Triều Sử Đoan năm thứ ba mươi lăm, Tần Viễn tướng quân đa mưu túc trí, sau hơn mười năm giằng co đã đánh tan Mạc Quốc, chiếm lĩnh tất cả thành trì nước địch, quân địch rơi vào thế yếu giơ tay đầu hàng, từ đây quốc thái dân an, người người muôn lời ca tụng về vị tướng quân văn võ song toàn này.
Ngày đoàn người hồi cung, bá tánh đông nghịt từ cửa thành đến cửa hoàng thành, tiếng hô hào vang vọng cả khoảng trời, thiếu niên ngồi trên bạch mã, sóng lưng thẳng tắp, giáp bào bị ma sát thỉnh thoảng lại có tiếng vang lên, quanh năm chinh chiến không hề làm phai mờ nhan sắc của hắn, ngược lại còn khiến thêm phần sắc bén, dường như ngay cả ánh mắt cũng có thể giết người.
Nam nhân cưỡi ngựa bên cạnh quan sát thiếu niên, trêu đùa:
"Tiểu Viễn Viễn làm gì mà thất thần thế, lại nghĩ đến người trong lòng à?"
Tần Viễn hừ lạnh, không hề nể tình đã thương nam nhân:
"Người không có thê tử như huynh làm sao hiểu được."
"Nói như ngươi có thê tử vậy!"
Thiếu niên liếc mắt, nhàn nhạt đâm chọt:
"Không lâu nữa là có rồi, sẽ gởi thiệp mời cho huynh."
"Ngươi..
Tần Viễn ngươi đợi đó cho lão tử!"
"Không đợi được, không cưới được người ta không yên tâm, nên huynh phải chịu thiệt thòi rồi, cưới sau ta." Thiếu niên cười cười, thúc người chạy nhanh về phía cổng hoàng thành, sau lưng là tiếng mắng của nam nhân, đùa gì chứ, bây giờ không trói người đợi người khác đến cướp à? Hazz phụ thân tiểu cô nương kia vốn không ưa hắn, luôn muốn tìm người thay thế hắn, nên cũng phải lo nghĩ chứ, bổn tướng quân ở sa trường đau đầu vì địch, về đến nhà lại phải suy nghĩ làm sao rước vợ về nhà, hắn cũng rất khổ tâm.
* * *
Yến tiệc tưng bừng, mỹ nhân nhảy múa, hai bên là các đại thần thì thầm to nhỏ, rất nhanh chạy đến bắt chuyện cùng nhân vật chính hôm nay:
"Tần tướng quân đúng là không phụ lòng hoàng thượng, cuối cùng cũng mang chiến thắng trở về."
Thiếu niên nâng ly rượu chạm vào ly đối phương, nhưng không có ý định uống, chậm rãi đáp lời:
"Từ đại nhân quá lời, chỉ là Tần Viễn may mắn."
"Haha..
Tần tướng quân khiêm tốn mà thôi."
Tần Viễn cười cười cũng không có ý đáp lại nữa, Từ đại nhân thấy thế cũng hơi xấu hổ, quay về chỗ ngồi.
Ai mà không biết bây giờ vị tướng quân này là một miếng mồi ngon, nếu có thể gả con gái cho hắn..
nhưng mà lúc nãy tiếp xúc thấy người này xem ra không dễ đối phó như thế, huống chi ông còn nghe nói vị này và con gái thừa tướng đã tâm ý từ nhỏ, thôi thì tìm người khác vậy..
Cuối cùng người ngồi trên ghế rồng không yên lòng nữa, bắt đầu thăm dò:
"Tần tướng quân tuổi không còn nhỏ nữa, Ninh Tuệ cũng năm nay đã đến tuổi cặp kè, vừa hay con bé cũng rất ngưỡng mộ tướng quân, chẳng hay ý ngươi thế nào?"
Triều thần hai bên cho nhau một ánh mắt tự hiểu, tới rồi tới rồi, đây là cách ép hôn trong truyền thuyết? Một đám người rất đồng lòng hướng mắt về đương sự, phải chăng bây giờ vừa diệt được giặc ngoài lại nội chiến bên trong? Trong lòng bọn họ biết rõ cách hành sự của vị vua nhà mình, tất cả người có tiếng trên triều hoặc là trung thành hoặc là bị âm thầm biến mất, Tần tướng quân..
bây giờ là người có binh quyền nhiều nhất..
e là ải này khó tránh khỏi..
nhưng mà không phải thừa tướng là người giúp ngài ấy lên ngôi sao? Bây giờ lại phá đi hôn sự của con nhà người ta, rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ gì vậy chứ? Đám triều thần bày tỏ bọn họ không đoán được suy nghĩ của cao tầng.
"Ý tốt của bệ hạ thần không dám nhận, trưởng tôn công chúa và vi thần tuổi tác trên lệch quá lớn, vi thần cũng đã có ý trung nhân, bệ hạ người cũng đã từng hứa đồng ý một điều của vi thần." Giọng hắn có chút lớn, câu từ lại sắc bén không chút câu nệ nào.
Nhưng mà lần này ngữ khí của nam nhân trên cao cũng không hỏi ý nữa, nhanh chóng đưa ra quyết định, mỗi câu nói đều toát ra uy hiếp.
"Trẫm chỉ nói cho ngươi một thánh chỉ ban hôn, bây giờ hứa hôn công chúa quý báo nhất của trẫm cho ngươi là may mắn của ngươi.
Về phần Nhạc nhị tiểu thư ngươi cũng có thể cưới nàng ta về làm thị thiếp, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của trẫm, nếu không e là người còn sống ngươi cũng không có được đâu."
Thừa tướng cuối cùng cũng không chịu được nữa, tách đám người phía trước ra, lớn giọng hỏi:
"Bệ hạ, người thế này là có ý gì?"
"Thừa tướng bây giờ đã có thể chấp vấn trẫm rồi sao? Nể tình ngươi là phụ thân hoàng hậu, trẫm không chấp nhất, nhưng thừa tướng nên kiểm điểm lại hành động của mình, nếu còn có lần sau, trẫm sẽ không lưu tình."
Hoàng thượng vô cùng rõ ràng, câu trước là con gái nhỏ của ông, câu sau là con gái lớn của ông..
Thừa tướng im lặng lui về, thật ra ông có thể phản đối cuộc hôn nhân này, chỉ là nếu phản đối Lạc Nhiên trong cung đã không dễ dàng sợ là càng khó khăn..
chỉ là nếu cứ như thế thì hạnh phúc của Lạc Sơ phải làm sao..
tuy là ông không thích tên nhóc đó nhưng con gái bảo bối của ông lại vô cùng yêu thích, rốt cuộc phải làm sao mới tốt..
Cuối cùng hôn sự vẫn được định ra dưới sự uy hiếp của hoàng thượng, qua ngày sau thánh chỉ liền ban bố, hôn lễ gấp rút tiến hành vào ngày tốt tháng sau, trong khoảng thời gian đó tần phủ và thừa tướng phủ hoàn toàn bị giam lỏng, không thể bước vào, nghe nói trong khoảng thời gian đó Tần tướng quân có gởi một bức thư mong cưới Nhạc nhị tiểu thư làm thị thiếp, không lâu sau thư trả lời truyền đến, chỉ vọn vẹn một câu 'Lạc Sơ muốn gả cho một thường dân làm chính thê, không cam lòng chỉ làm một thị thiếp, đã phụ tấm lòng của tướng quân."Ngoài ra không còn gì nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...