khi Hoàng hậu từ ngoại ô về, nhớ lấy mỗi bữa làm thêm chút dược thiện và canh bổ.”
Đồ Hải lĩnh mệnh, cũng vội vàng phân phó xuống dưới.
Tôi liền muốn xem sau năm ngày trở về, bên này của tôi sẽ có gì thay đổi.
một động tác tác nho nhỏ của Chung Trần, đều có thể trở thành hướng gió cho tất cả mọi người trong hậu cung.
Đỏ nổi thì trắng cũng nổi theo, nâng cao giẫm thấp là trò giỏi nhất nhất của đám người hậu cung, nhất định sẽ lại giống trước kia lại chạy tới chỗ tôi, có khi lại sắp sửa trở nên đông đúc rồi.
Nhưng cũng chẳng quan trọng, là sơn hào hải vị, hay là cháo loãng dưa muối, đều chẳng ăn được mấy ngày nữa.
Giờ lên đèn tôi liền mệt mỏi, để Trụy Nhi giúp cởi áo, cách tấm bình phong tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.
Chung Trần cũng rất nghe tôi, gọi người đi chuẩn bị nước nóng, tắm rửa thay quần áo về xong, nằm ở bên cạnh tôi.
Tôi đã nửa ngủ nửa tỉnh, trong lòng quyết định dù Chung Trần nói gì đều nhắm mắt mặc kệ chàng, ai ngờ Chung Trần cầm tay tôi, nói: “A Chiêu tay của nàng sao lạnh vậy…” Dừng lại, lại nói, “A Chiêu, sao móng tay nàng không có chút màu nào, hoàn toàn trắng bệch?”
Tôi đột nhiên nhớ tới, gần đây quá bận rộn, quên để Trụy Nhi giúp tôi sơn thêm móng tay màu đỏ.
Màu đỏ trên móng tay hơi tróc ra, bây giờ…
Tôi mở mắt nhìn, quả nhiên tróc ra gần hết.
Đỏ tươi mất đi, chỉ còn lại màu trắng thảm đạm.
Hai chữ “Trắng bệch” của Chung Trần này, dùng thật sự hay.
Tôi còn chưa kịp giải thích, Chung Trần bèn lại sờ đến vết thương trên cánh tay tôi, vết thương kia đã không chảy máu nữa, nhưng sờ tới sờ lui vẫn thấy đáng sợ.
Chung Trần yên tĩnh, lập tức nói: “Vết thương này, lại là chuyện gì xảy ra?”
Tôi nói: “Chỉ là không cẩn thận bị thương thôi, vậy mới khiến móng tay có màu như vậy.
Hoàng Thượng đừng lo lắng, tĩnh dưỡng một thời gian, thì sẽ không sao nữa.” Sợ chàng không tin, tôi lại nói, “Lúc đó vừa thay máu cũng như vậy, sau đó lại ổn.”
Chung Trần không hỏi tới nữa, nhẹ nhàng mà “ừ” một tiếng, rồi không có nói tiếp.
Nhưng tay của chàng lại không buông ra, vẫn cầm tay tôi.
Chung Trần thân thể cứng rắn, giờ tay cũng nóng hổi, khác biệt với bàn tay lạnh buốt của tôi.
Nhiệt độ có vẻ như ấm áp, nhưng với tôi mà nói, lại có hơi nóng quá, thực sự chịu không nổi.
Nhưng nếu tôi muốn hất tay chàng ra, cũng không biết Chung Trần sẽ phản ứng thế nào… Thôi kệ, cứ để chàng cầm đi, có lẽ, cũng là đêm cuối cùng, một lần cuối cùng.
Tôi rất nhanh lại thiếp đi lần nữa, tróc khi sắp sửa ngủ mơ hồ nghe thấy Chung Trần nhẹ nhàng gọi tên tôi, trầm thấp, uyển chuyển, giống như là con sông nhỏ quanh co khúc khuỷu đi ngang qua trấn Nham Khê.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại, Chung Trần đã không còn ở đây.
Tôi nhìn sắc trời, đoán chừng là chàng đi buổi chầu sớm, tôi nhẹ nhàng thở ra, để Trụy Nhi giúp tôi rửa mặt một phen.
Rửa mặt xong Trụy Nhi tay chân lanh lẹ chuẩn bị tâm lí, hết thảy sẵn sàng, tôi bèn dẫn cô bé cùng âm thầm xuất cung.
Trụy Nhi nói: “Chúng ta trực tiếp đến chùa Pháp Hoa ạ? Em chưa bao giờ đi chùa...!Nhưng mà, em muốn đến thăm mộ dì Ngô.
Em… em còn không thể tiến dì Ngô một đoạn đường cuối cùng.”
Nói đến dì Ngô, trong mắt Trụy Nhi lại ầng ậc nước mắt, tôi nói: “Ừ, sau khi chúng ta đến chùa Pháp Hoa, sẽ đi thăm sư phụ và dì Ngô một lát.”
Trụy Nhi nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đến chùa Pháp Hoa, Trụy Nhi đi sắp xếp hành lí trước, tôi thì hỏi thăm đại sư tiếp đãi chúng tôi: “Xin hỏi… Tuệ Thông trụ trì ở đâu ạ? Là ra ngoài vân du rồi ư?”
Trước kia khi tôi đến chùa Pháp Hoa dừng chân, Tuệ Thông trụ trì giúp tôi rất nhiều.
Ông là một hòa thượng lông mày dài tuổi tác xêm xêm sư phụ, tóc mặc dù là không có, nhưng tôi vẫn nhớ như in thật dài màu trắng thật dài của ông, ông nom mười phần ôn hòa hiền lành, lại có sự lạnh nhạt đã khám phá hết thảy.
Tôi nhớ ngày đầu tiên khi tôi vừa vào ở, liền đi tìm Tuệ Thông chủ trì, tôi nói: “Tuệ Thông chủ trì, con có mấy vấn đề muốn hỏi người?”
Tuệ Thông trụ trì bình thản cười cười: “Mời nói.”
“Vì sao, con người phải có yêu hận tình thù? Lại vì sao, yêu và hận, không những sẽ không trái ngược, thậm chí khó mà phân rõ? Con người, phải làm sao, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi những tâm tình này ạ?” tôi thở dài, “Xin đại sư giải hoặc.”
Tuệ Thông trụ trì cười lắc đầu: “Đời và kiếp con người, yêu ghét cùng nhau mà đến, giống như khóc và cười, cũng là bản lĩnh bẩm sinh, ngay cả ta, đến nay vẫn không thể hoàn toàn bỏ được.”
Tôi kinh ngạc nói: “Người cũng không làm được?”
Tuệ Thông trụ trì cười gật đầu: “Ta nhìn thấy bông hoa nở, lòng sẽ thấy vui vẻ; trông thấy đồ đệ phạm sai lầm, lòng sẽ có tiếc hận.
Sướng vui giận buồn, yêu hận tăng oán, con chỉ có thể cố gắng xem nhẹ, thật nhẹ, hết thảy.
Chỉ có thể gắng sức để trong lòng, những thứ khiến con người ta tâm tình vui thích.
Giống những lời đó, nói rồi, đương nhiên vui vẻ, nhưng mà dù cho hoa có tàn, cũng đừng sầu lo.
Phải biết rằng vạn sự có số, vạn sự có nhân quả.”
Tôi cái hiểu cái không, nói: “Vậy, hoa nở mà vui, hoa rơi mà buồn, vốn là chuyện bình thường, nhưng vì sao lại có buồn vui đan xen, có yêu hận vướng mắc? Nếu những tâm tình đối lập này cùng tồn tại, con lại nên làm gì đây?”
Tuệ Thông trụ trì nói: “Sau khi hoa nở, sẽ cực đẹp, nếu có người đưa tay đi hái, bông hoa đương nhiên khô héo.
Con vì hoa đua nở mà mừng, nhưng lại bởi con thương tiếc, hoa vẫn tàn lụi, vậy trong vui sướng, con sẽ có lẫn thống khổ, tiếc nuối, tiếc hận.
Yêu hận cũng không phải là trái ngược, chỉ là hai kiểu cực đoan, nếu đi lên con đường cực đoan, vậy yêu hận lẫn lộn, khó mà phân rõ.”
Tôi gật đầu, nói: “Vậy, làm sao để có thể phân rõ đây ạ?”
“Chuyện này làm sao phân rõ?” Tuệ Thông trụ trì cười cười, “Con nếu khăng khăng muốn phân rõ, thì sẽ càng thêm khó mà nhìn thấu nội tâm ý tưởng chân thật của con, rốt cuộc là yêu là hận, vốn không có đáp án, nếu không phải muốn tìm ra một kết quả thắng bại, vậy sao lại có quyết định ban sơ?”
“Có lẽ… Nhưng con không thể để mình như vậy.” khi đó tôi rất do dự, “Con cũng nên nghĩ ra một cách, để bản thân ra quyết định.
Bất luận là đúng hay sai, sau này có phải sẽ hối hận hay không.”
Tuệ Thông trụ trì nói: “Nếu con đã nói như vậy, có thể thấy trong lòng kỳ thật sớm có đáp án, bây giờ đã là tu thân dưỡng tính trong chùa, vậy tạm thời bỏ qua những hỗn loạn này sang một bên đi.
Đợi khi trở lại hồng trần, tất có cách tìm con đường sau cùng.
Nghe theo nội tâm hướng dẫn mà ra phán đoán, con sẽ không sai, cũng sẽ không hối hận.”
Khi đó mặc dù tôi không hiểu nhiều lắm, nhưng lại âm thầm rõ một chút, nhìn nét cười của Tuệ Thông trụ trì, tôi nói tiếng cám ơn quay người chuẩn bị đi, nhưng Tuệ Thông trụ trì lại gọi tôi lại, dường như có chút chần chờ cho tôi một lời khuyên.
“Nếu con thực sự không muốn yêu hận đan xen, chỉ có một cách.
Yêu và hận không phải trái ngược, nhưng mà yêu hận và vô vị, lại là đối lập.”
“Vô vị?”
“Gọi là hết thảy đều không.
Yêu hận đều tan, tình thù đều cạn.
Không biết nỗi khổ sinh ly, không sợ đau khổ tử biệt.”
Yêu hận đều tan, tình thù đều cạn.
Không biết nỗi khổ sinh ly, không sợ đau khổ tử biệt
Tôi nhớ kỹ câu nói này, nhưng lại không thể làm được.
Tôi vội vàng về cung, chính là vì, Chung Trần bị Ninh vương ám sát, sau đó tôi thay máu cho chàng, việc nghĩa chẳng từ nan, mới nhớ tới lời Tuệ Thông trụ trì, nghe theo nội tâm hướng dẫn mà ra phán đoán, sẽ không sai, cũng sẽ không hối hận.
Tôi chưa từng, không hối hận.
Nhưng bây giờ nhớ lại, nếu tôi có thể làm được vô vị thì tốt biết bao nhiêu, vậy tôi bây giờ, mới có thể chân chính không hối hận.
Vị đại sư kia ngẩn người, nói: “Hoàng hậu nương nương, Tuệ Thông trụ trì người… Đã viên tịch.”
Tôi sững sờ, nói: “Chuyện này...!chuyện xảy ra khi nào? Vậy, trụ trì mới là ai vậy?”
Đại sư kia nói một tiếng A Di Đà Phật, nói: “Là chuyện một tháng trước,sau khi trụ trì giảng bài sáng, đột ngột mất.
Tân trụ trì là sư đệ của Tuệ Thông trụ trì là Tuệ Sân trụ trì.”
Nhất thời tôi không biết nên nói gì, lâu thật lâu, mới chậm rãi nói: “Vậy… di thể của Tuệ Thông trụ trì…”
“Đã theo ý trụ trì, thiêu thành tro, rải vào hồ nước, không vướng không bận, lạnh nhạt tự xử.” đại sư kia hơi cúi mình vái chào.
Tôi gật đầu: ” Không vướng không bận, lạnh nhạt tự xử….”
Trụy Nhi đã dọn xong hành lý, cô bé đi tới, nghi hoặc nói: “Nương nương, người sao thế?”
Tôi lắc đầu: “Không có gì.”
“Tạ ơn đại sư.” Tôi cúi mình vái chào với vị đại sư kia, ông cũng trả tôi một lễ sau đó rời đi, tôi nói với Trụy Nhi: “Vốn muốn cho em gặp trụ trì ban đầu của nơi này một lần.
Đáng tiếc, một tháng trước ông đã viên tịch.”
Trụy Nhi tiếc nuối nói: “Thật ạ? Ôi, ngay cả cao tăng đắc đạo, cũng không thể thoát khỏi sinh tử nhân quả.”
Tôi nói: “Nhưng cũng chưa hẳn.
Thi thể vị trụ trì kia, không chôn xuống mồ, mà là thiêu thành tro, rải giữa trời đất, thật sự là khoái hoạt, khiến người khác hâm mộ.”
Trụy Nhi nói: “Nghe thật là hay, nhưng… Nếu như là em, em vẫn hi vọng vùi mình vào trong đất, về sau lỡ như người khác muốn tế bái em, tốt xấu gì có nơi cho người ta tế bái.”
Tôi bật cười: “Em… thôi, chúng ta đi thăm mộ dì Ngô và sư phụ một lát đi.”
Trụy Nhi gật đầu: “Dạ.”
Tôi và Trụy Nhi đi bộ lên đỉnh núi, thị vệ Chung Trần phái tới bảo vệ chúng tôi trung thành mà đi theo, duy trì xa khoảng cách không gần không.
Đợi khi đến cạnh mộ sư phụ và dì Ngô, Trụy Nhi lấy đồ cúng trong túi ra cùng tôi sắp xếp rồi quỳ, lần lượt dập đầu ba cái với sư phụ và dì Ngô, khi nâng người lên, Trụy Nhi đã khóc không thành tiếng.
“Dì Ngô, con là Trụy Nhi, con đến thăm dì.
Dì Ngô, con đau lòng lắm, vì sao dì xúc động như vậy, sao dì chỉ muốn báo thù, nhưng không nghĩ tới con… Con, con biết con nói như vậy rất tùy hứng, nhưng con thật sự đau lòng… Hu hu, dì Ngô, nếu dì đến Địa Phủ, tuyệt đối đừng nhớ đến chuyện báo thù, có được không? Bây giờ dì cùng sư phụ của Hoàng hậu nương nương mai táng gần nhau như vậy, hẳn là dì rất vui vẻ nhỉ? Hãy nhớ, phải tóm lấy ông ấy cùng qua cầu, kiếp sau, hai người nhất định phải bên nhau, bên nhau vui vẻ, bên nhau vui vẻ hạnh phúc…”
Trụy Nhi khóc đến giọng cũng thay đổi, vẫn còn nói liên miên lải nhải, tôi nghe cũng bất giác chảy ra nước mắt.
Tôi dùng khăn tay lau lau khóe mắt, vỗ nhè nhẹ vai Trụy Nhi, Trụy Nhi khóc lớn một tiếng, nhào vào trong ngực tôi.
Mặc dù tôi và Trụy Nhi quan hệ rất tốt, nhưng Trụy Nhi luôn luôn rất hiểu lễ nghi, ngày thường gọi tôi, không phải Hoàng hậu nương nương, thì cũng không dám đi quá giới hạn.
Giờ lại nhào vào ngực tôi, có thể thấy là đau lòng vô cùng.
Lòng tôi sầu bi, vỗ nhè nhẹ lưng cô bé.
Trụy Nhi như bé con, nghẹn ngào nức nở.
Tế bái sư phụ và dì Ngô xong, sắc trời đã tối, tôi và Trụy Nhi đi về chùa, kết quả nửa đường bỗng nhiên có người đến, tôi và Trụy Nhi giật mình, mấy thị vệ kia cũng rút đao, nhưng mà thấy rõ người tới, cũng đều buông đao xuống, từng người hành lễ, nói: “Tham kiến Long Tướng quân!”
Tôi mười phần im lặng, Long Thần vậy mà tìm được đến đây?
Long Thần đưa tay khoanh sau lưng, hiếm khi có dáng vẻ đại tướng quân, nói: “Ừm.
Đều đứng lên cả đi.
Ta phụng lệnh Hoàng Thượng, đến bảo vệ Hoàng hậu nương nương.”
Chung Trần để Long Thần đến bảo vệ chúng tôi, một là vì giám thị tôi, hai ấy à… tôi nhíu lông mày, nhìn về phía Trụy Nhi, đã thấy Trụy Nhi ngây ngẩn cả người, đôi mắt khóc hơi sưng nhìn chằm chằm nhìn Long Thần.
Long Thần hành lễ với tôi, lại rất mau đi đến bên Trụy Nhi, gã cùng Trụy Nhi đều đi sau lưng tôi, hai người một là bảo vệ tôi, một là tỳ nữ thiếp thân của tôi, sóng vai mà đi sau lưng tôi cũng không sao, chỉ là tôi không cần nhìn cũng biết, hai người bọn họ… Nhất định cách nhau rất gần.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc nghe thấy tiếng Long Thần: “Em… Sưng cả hai mắt.”
Giọng Trụy Nhi buồn buồn “Ừ”.
Long Thần lại nói: “Cho em khăn tay này.”
Trụy Nhi nói: “Giờ anh đưa tôi khăn tay làm gì… Tôi có khóc nữa đâu, chẳng lẽ khăn tay của anh còn có thể tiêu sưng?”
Long Thần: “…”
Tôi nghe thật sự là dở khóc dở cười.
Kỳ thật tính tình Trụy Nhi, ngược lại là rất xứng đôi với Long Thần, nếu bọn họ… Ôi——
Long Thần nói: “Trong chùa đều phải ăn đồ ăn chay, chẳng phải là rất vô vị ư?”
Trụy Nhi nghi ngờ nói: “Chắc là vẫn ổn chứ.”
Long Thần nói: “Lúc ở quê em là không thịt thì không ăn ấy… Khụ, tôi vụng trộm mang theo một con gà ăn mày đến.
Đợi lát nữa nhân lúc còn nóng chúng ta tìm một chỗ ăn đi.”
“Anh! Nơi đây là cửa phật môn sạch sẽ! Anh…vậy mà anh lại mang gà ăn mày đến ăn!”
“Tôi là vì em mà! Tôi sợ em ăn chay sẽ không chịu nổi.”
“Tôi đâu có kém cỏi như thế, khi còn bé tôi ăn cỏ một tháng vẫn có thể gắng gượng sống được! Khác với loại đại thiếu gia nhà anh.”
“Phịch” một tiếng vật nặng rơi xuống đất, ngay sau đó là thanh âm giận dữ của Long Thần: “Tôi không phải cái gì mà thiếu gia kém cỏi hết! Em không ăn, vậy vứt là xong.”
Long Thần hiển nhiên là muốn lấy lòng Trụy Nhi, kết quả Trụy Nhi càng tức giận hơn: “Anh có dở hơi không vậy! Lãng phí thế! Quả nhiên là đại thiếu gia…”
Long Thần: “…”
Tôi thực sự nhịn không được, cười quay đầu: “Trụy Nhi, rồi, chuyện này không được, chuyện kia không được, em cũng thật là.”
Mấy thị vệ còn lại hiển nhiên cũng nhịn đến đau mặt.
Long Thần nói: “Không được cười!” Sau đó rầu rĩ nói, “không cần cô xen vào chuyện của người khác.” Sau đó, nhỏ giọng nói “Yêu nữ”.
Trụy Nhi trợn tròn mắt: “Tôi đã nói bao nhiêu lần! Không được nói xấu Hoàng hậu nương nương!” Nói xong, hung hăng đánh vào tay Long Thần một cái, kiên định đứng ở bên cạnh tôi, đỡ lấy tôi đi xuống núi.
Long Thần buồn bực xoa tay, nói: “Không gọi thì không gọi…”
Mặc dù Long Thần và Trụy Nhi thực sự ầm ĩ, quan hệ giữa bọn họ cũng quả thực khiến tôi đau đầu, nhưng không thể không nói, bọn họ trò chuyện hay hành động, quả rất buồn cười, hai người đều trẻ, lại nom đều rất vô tri, mọi hành động đều khiến người ta muốn cười váng lên, muốn cười thật to.
Hiển nhiên Trụy Nhi cũng bởi vì quan hệ với Long Thần, không còn tâm trạng đau lòng nữa.
Có lẽ chỉ với Trụy Nhi, Long Thần là một sự tồn tại tốt đẹp.
Sau khi đến chùa, Trụy Nhi đi theo tôi vào phòng, tôi phát hiện gian phòng treo một bộ câu đối, bút tích nước chảy mây trôi, đầu bút lông từng đường mờ nhạt.
Không biết nỗi khổ sinh ly, không sợ nỗi khổ tử biệt.
Bên dưới đề tên là Tuệ Thông trụ trì.
Trụy Nhi cũng nhìn thấy, nói: “A, đôi câu đối này ban đầu không có mà… sao lạ gặp điềm xấu như thế vậy?”
Tôi sững sờ, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài, tiện tay ngăn lại đi tiểu sa di ngang qua, nói: “Bức đối trên tường phòng ta là chuyện gì xảy ra?”
Tiểu sa di kia cũng ngẩn người, nói: “A, đó là do Tuệ Thông trụ trì dặn, nếu như có một ngày hoàng hậu người lại tới chùa Pháp Hoa, thì đem câu đối mang đến phòng người mà treo.”
Tôi gật gật đầu: “Ra là vậy.
Tạ ơn.”
Tiểu sa di kai chắp tay trước ngực làm lễ liền rời đi.
Trụy Nhi nghi ngờ nói: “Câu đối này rốt cuộc là ý gì? Ầy, bất kể nhìn thế nào, đều cảm thấy không phải ý tốt.”
“Là ý tốt đấy.” tôi cười lắc đầu, “Nỗi khổ sinh ly không biết, tử biệt thống khổ, lại không sợ, có thể đạt tới cảnh giới như này, cũng quá tốt.”
Trụy Nhi nói: “Đây chẳng phải là không vướng không bận, không vui không buồn?”
Tôi nói: “Đúng đấy.”
“Vậy thì có gì tốt đâu…” Trụy Nhi thở dài nói, “Không có thống khổ, cũng sẽ không biết sự quan trọng của vui vẻ.”
Tôi nói: “Ta tình nguyện không biết.”
Trụy Nhi ngẩn người, nhìn về phía tôi, lại ủ rũ mà cúi thấp đầu: “Cũng đúng.”
Màn đêm buông xuống.
Long Thần trăm kêu vạn gọi, Trụy Nhi rốt cục chậm rãi mở cửa phòng, sắc mặt vẫn là chẳng ra sao cả: “Gì?”
Long Thần nói: “Buổi chiều hai người nói chuyện, tôi… Đều nghe thấy.”
Trụy Nhi nói: “Anh nghe lén chúng tôi nói chuyện?”
Long Thần nói: “Không phải, là… Chính là muốn đi gọi em ra, kết quả là nghe được một chút xíu.”
“Cái gì?”
“Yêu n…”
“Hả?”
“Hoàng… Hoàng hậu.”
“Ừ.”
“Hoàng hậu lại còn đổ cho em cái gì mà không hiểu thấu ý nghĩ? Gì mà không vui không buồn, như thế còn là con người sao? Em cũng đừng tin cô ra.” Long Thần tức giận bất mãn nói.
Trụy Nhi nói: “Được… tôi biết.
Chỉ là đôi khi quả thực khó tránh sẽ nghĩ như vậy mà, ôi, Hoàng hậu nương nương thật sự là không dễ dàng.”
“Cô ta? Tôi thấy Hoàng Thượng mới không dễ dàng!”
“Thôi đi, không hợp chuyện, nửa câu cũng thừa!” Trụy Nhi quay người muốn đi.
Long Thần giữ chặt cô, nói: “Ôi ôi ôi—— vậy chúng ta không nói chuyện này.
Em ngẩng đầu nhìn thử xem.”
Trụy Nhi ngẩn người, ngẩng đầu, chỉ thấy tinh đẩu đầy trời giống như tiên nhân tung tơ lụa xuống chiếu sáng rạng rỡ, ánh sao tán loạn mà sáng sủa tung xuống ánh sáng xuống hoa cỏ trong chùa.
Trụy Nhi ngơ ngác nói: “Thật là đẹp…”
Long Thần cười một tiếng, vụng trộm giữ chặt tay cô, nói: “Tái ngoại còn đẹp hơn ở đây.
Đã hứa, về sau nhất định dẫn em đi nhìn.”
Trụy Nhi khóe miệng có chút cong lên không dễ phát hiện: “Ừm, nói lời giữ lời đấy nha.”
“Đương nhiên giữ lời!”
Màn đêm buông xuống lúc đầu tôi đã sắp ngủ, Long Thần lại ở bên ngoài cứ mãi phát đủ loại tiếng len lén gọi Trụy Nhi, tôi buồn cười không thôi, vẫn để Trụy Nhi ra ngoài.
Qua thật lâu Trụy Nhi cũng không về, tôi vốn muốn cùng cô bé trò chuyện, nhưng bất đắc dĩ quá mệt, ngủ luôn trước, sáng sớm hôm sau, sau khi thay quần áo liền đi ra đại sảnh, cùng chúng tăng nhân và tín đồ buổi giảng sớm, ăn chay cơm.
Trong buổi giảng Trụy Nhi ngồi quỳ bên cạnh tôi, ngáp liên tục, xong buổi giảng, tôi hỏi: “Đêm qua em đã khuya mới ngủ?”
Trụy Nhi nói: “Dạ…”
“Ở cạnh Long Thần là có nhiều chuyện muốn nói vậy sao?” tôi thở dài.
Trụy Nhi nói: “Em… em cũng không biết.
quả thật, giống như có vô cùng vô tận chuyện vậy, nói thế nào cũng cảm thấy không hết, cho dù là lặp đi lặp lại vấn đề đã từng nghe, cũng sẽ không cảm thấy chán.”
Kiểu tình huống cô bé nói này tôi lại rất có thể thông cảm, thở dài khẽ gật đầu, tôi nói: “Trụy Nhi, ta nghĩ ta đã rõ tâm ý của em đối với Long Thần.
Việc này đã không thể sửa, vậy liền không cần sửa nữa.”
Trụy Nhi đầu tiên là sửng sốt thật lâu, sau đó vui vẻ nói: “Hoàng hậu nương nương, ý của người là… Cho phép em và anh ấy…”
Tôi nói: “Đúng.
Nhưng có một việc em phải đồng ý với ta, sau này chuyện có quan hệ với báo thù, em tuyệt không thể nương tay.”
Trụy Nhi cả kinh nói: “Có thể… Nhưng mà…”
“Kỳ thật tính tình của em thẳng thắn đơn thuần như thế, vốn cũng không muốn làm những chuyện này, dì Ngô luôn hi vọng em có thể hoàn thành ý muốn của bà, nhưng chưa từng nghĩ qua có thích hợp không.
Bây giờ em và Long Thần đã mến nhau, mà gã lại là thuộc hạ đắc lực của Chung Trần, ta không muốn cản các em, chỉ có thể nghĩ cách tác thành các em.
Mà cách duy nhất, chính là một trong hai người các em, rời khỏi phe vốn thuộc về.
Long Thần sẽ không rời khỏi Chung Trần, nhưng em…”
Trụy Nhi nói: “Em cũng không muốn rời khỏi người mà, Hoàng hậu nương nương.
Huống chi, dì Ngô đã chết, ưm càng không thể phụ dì Ngô.”
Trụy Nhi thần sắc khẩn thiết, dưới sự kích động thậm chí đưa tay nắm cánh tay tôi, tôi mười phần khó xử mà nhìn Trụy Nhi, tôi biết, để cô bé rời khỏi cái kế hoạch báo thù này, là chuyện không thể tốt hơn, sư huynh đã rời đi, tôi yên tâm rất nhiều, nếu Trụy Nhi cũng có thể rời đi thì tốt biết bao.
Nhưng cô bé nhìn tôi như vậy, thực sự khiến tôi không cách nào nói ra lời cự tuyệt.
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Vậy… Như vậy đi.
Em đưa tai lại đây.”
Trụy Nhi vội vàng tới gần tôi, tôi nhỏ giọng nói mấy câu bên tai Trụy Nhi, Trụy Nhi sau khi nghe, liên tục gật đầu: “Được! Em nguyện ý! Thế này thì quá tốt rồi.”
Tôi nói: “Ừm, nếu vậy, em đã xuất lực, cũng có thể tránh Long Thần đối lập với em, còn có thể cam đoan an nguy của em và Long Thần.”
Trụy Nhi nói: “Đa tạ nương nương!”
Gò má cô bé đều hiện màu đỏ, có thể thấy là thực tình cao hứng.
Tôi lắc đầu cười cười, quay người ra khỏi chùa.
Trụy Nhi cao hứng đi theo tôi, trên đường đi lẩm bẩm nói thầm, chờ khi đi xuống không bao lâu, Trụy Nhi kinh hỉ nói: “Hoa mai!”
Quả nhiên, hoa mai trên sườn núi trải dài nở rộ, đang nở to nhất, lúc đến ngồi trong kiệu, tôi và Trụy Nhi cũng không thấy.
Bây giờ mới nhìn thấy trong khe núi có dòng suối nhỏ róc rách, dường như đang dần hòa tan, mang theo hàn ý vấn vít mà xuống, hai bên bờ mở ra hoa mai xán lạn xinh đẹp.
Xa hơn là núi xanh đến giật mình, núi non trùng điệp, từ góc độ của tôi và Trụy Nhi nhìn lại, giống như một bức tranh dài đang chậm chạp trải rộng ra trước mắt chúng tôi.
Tôi lẩm bẩm nói: “Đẹp quá.”
Trụy Nhi nói: “Đúng ạ!”
Trụy Nhi quay đầu nhìn một cái: “Không ngờ hoa mai trong cung đều héo tàn gần hết, hoa mai ở đây, lại nở đẹp như vậy.”
” ‘Nhân gian tháng tư hương thơm hết, hoa đào chùa núi chớm nở rồi’, nếu như chúng ta có thể ở trong chùa thêm một thời gian, có lẽ hoa mai cũng sẽ hơi héo tàn.”
Trụy Nhi nói: “May mà chúng ta không được ở lâu như vậy.”
Tôi cười gật gật đầu.
Trụy Nhi nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải, bỗng nhiên tới gần tôi: “Hoàng hậu nương nương, vừa rồi người nói là sự thật ạ? Mười ngày sau, chính là thời điểm cuối cùng quyết định thắng thua?”
“Ừ.”
“Ôi, mặc dù em biết, cuối cùng em cũng chỉ là người ngoài cuộc, nhưng vẫn là rất khẩn trương.
Hi vọng nương nương người có thể thắng lợi, em biết người luôn không nỡ giết hoàng thượng, Hoàng Thượng cũng không nỡ động đến người, ha ha.” Trụy Nhi vừa nói, vừa lộ ra một nét cười hiểu ý.
Tôi chỉ nói với Trụy Nhi, mười ngày sau, tôi và Phúc vương sẽ có hành động, có lẽ phải cùng Chung Trần chiến một trận hoàn toàn, lại không nói với cô bé, bản thân kế hoạch này, chính là triển khai trên cơ sở sát hại Chung Trần.
Những việc này, ta nghĩ giờ Trụy Nhi không cần biết, tốt nhất… Là mãi mãi cũng đừng biết.
Thời gian trong chùa bình tĩnh thản nhiên, như một cái giếng cổ, không có một mảy gợn sóng, ngay đến tôi trong lòng đều không có gì chập trùng, mặc dù thời điểm quyết định sinh tử càng ngày càng gần, tôi lại tuyệt không bối rối, cũng không có gì e ngại hay tiếc nuối.
Đôi khi bước ra bước đầu tiên, ngàn vạn bước sau liền đều có vẻ rất dễ dàng.
Tôi thậm chí có thể khiến mình, không còn hoài niệm quá khứ cùng Chung Trần, những chuyện từng khiến tôi sung sướng, lý ức khiến tôi thống khổ, tôi lại có thể ném sau đầu, không nghĩ đến chút nào.
Chỉ là thường xuyên tôi sẽ nhớ đến sư huynh.
Nhớ tới chất phác của sư huynh, nhớ tới khôn khéo của sư huynh, quan tâm của sư huynh, còn có bộ dáng sư huynh không hay biết gì, mà rời đi.
Huynh trưởng như cha, cũng không biết anh giờ ra sao, sống có tốt hay không?
Hi vọng A Nguyệt cô nương chăm sóc anh thật tốt, cũng đừng để anh nhìn ra chân tướng quá mau.
Tôi có chút sợ, sợ mười ngày sau, lỡ tôi chết thật thật rồi, vậy phải làm sao? Không đúng, phải nói, tôi nhất định sẽ chết, vậy phải làm sao? Sư huynh biết, có có phải rất đau lòng hay không?
Tôi gọi Trụy Nhi đến, để cô bé giúp tôi mài mực, nâng bút viết xuống “Sư huynh, kính gửi thư bình an” rồi, lại không biết nên viết những gì.
Tôi có rất nhiều lời muốn nói với sư huynh, kết quả một chữ đều không nên lời.
Cuối cùng tôi để mấy thị vệ vác cái bàn nhỏ, mang theo bút mực giấy nghiên đến sườn núi, sáng sớm mặt đất hơi ẩm, gió nhè nhẹ quạt trên mặt, tôi cảm thấy rất lạnh, nhưng mà nhìn qua hoa mai trên sườn núi, lại cảm thấy rất hài lòng.
lẳng lặng vẽ một núi hoa mai đằng kia.
Trụy Nhi cũng ngồi bên cạnh tôi, nâng cằm lên, lúc nhìn hoa mai, lúc thì nhìn tôi vẽ, miệng hỏi: “Nương nương, người đang vẽ cho Đình Kha đại nhân sao?”
Tôi nói: “Không phải, sao thế?”
“A, vừa rồi người không phải muốn viết thư cho Đình Kha đại nhân sao?” Trụy Nhi nghi ngờ nói.
“Đáng tiếc không biết nên viết gì.
Huống chi lần này viết, sau này nếu không viết, càng khiến người ta khó chịu.” tôi cười lắc đầu.
Trụy Nhi nói: “Dạ? Sao sau này không viết nữa chứ? Có thể tiếp tục viết mãi mà.”
Tôi cười cười, không nói gì, tiếp tục vẽ hoa mai, Trụy Nhi cũng không nói thêm gì nữa, ngồi bên cạnh tôi, an tĩnh ngắm phong cảnh trên sườn núi, tôi vẽ đến mê mẩn, đợi khi vẽ được một nửa có chút hoa mắt váng đầu mà hoạt động cổ tay một chút, muốn để Trụy Nhi tiếp tục mài mực, lại phát hiện cô bé chẳng biết lúc nào, đã hai tay ôm đầu gối ngủ thiếp đi.
Bên ngoài khí lạnh cùng khí ẩm đều rất nặng, tôi sợ cô bé như vậy sẽ lạnh, đương muốn đưa tay đẩy đẩy đánh thức cô bé, Long Thần chợt không biết xông ra từ đâu, nhẹ nhàng choàng áo nhàng của mình cho Trụy Nhi.
Tôi nhìn về phía Long Thần, gã có chút lúng túng thu tay lại, lại làm tư thế ý là im lặng với tôi, tôi không biết nên khóc hay cười, gật đầu nói khẽ: “Cậu mang cô bé về đi.”
“Hoàng hậu nương nương, tôi có thể hỏi cô một chuyện không?” Long Thần kỳ quái nói.
“Chuyện gì?”
“Bức tranh này của cô… Là cho ai?” Long Thần hoài nghi nói: “Cho hoàng thượng?”
Tôi gật gật đầu: “Ừ.
Sắp đến thọ thần sinh nhật của Hoàng Thượng, ta không biết nên tặng gì, tùy tiện vẽ bức tranh, trò chuyện tỏ tâm ý.”
Long Thần nhìn có chút cao hứng, nói: “Chỉ cần là cô vẽ, chắc hẳn Hoàng Thượng đều sẽ rất thích.
Nếu hoàng hậu cô có thể sớm tốt bụng như thế, Hoàng Thượng đợi cô lâu như vậy, vì sao phải cô phụ người? Bây giờ chuyện trước kia đều đã qua, tôi cũng sẽ không nhớ mãi không quên khúc mắc trước đó, chỉ mong hoàng hậu có thể thiện đãi Hoàng Thượng thật tốt, vợ chồng hòa thuận, mới là phúc của Vũ quốc ta.”
Long Thần vậy mà nói nhiều lời nghiêm trang như vậy, tôi nói: “Anh đối với ta có kỳ vọng như vậy, sao đối với anh ta lại không có kỳ vọng như vậy được chứ.”
“Tôi và Hoàng Thượng?” Long Thần bộ dáng trợn mắt hốc mồm.
Vừa mới vì khen gã thông minh chút, kết quả lại hoang đường như thế… tôi thở dài, nói: “Ta nói là anh và Trụy Nhi.
Trụy Nhi bản tính thuần lương, tuổi nhỏ mà vô tri, nhưng cô bé rất cố chấp, bây giờ dường như đã chấm anh, chỉ sợ cũng sẽ không đổi được, chỉ mong anh đối đãi cô bé cho tốt, tuyệt đối đường cô phụ cô bé.”
Long Thần kiên định nói: “Tôi đương nhiên sẽ không cô phụ cô ấy!”
Tôi nói: “Vậy nếu như Trụy Nhi và Hoàng Thượng của anh, đứng ở hai phe đối lập thì sao?”
“Chỉ cần hoàng hậu và Hoàng Thượng không đối đầu, thì Trụy Nhi sẽ không đối lập với tôi.” Long Thần lạnh lùng thốt, “Chuyện sống chết của mấy hạ chúng tôi nhân, đều do các người quyết định, chuyện này cũng không ngoại lệ, chỉ mong Hoàng hậu nương nương có lòng từ bi, đừng khiến tôi và Trụy Nhi đau khổ mới là hay.”
Tôi cười cười.
Nói: “Cậu mang Trụy Nhi về đi.”
Long Thần cũng không còn nói gì nữa, xoay người ôm lấy Trụy Nhi, đi về phía chùa, Trụy Nhi ngủ rất ngon, vô tri vô giác, miệng còn lầm bầm không biết là chuyện hoang đường gì.
Long Thần và Trụy Nhi rời đi rồi, tôi dùng khăn tay che miệng khẽ ho khan vài tiếng, vụng trộm mở ra nhìn, quả nhiên thấy bên trong là từng tia từng tia máu.
Tôi mặt không đổi sắc cất kỹ khăn tay, gọi một thị vệ mài mực giúp tôi, tiếp tục vẽ nên những đóa mai nở bung, mà không biết khi nào sẽ tàn.
Trong núi không trời trăng, chỉ có mặt trời lên mặt trời lặn, phảng phất giống như không phát hiện đã trôi qua bốn ngày.
Ngày cuối cùng, Trụy Nhi vừa lưu luyến không rời thu dọn hành lý, vừa nói: “Phải đi, thật không nỡ.”
“Sau này cũng đâu phải không có cơ hội, em mang theo Long Thần đến là được.”
Trụy Nhi đỏ bừng mặt, nói: “Em và anh ấy tới đây làm gì.”
Tôi cười cười, không nói gì.
Bỗng nhiên có một tiểu sa di, nói: “Hoàng hậu, có người tới tìm người.”
Trụy Nhi dừng lại đôi tay thu quần áo, nói: “Giờ này rồi, sao lại có người đến?”
Tôi cũng ngây cả người, điều đầu tiên bung ra trong lòng, lại là khuôn mặt sư huynh, không phải là sư huynh biết rồi đó chứ? Anh biết, sau đó lại chạy về tìm tôi? Thậm chí còn chạy đến tận chùa Pháp Hoa?
Tôi không hi vọng xảy ra chuyện như vậy, ― không hi vọng chút nào, nhưng trong tim tôi lại không thể không chờ mong điều đó.
Chuyện này thật đáng xấu hổ, tôi lại không thể nào ức chế.
Tiểu sa di dẫn tôi vào một gian phòng, tôi đẩy cửa ra, chợt thấy là một bóng lưng người con gái, quần áo hoa lệ, yểu điệu tinh tế.
Nàng ta hơi quay đầu, vậy mà… lại là Khúc Mị.
Tôi đóng cửa lại: “Cô tới đây làm gì?”
Khúc Mị thần bí khó lường cười cười với tôi, đưa cho tôi một phong thư.
Tôi chần chờ nhận thư.
Bức thư kia vậy mà rất có giá trị, mở ra xem xét, rõ ràng, rõ ràng đều là phân bố thị vệ cùng ám vệ bên người Chung Trần và cả nhược điểm của mấy kẻ đó.
Tôi sửng sốt, gấp thư lại, nhìn về phía Khúc Mị: “Cô có ý gì?”
Khúc Mị lại đưa cho tôi một trang giấy, phía trên là nét chữ xinh xắn:
Hoàng hậu, cô đừng hoài nghi tôi, tôi làm như vậy, cũng không phải là muốn hại Hoàng Thượng.
Chỉ là tôi biết, thọ thần sinh nhật Hoàng Thượng sắp đến, cô nhất định sẽ có hành động.
Nếu đã vậy, tôi nguyện giúp cô một tay, sớm giải quyết vấn đề giữa cô và Hoàng Thượng.
Chỉ cần giải quyết xong, Hoàng Thượng sẽ không quan tâm cô nữa, sẽ chỉ còn cách toàn tâm toàn ý với tôi.
Tôi lạnh lùng nói: “Cô nghĩ đến là hay.
Nhưng cô có nghĩ tới không, khi cô đưa ta những vật này, Hoàng Thượng của cô chỉ sợ sẽ mất mạng.”
Khúc Mị cười cười, nâng bút viết mấy chữ, lại đưa cho tôi: tôi tin tưởng chàng.
Tôi cũng không hiểu giờ phút này trong lòng tôi là tâm trạng gì, chỉ là nhìn bộ dáng dịu dàng nhưng lại có chút đáng sợ của nàng ta, trong lòng vô cùng không vui.
Tôi nói: “Đã vậy, trước hết ta tạ ơn Mai Phi cô.
Chỉ mong thứ này, có thể thật một chút.”
Khúc Mị viết: Hoàng hậu cứ yên tâm đi, mỗi một câu trong đó, đều là thực.
Nếu có mảy may giả dối, tôi nguyện trời đất giáng sét vĩnh viễn không được siêu sinh.
Tôi buồn cười nói: “Nơi này chính là chốn chùa chiền, nói lời thế này, Phật Tổ lại nghe thấy đấy.
Mai Phi đã nói đến quyết tuyệt như vậy, thì ta sao có thể không tin chứ? Trước hết cám ơn Mai Phi.”
Khúc Mị cười cười với tôi, vậy mà còn đứng dậy một mực kính lễ, mới quay người rời đi.
Tôi cầm lá thư này trong tay, nhíu mày.
Ngày hôm sau, trên đường trở về, mới xuống núi, tôi nhân tiện nói: “Long Tướng quân, phiền cậu để xa phu chuyển hướng giúp.”
Long Thần nghi ngờ nói: “Hoàng hậu nương nương có chuyện gì không?”
“Đưa ta đi phủ Phúc Vương.”
Long Thần lập tức đen mặt: “Hoàng hậu nương nương đi gặp Phúc vương làm cái gì?”
“Ta dù thế nào, cũng là đại tẩu của Phúc vương, nhưng mấy năm nay, vẫn luôn không gặp cậu ta, chợt nhớ tới quay đầu ra con phố sát vách dường như chính là phủ Phúc Vương, nếu đã vậy, vấn an thì đã sao?” tôi nói.
Long Thần nói: “Nhưng mà…”
Rõ ràng gã rất không muốn mang tôi đi, nhưng trước mắt không gì để phản bác lý do của tôi.
Tôi nói: “Huống chi bây giờ sắc trời còn sớm, có đi cũng không sao.”
Long Thần nói: “Khó trách nương nương sớm vậy đã nói muốn về cung, tôi còn nghĩ là hoàng hậu nhớ Hoàng Thượng, mới vội vội vàng vàng muốn về cung, ai biết là vì chuyện cỏn con này.”
Cười trừ với lời châm chọc của Long Thần, tôi nói: “Quay đầu đi.”
Long Thần bất mãn bảo xa phu nói: “Còn không quay đầu?”
Phu xe lập tức quay đầu, Long Thần cưỡi ngựa cũng quay đầu đi theo bên cạnh, chẳng mấy đã đến phủ Phúc Vương.
Long Thần muốn cùng vào, tôi nói: “Trụy Nhi theo ta là được rồi, Phúc vương dù sao cũng là đệ đệ hoàng thượng, giờ ra sao, cậu cũng không phải không biết, để thần tử các cậu nhìn dáng vẻ hoang đường kia, chỉ sợ không hay.”
Long Thần tức giận nói: “Vậy xin Hoàng hậu nương nương mau chóng cho!”
“Ừm.”
Tôi dẫn Trụy Nhi tiến vào phủ Phúc Vương.
Trong phủ Phúc Vương vậy mà rất yên bình, Phúc vương không còn trèo tường, cũng không leo cây, ngược lại khiến người khác hơi giật mình.
Trụy Nhi hắng giọng một cái, nói: “Hoàng hậu giá lâm!”
Mấy hạ nhân Trong phủ Phúc Vương lập tức làm lễ, nói: “Hoàng hậu nương nương sao lại tới đây?”
“Phúc vương đâu?” tôi nhíu mày.
“Phúc Vương điện hạ dạo này say mê chè chén, cứ uống là say cả ngày.” Mấy hạ nhân kia lúng túng nói, “Trước mắt… có lẽ cũng vẫn ở trong phòng ngủ ạ.”
Tôi gật gật đầu: “Các người lui xuống trước.”
Tôi quen đường quen lối đến trước gian phòng của Phúc vương, chung quanh vậy mà không có hạ nhân nào.
Tôi đẩy thẳng cửa ra, trong phòng Phúc vương quả nhiên yên tĩnh, chỉ là có mùi rượu.
tôi quay đầu nói với Trụy Nhi: “Trụy Nhi, em ở bên ngoài, thay ta canh chừng.”
Trụy Nhi gật gật đầu, thuận tay đóng cửa lại.
Ta đi vài bước vào trong phòng, nói: “Phúc vương?”
“Sao cô lại tới đây.” Thanh âm của Phúc vương bỗng nhiên vang lên, tôi giật nảy mình, xoay người nhìn lại.
Phúc vương trốn ở sau bình phong, còn nửa ngẩng người lên, vệt đỏ trên mặt đã bớt, nhìn thật giống như say rượu.
Nhưng ánh mắt hắn vô cùng tỉnh táo, vừa nhìn liền biết, người này không có say, càng không điên.
Tôi nói: “Gần đây ngài làm cái gì vậy? Cứ ra ngoài suốt? Chẳng phải nên giả bộ say rượu đang ngủ ư.”
Phúc vương nói: “Ôi chao, còn không phải là vì chuyện bốn ngày sau ư.”
Tôi gật gật đầu, đưa phong thư trong tay áo cho Phúc vương: “Cái này ngài xem cho kỹ một chút, là phân bố thị vệ và ám vệ bên người Chung Trần và nhược điểm của bọn họ nữa.”
Phúc vương vội vã nhận lấy thư, ngạc nhiên nói: “Làm sao cô có thứ này?”
“Mai Phi đưa ta.”
Phúc vương vô cùng kinh ngạc: “Mai Phi cũng là người tộc Giáng Mục? Hoàng huynh tốt của ta, thế mà tìm được hai kẻ thù.”
Tôi nói: “Đương nhiên không phải.
Ta cũng không biết nàng ta đang nghĩ gì, nhưng ta đã xem qua những thứ đó, hoàn toàn chính xác, trên cơ bản không khác lắm với những gì chúng ta biết, nhìn không giống giả.
Nàng ta nói nàng ta làm như thế, không phải muốn hại Chung Trần, chỉ là hi vọng ta và Chung Trần mau mau kết thúc.
Mà nghe chừng thì, tràn đầy tự tin.”
Phúc vương nói: “Thứ này rốt cuộc có thể tin hay không?”
“Phần lớn là chính xác, có thể tin.
Nhưng sau đó ta phát hiện một chút vấn đề, chính là nàng ta giấu mấy ám vệ, tỉ như Phương Cốc, đây chính là một nhân vật hung ác có thể lấy một chọi mười.
Vậy có lẽ chính là nàng ta cố ý, muốn chúng ta buông lỏng cảnh giác.
Tóm lại, ngài cứ theo bức thư này đi phân phó, tiện phái thêm vài nhân thủ đối phó những ám vệ kia, bảo vệ một chút.”
Phúc vương gật gật đầu: “Ừm.
Thời gian cấp bách, ta sẽ phân phó ngay.”
Tôi nói: “Được, Long Thần còn ở bên ngoài, ta không nên ở lâu, ta đi trước, bốn ngày sau gặp lại.”
Phúc vương nói: “Chao ôi, chờ chút đã, hoàng hậu, không phải cô đi chùa Pháp Hoa nghỉ ngơi sao? Sao ta thấy tựa hồ sắc mặt cô càng kém vậy?”
“Ngài nhìn lầm.”
Tôi lười cùng hắn nhiều lời mấy chuyện khác, quay người muốn đi, Phúc vương lại nói: “Hoàng hậu, bốn ngày sau, nếu chúng ta có thể gặp lại, chắc là đã thành công.
Nhưng nếu thất bại, vậy coi như không thể gặp nhau nữa.”
Hắn nhìn tôi, dường như có nỗi buồn vô cớ: “Nếu là vậy, lần này chính là một lần cuối cùng gặp mặt.”
“Không sai.
Vậy nên Phúc vương ngài phải ra sức thêm, cố gắng một chút đi.” Tôi qua loa cười cười với hắn.
Còn chưa làm đã nghĩ đến thất bại, sao có thể thành công đây, Phúc vương này thực sự là… Khó trách lúc trước lại bị mẫu thân khống chế, rồi lại bị Chung Trần kéo xuống khỏi hoàng vị.
Ra khỏi phòng, Trụy Nhi sau lưng tôi, nói: “Nương nương thương thảo cùng Phúc vương chuyện thọ thần sinh nhật của Hoàng Thượng sao?”
“Ừm.”
“Ôi, em cuống quá.” Trụy Nhi nói, ” còn bốn ngày, em cứ khẩn trương như vậy, thật sự là không biết đến lúc đó thật sự cần đến em, em sẽ ra sao.”
Tôi buồn cười nói: “Cũng không phải bảo em đi giết người, có gì khó khăn đâu.”
Trụy Nhi nắm tay nói: “Cũng đúng nhỉ! Em nhất định sẽ thành công.”
Tôi cười cười, không nói gì nữa, Long Thần bên ngoài có khi đã chờ đến có hơi cuống, thấy tôi và Trụy Nhi rốt cục ra ngoài, tức giận nói: “Hoàng hậu xin mời lên kiệu đi ạ.”
Dừng một chút, lại nói: “Phúc Vương điện hạ sao rồi?”
“Còn chẳng phải vẫn như thế ư.” Tôi qua loa cười cười, ngồi vào trong kiệu.
Rốt cục về cung, từ khoảnh khắc cỗ kiệu tiến cung, tôi liền biết, đây là lần cuối cùng tôi rời đi, cũng là lần cuối cùng tôi trở về.
Phiên vương khắp chốn và sứ giả nước khác đều nháo nhào tới, trong cung nom náo nhiệt không ít, Chung Trần có lẽ cũng bận tiếp đãi những người kia, không ngó ngàng tôi, khiến tôi không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
Mà tôi hóng gió ở ngoại ô kinh thành về, cũng rốt cục có thể đàng hoàng nghỉ ngơi hai ngày trong cung Phượng Tê hơi ấm chất đầy.
Cảnh tượng bận rộn tiếp đón trong cung, cũng là vì thọ thần sinh nhật Chung Trần.
Đây là bề nổi, còn về những kẻ giấu giếm, bận rộn vì thọ thần của Chung Trần, chắc hẳn cũng không phải số ít.
Tôi vừa hồi cung liền có người đến thử quần áo cho tôi, nói là phải suốt đêm mà may.
Cũng may là trang phục trong thọ yến của Chung Trần, đường may cung kính, đo đạc nghiêm cẩn, có thể thấy đều là Chung Trần tự mình phân phó.
Tôi không hiểu hỏi vài câu, vì sao tôi cũng phải mặc quần áo mới, mấy thợ may kia sửng sốt rất lâu, nói: “Bởi vì… người và Hoàng Thượng đồng tâm đồng thể ạ.
Chuyện vui của Hoàng thượng, cũng là chuyện vui của người.”
Tôi dở khóc dở cười, cũng mặc bọn họ.
Đợi đến trước ngày thọ thần của Chung Trần, quần áo mới được đưa tới, thời gian may ba ngày gấp gáp, vậy mà may ra một bộ quần áo vô cùng lộng lẫy xa hoa, cả bộ quần áo lấy đen đỏ làm nền, lấy tơ vàng thêu ra hình phượng, ở giữa ôm lấy vòng hoa màu xanh đậm, ống tay vạt áo đều là màu đỏ, bên trên dệt hoa văn vân long.
Còn lại những thứ dây thắt lưng ngọc bội mũ phượng cũng hoa lệ mà phức tạp giống như vậy.
Tôi kinh ngạc không thôi, nói: “Các người chỉ ba ngày mà làm được nhiều như vậy?”
Thợ may vội trả lời: “Những thứ khác đều đã bắt đầu chuẩn bị rất sớm, chỉ là quần áo phải chờ đo cho nương nương người mà tuỳ cơ ứng biến thôi.”
Tôi phủ thêm áo hoa, đội lên mũ phượng.
Trụy Nhi giúp tôi buộc lên đai lưng ngọc ngọc bội, nói liên tục: “Thật là đẹp quá….”
Mấy tay thợ may cũng tranh thủ nịnh nọt, Trụy Nhi lườm bọn họ một cái, ngẩng đầu nhìn tôi, lo lắng mà nói: “Đẹp thì đẹp đấy, nhưng y phục này, cái mũ phượng này, đều quá hoa lệ, bây giờ đang đêm mà vẫn chiếu sáng rạng rỡ, ngày mai là ban ngày, mặt trời vừa chiếu vào, thật sự là khiến người ta mở mắt không nổi.
Vậy lại càng làm nổi bật lên sắc mặt khó coi của người.”
Tôi nói: “Không có gì đáng ngại cả, ngày mai ta sẽ rất ổn, huống chi còn có em khéo léo trang điểm cho ta… A, không đúng, ngày mai phải đổi người.”
Trụy Nhi gật gật đầu.
Tôi bảo Trụy Nhi ban thưởng cho mấy người thợ may, rồi bảo bọn họ đi.
“Trụy Nhi, chuyện ngày mai, em tuyệt không thể làm ra sai lầm.
Long Thần sống hay chết, thật ra là nằm trong tay em.”
Trụy Nhi khẩn trương nói: “Ừm, em biết.”
Tôi vỗ vỗ mu bàn tay của cô bé: “Không sao cả, đừng quá lo lắng.
Hết thảy đều sẽ thuận lợi.
Chỉ là, em nhớ kỹ, đừng mềm lòng, cũng dừng tin tưởng bất luận lời nào của Long Thần.
Qua ải này, về sau chuyện gì cũng ổn, lần này em chỉ cần quyết định, đây là vì muốn tốt cho em, cũng là vì tốt cho gã.
Đạo lý này, em không chỉ phải nhớ ngày mai, sau này cũng vẫn phải nhớ, biết không?”
Trụy Nhi vừa gật đầu, vừa hoài nghi nói: “Nương nương, sao bỗng nhiên người nói những lời này với em? Cái gì mà sau này… sao em… sao em nghe mà cảm thấy rất bất an…”
“Em cả nghĩ rồi.” tôi cười cười, nói, “Em đi nghỉ trước đi, ngày mai nhớ phải dậy sớm một chút làm điểm tâm cho Long Thần… Thuốc đã đưa cho em rồi.”
Trụy Nhi nói: “Dạ.”
Trụy Nhi đứng lên, nói: “Nương nương, ngày mai em nhất định sẽ làm thật tốt.
Người yên tâm, người cũng sớm nghỉ ngơi đi ạ.”
Nói xong, cung cung kính kính hành lễ, quay người ra khỏi cung Phượng Tê.
Tôi nhìn bóng lưng cô bé, thở dài, lấy ra một viên dược hoàn từ bên trong cái hộp nhỏ dưới gối.
Đây là thứ thuốc kia, uống vào có thể cam đoan tình trạng sức khỏe tốt lên, sư huynh lo tôi uống bậy bạ, luôn đưa tôi rất ít, tôi vốn là không có, may mắn lúc thay máu, viên thuốc sư huynh cho A Nguyệt cô nương viên kia bị tôi lấy đi.
Bây giờ, chính là thời điểm phát huy được tác dụng của nó.
Đẩy cửa sổ, bóng câu treo móc trên không, tôi mặc hoa phục, tay cầm dược hoàn, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau mới sáng, vậy mà có tuyết rơi, mùa xuân đã tới, vậy có lẽ, là trận tuyết cuối cùng của Vũ quốc.
Tôi uống dược hoàn, sau đó để người rửa mặt cho mình, ăn qua loa, rồi lên cỗ kiệu dừng ở bên ngoài, đi Thần cung gặp Chung Trần.
Đây là ngày cuối cùng của tôi, hay là ngày cuối cùng của Chung Trần?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...