Tần Viễn sau khi bẩm báo sự tình lên liền triệu tập binh quyền tiến đến phía bắc, tìm kiếm tất cả ngọn núi, nhưng mà việc tìm kiếm không thể nào trong ngày một ngày hai, đến tận hai tháng sau hắn mới tìm được nơi mà nàng nói, gấp rút đem loại cỏ quay về thái y viện, thuốc được chế xong chưa kịp trình hoàng thượng hắn đã tự ý lấy đi trước, nhanh chóng đến y quán nhỏ rõ cửa, nhưng hắn rõ rất lâu vẫn không có tiếng đáp lại, đáy lòng vô cùng sốt ruột, nhanh chóng phá cửa mà vào, thiếu nữ nằm yên ổn trên ghế lắc giữa phòng, trên người nàng có những dãy ban đỏ dầy đặc nhưng không sưng tấy như những người khác, sắc mặt cũng rất hồng hào, nhưng nàng lại không còn hơi thở..
bên người nàng có một mảnh giấy chỉ vẻn vẹn một câu 'Tần Viễn là huynh thất hứa trước, bây giờ coi như chúng ta hòa nhau.'chữ của nàng rất đẹp, hắn từ nhỏ đã biết, chỉ là nàng rất ít khi viết nên hầu như không ai để ý, lúc hắn đi đánh trận nàng sẽ thường viết thư cổ vũ hắn, có khi là cho người khác viết, tuy là đều của phủ thừa tướng gửi đến nhưng hắn liếc mắt liền biết có phải nàng viết hay không, hòa nhau..
sao có thể hòa nhau? Nàng không phải đã đồng ý với ta sao? Nàng đã đồng ý cùng ta rời đi, thành thân với ta, cùng ta tìm nơi xây một ngôi nhà nhỏ, hai người, một lòng, bên nhau trọn đời..
sao có thể thất hứa? Phòng sách bề bộn, thiếu niên ôm lấy thân hình nhỏ nhắn vào lòng, yêu chiều vuốt ve gương mặt nàng, nếu không phải người trong lòng hắn không còn hơi thở thì sẽ không ai nghĩ đó là một người chết cả.
Vị tướng quân ngày nào đứng trước vạn giặc sắc mặt không đổi nay lại ôm một thi thể mà bật khóc, hắn đã từng bảo vệ biết bao nhiêu người có được cuộc sống ấm no, cuối cùng lại không bảo vệ được người mình yêu thương nhất, để nàng mòn mỏi chờ hắn từ bé đến khi công danh hiển hách, cuối cùng nàng cái gì cũng không nhận được, đến bây giờ hắn vẫn không hiểu, hắn có gắng như thế để làm gì? Nếu lúc đó hắn giao binh quyền ra, cùng nàng rời xa nơi này, phải chăng mọi chuyện sẽ không thể này? Bây giờ hắn đứng trên hàng vạn người, cưới Công Chúa được sủng ái nhất, muốn gì có đó, nhưng người mà bản thân muốn nhất lại không còn nữa..
hắn cả đời này rốt cuộc đã làm gì?
Thiếu niên không thề biết trong trang sách kia có một câu nói, người bị thân hàn sau khi nhiễm bệnh độc phát vào tim, không bao lâu sau sẽ đau đớn mà chết, hắn chỉ nghĩ nàng vì bệnh mà chết, nhưng rõ ràng nàng khi đó đã biết bản thân không thể sống nữa, nàng từ đầu đến cuối mỗi lần hứa với hắn đều đợi được, chỉ có lần này là thất hứa, vĩnh viễn không thực hiện được.
Sau này dịch bệnh dần được phục hồi, nhưng điều đáng nói là hoàng thượng không những không khoẻ mà ngược lại càng ngày càng nặng, không bao lâu sau liền băng hà, mà hoàng hậu Cách An luôn ở bên cạnh người lúc đó cũng đi theo.
Triều đình sau bạo bệnh liền xảy ra cuộc tranh đoạt vương vị vô cùng khốc liệt, cuối cùng tứ hoàng tử Lang Ảnh thành công kế vị, ngày đầu tiên đăng cơ, vị hoàng tử tính tình vốn ôn hòa trước đây hoàn toàn thay đổi, việc đầu tiên người làm là phong vị cho mẫu thân đã mất cùng muội muội duy nhất, sau đó liền giam lỏng hoàng quý phi cùng trưởng tôn công chúa được sủng ái nhất lúc xưa, chỉ là khi đó không ai tìm được phu quân trưởng tôn công chúa, nhưng vị kia không lên tiếng bọn họ cũng không dám kêu la, sau đó người lại điều chỉnh lại một lượt từ trên xuống dưới triều thần.
Sử sách ghi lại trong thời gian hoàng đế Lang Ảnh tại vị, đế quốc hưng thịnh, dân chúng ấm no, nhưng triều thần lại vô cùng đau khổ, có lẽ trong hoàng cung lúc bấy giờ chỉ có một mình lão thừa tướng suốt ngày đóng cửa tuyên bố an hưởng tuổi già kia là khoẻ nhất, nên mỗi ngày đều có đại thần gửi thư bày tỏ cảm tình của mình đến thừa tướng đại nhân.
Sau này thành Tây An truyền tay nhau một câu chuyện, ở thành trước đây đã từng có một nữ thần y, nàng tính cách lương thiện, gặp ai cũng cười, nhưng lại chỉ một thân một mình, nàng không thiếu người theo đuổi, nhưng nàng lại nói mình đang chờ một vị tướng quân, không chấp nhận ai cả, đáng tiếc đến khi qua đời vì bạo bệnh nàng cũng không chờ đợi được người đó.
Rất nhiều năm sau đó người trong thành phát hiện bên cạnh mộ của vị thần y kia có thêm một ngôi mộ khác, trên bia mộ khắc chữ 'phu quân Lạc Sơ' còn kèm theo một bức tâm thư.
Bởi vì chữ đã mờ nên dân trong thành chỉ dịch ra được một phần, đại khái là.
'Ta cả đời này không phụ lòng bệ hạ, lần nào cũng đánh lui quân địch, không phụ lòng bá tánh muôn dân, quân địch đầu hàng, thiên hạ thái bình, chỉ là ta quên mất nàng ấy, ta nghĩ dù ta làm gì nàng ấy cũng tha thứ cho ta, ở mãi một chỗ mà đợi ta, nhưng ta sai rồi, nàng ấy vậy mà không cần ta nữa.."
Tần Viễn tướng quân lưu danh sử sách, đời đời được kính nể, nhưng mà không ai biết hắn đã từng phụ lòng một cô nương, đến lúc hắn nhận ra, nàng đã không còn nữa.
Thành Tây An.
- Hoàn -.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...