Trong đại điện vắng vẻ, hai bóng người đối diện nhau, nam tử lạnh nhạt ngồi trên ghế rồng trông vô cùng uy nghiêm, đôi mắt híp lại quan sát thiếu niên đối diện, nhàn nhạt cất lời:
"Tần tưởng quân đúng là danh bất hư truyền, tuổi còn trẻ mà đã khiến địch nghe tên phải run sợ."
Thiếu niên sống lưng thẳng tấp, khoác trên người bộ giáp bào nặng nề, quanh thân là khí thế quanh năm chinh chuyển sa trường, không hề kiêng dè nhìn thẳng vào người trên cao, đáp lời:
"Là việc thần nên làm, cũng không giấu gì, hôm nay Trấn Viễn tiến cung là muốn xin bệ hạ ban hôn cho thần và thiên kim của thừa tướng phủ, không biết ý kiến của bệ hạ thế nào?"
Nam nhân hơi ngả người ra sau, cánh tay vuốt nhẹ con rồng vàng trên ghế, ra vẻ ta rất dễ thương lượng:
"Cũng không phải trẫm làm khó ngươi, nhưng biên cương vô cùng loạn lạc.
Hay là thế này, trẫm nghe nói dạo này Mạc Quốc làm loạn, lực lượng hùng mạnh khiến quân ta liên tiếp bại trận, dẫn đến lòng quân lay động, trẫm muốn Tần tưởng quân dẫn binh dẹp loạn, nếu có thể chiến thắng trở về, trẫm liền đáp ứng ngươi một yêu cầu, thế nào?"
Đại điện yên tĩnh, hai bên tỏa khí thế giằng co, cuối cùng thiếu niên cắn môi, đáp ứng:
"Được, thần tử chỉ cần một thánh chỉ ban hôn, xin bệ hạ giữ gìn lời hứa."
"Quân vô hí ngôn."
* * *
Vừa sáng sớm, tiểu cô nương tay xách theo lòng bánh nóng hổi vừa làm xong chạy tới gõ cửa Tần phủ, vạt áo xanh nhạt bay bay theo mái tóc dài, lúc nàng chuyển động khiến cho chuông nhỏ ngay đai áo vang lên leng keng vô cùng êm tai, rất nhanh tới trước cửa phòng người mà mình muốn tìm, vừa gõ cửa vừa kêu:
"Tần Viễn, huynh đã thức chưa? Ta đem đồ ăn đến cho huynh."
Tần Viễn đứng dậy mở cửa cho nàng, theo thói quen cầm lấy mấy thứ linh tinh trên tay của nàng vào, không quên căn dặn:
"Sau này muội đến thì không cần rõ cửa nữa."
Nhạc Lạc Sơ nghe thế trong mắt hiện lên một tia vui vẻ, nhưng vẫn phản bác:
"Sao lại thế được, mẫu thân đã dạy chưa được cho phép không được tùy tiện bước vào phòng người khác." Biểu tình rất tội nghiệp vừa nói vừa bẻ ngón tay rất do dự.
"Không lâu sau chúng ta sẽ là phu thê, không cần giữ lễ tiết như thế." Sao hắn không nhìn ra chút tâm tư nhỏ của nàng chứ, quanh năm bày mưu tính kế với giặc âm mưu xảo trá, giờ lại có thể gặp được một tiểu nha đầu đơn thuần thế này khiến hắn hơi không biết làm sao, rõ ràng là ánh mắt mừng rỡ thế kia, gương mặt lại giả vờ từ chối vô thức hắn hơi buồn cười.
Câu nói còn chưa dứt gương mặt nàng đã đỏ ửng lên, kiêu ngạo quay mặt ra ngoài cửa sổ né tránh hắn:
"Ai thèm làm phu thê với huynh chứ!"
Tần Viễn nghe thấy thế liền bày ra biểu cảm gian manh, kéo cái mặt nàng quay lại đối diện bản thân, chậm rãi ghé sát lại, giọng nói như mê hoặc nàng:
"Ồ..
thế Sơ Sơ không muốn gả cho ta sao? Không phải hôm qua còn đòi ta cưới nàng à? Bây giờ hối hận rồi hử?"
"Ta..
ta..
ta hối hận rồi không được sao?" Nàng lúc này hận không thể tìm cái lỗ chui xuống đất cho rồi, sao hôm qua lại nói như thế đã huynh ấy bắt được thóp chứ, huhuhu bây giờ mặt mũi biết dấu đi đâu.
"Ta đã xin thánh chỉ rồi, không thể hối hận nữa, nếu không gả cho ta muội chỉ có thể làm góa phụ thôi, kháng chỉ sẽ bị chém đầu."
"Tần Viễn, huynh hiếp người quá đáng!"
"Chỉ là nói cho thê tử hiểu."
"Huynh..
huynh.."
Bên trong liên tục truyền ra tiếng cự cãi của hai người, có vài lần tiểu cô nương giơ tay muốn đánh thiếu niên nhưng đều vô thức đánh hụt, cây lớn xung quanh bị gió thổi xào xạc, thỉnh thoảng lại có tiếng chim nhỏ hót vang, yên bình lại hạnh phúc.
* * *
Ngoài thành, nam nhân cầm chặt tay tiểu cô nương, thấy nàng nhìn gian hàng nào nhiều thêm hai cái, liền hào phóng mua, mua, mua, mua hết!
Chưa đi được nửa đường, người làm sau lưng đã không cầm nổi nữa, một đám người chỉ biết nhìn trời kêu khổ, tiêu tiền làm nàng dâu vui cùng không cần thế chứ, người đang phá của đấy có biết không? Cho dù tần phủ nhiều tiền nhưng cứ thế này thêm vài lần đều bị người chơi sạch hết.
Cuối cùng tiểu cô nương không nhìn nổi nữa, lên tiếng cứu rỗi đám người làm:
"Huynh mua nhiều như vậy làm gì? Có dùng hết được không?"
Đại tướng quân nào đó bày tỏ, ông đây có tiền, nàng cứ việc tiêu:
"Không phải nàng thích sao? Nhìn nhiều lần thế mà, nên ta mua cho nàng."
"Ta thích? Ta chỉ là thấy mấy thứ đó hơi giống với phụ thân cho ta nên nhìn thêm một chút, có điều không được đẹp bằng." Đây đều là sự thật, nàng là kiểu người không thích cài trâm, trang điểm, nhìn nhiều thì cũng là đang suy nghĩ lung tung thôi.
Tần Viễn lúc này chỉ biết đỡ trán, hắn sai rồi, không nên so sánh nàng với mấy cô nương kia, thiên kim thừa tướng sau có thể thiếu mấy thứ này, nhưng mà cuối cùng đống đồ kia vẫn được đưa đến phủ thừa tướng.
Nghe tin con gái bảo bối bị nam nhân cưa cẩm, thừa tướng già rất chịu chi, mua lại hết các cửa hiệu kia, sau đó bất kể Tần Viễn đưa đến cái gì, đồ ăn, trang sức hay son phấn, tất cả cửa tiệm kia đều bị thu mua hết, đám người xem chuyện chỉ biết trợn tròn mắt, suy nghĩ của người có tiền bọn họ không hiểu được.
Số phận của chàng rể không được cha vợ chấp nhận này sẽ ra sao đây?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...