Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng​ FULL


Năm Sử Đoan thứ mười tám, hoàng đế lâm bệnh nặng, Nam Quốc cùng các nước lân cận nhìn chằm chằm.

Dưới xuất ép khổng lồ của triều thần, cuối cùng, hoàng đế lập tam hoàng tử làm thái tử, một người không được sủng ái nhất trong tất cả hoàng tử, khiến cho triều thần từ trên xuống dưới đều không phục.

Nhưng cùng lúc đó thừa tướng lại đứng ra ủng hộ, rất nhanh trong triều bắt đầu nghiêng về một phía, tam hoàng tử thuận lợi tiến lên vị trí thái tử.

Chưa đến một tháng tiên hoàng đã qua đời vì bạo bệnh, trên cung từ trên xuống dưới để tang, lại gấp rút chuẩn bị lễ đăng cơ cho thái tử.
* * *
Giữa đại điện rộng lớn, nam tử y phục vàng rực, hình thiêu rồng trên vạt áo tung bay đẹp như mộng cảnh, một đường từ cửa điện đến thẳng ghế rồng trên cao.

Đại thần hai bên đồng loạt quỳ xuống:

"Hoàng thượng thiên tuế, thiến tuế, thiến tuế, thiên thiên tuế."
"Bình thân."
Nam tử chậm rãi ngồi xuống ghế rồng, gương mặt lạnh nhạt, liếc mắt qua triều thần phía thần phía dưới.

Hắn biết rõ nơi đây có rất nhiều người phản đối hắn, nhưng mà đến cuối cùng không phải hắn cũng đã ngồi ở đây rồi sao?
Nghi lễ vô cùng dài dòng, nửa ngày cuối cùng cũng đến đoạn cuối cùng, thái giám bên cạnh lớn giọng tuyên đọc:
"Tam hoàng tử phi Nhạc Lạc Nhiên tính cách nhân hậu, khoan dung dung độ lượng nay phong thành hoàng hậu, ban hiệu Cách An, tọa Tường Linh cung, cai quản tam cung lục điện.

Phong Lê tiểu thư con gái Lê thượng thư làm quý phi, ban hiệu Họa Yên, tọa Lung Linh cung.

Phong Chu tiểu thư con gái Chu Mộc tướng quân làm thục phi, ban hiệu Huệ Nhung, tọa Hiên Hòa cung..

Khâm thử."
Nữ tử giữa đám người phía dưới ngẩng đầu nhìn thẳng vào nam tử trên cao, hai đôi mắt giao nhau giữa không trung, nàng khẽ cười, đáy mắt hơi mông lung, hoàng hậu..

nghe qua vinh hoa vô hạn, khiến bao nhiêu nữ nhân ao ước lẫn cảm động? Nhưng..

nếu như không đi cùng tứ phi xinh đẹp vạn phần hai bên nàng có lẽ đã vui đến bậc khóc, đáng tiếc..
"Hoàng hậu nương nương, người nên tạ ân rồi."
"Thần thiếp..


tạ chủ long ân.."
Nam tử trên cao thu lại tầm mắt, đáy lòng không hề lay động, Lạc Nhiên, ta đã cho nàng vị trí lớn nhất rồi, nàng cũng không nên quá tham lam, không có hoàng đế nào chỉ có duy nhất hoàng hậu cả, sau này ta vẫn sẽ đối xử tốt với nàng không phải là được rồi sao? Trong lòng nam tử Nhạc Lạc Nhiên chỉ là giận dỗi vô cớ, dỗ một chút liền xong nên không hề lo lắng.
* * *
Hoàng đế lên ngôi nửa năm, quốc thái dân an, độc sủng hoàng hậu.

Trong lúc đó biên cương truyền tin Trấn Viễn tướng quân dẫn binh đánh quân địch buộc phải rút về một thành, sĩ khí quân ta tăng cao, liên tục thắng trận.
Trời sang thu, theo tập tục hoàng đế chuẩn bị cải trang vi hành.

Nghe dân chúng kể lại trên đường người gặp được một mỹ nhân, vừa gặp đã yêu, nhanh chóng đón nàng ta hồi cung, ban vị quý tần, sủng ái muôn vàn, thứ gì tốt đều đưa cho nàng ta trước tiên, khiến tần phi trong cung ghen tị không thôi, ngày ngày bày kế hãm hại nàng ta.

Mà chuyện kỳ lạ là hoàng hậu không hề vì bị tranh giành sủng ái mà tức giận, mỗi ngày đều ở Tường Linh cung chép sách thánh hiền, không can dự vào chuyện tranh sủng của các ái phi hậu cung.
Không bao lâu sau, vị quý tần được sủng ái nhất có hỷ, hoàng đế vui mừng ban chiếu tấn vị quý phi, ban hiệu Tương Ngọc, sau khi tan triều đều chạy đến bên nàng ta, khiến trong cung truyền ra vô số lời đồn Tương Ngọc quý phi mê hoặc hoàng thượng, trong hoàng thành dần dần không ai yêu thích vị quý phi này.
Sang xuân, Tương Ngọc quý phi sinh hạ một tiểu công chúa, mẹ tròn con vuông, công chúa hầu như đều thừa hưởng tất cả vẻ đẹp từ mẫu thân, xinh đẹp yêu kiều, khiến người ta vừa nhìn đã thích.


Hoàng đế cũng rất yêu thương đứa con gái này, vừa tròn đầy tháng liền ban hiệu Ninh Tuệ, phong làm trưởng tôn công chúa, muốn gì được đó.

Mà Tương Ngọc quý phi không hề vì hạ sinh con gái mà thất sủng, ngược lại hoàng thượng hầu như là độc sủng hai mẹ con nàng ta, rất nhanh địa vị đã lên đến hoàng quý phi, chỉ thua hoàng hậu, nhưng mà sủng ái của nàng ta đã sớm vượt xa vị hoàng hậu được sủng ái nhất ngày nào.
* * *
Năm Sử Đoan thứ mười chín, hoàng hậu sinh hạ đại hoàng tử, đáng tiếc đại hoàng tử sức khỏe yếu ớt, không bao lâu sau liền qua đời.

Hoàng hậu vì nỗi đau đớn mất con mà không ra khỏi cửa cung, ngày ngày đọc kinh niệm Phật cho đứa con trai đã mất.

Không lâu sau khi nhị hoàng tử Minh Hoa và tam hoàng tử Ninh Dực của của Họa Yên quý phi và Huệ Nhung thục phi ra đời, Hoàng Hậu lại hạ sinh một đôi long phụng là tứ hoàng tử Lang Ảnh và nhị công chúa Du Hoa sủng ái ùa về nhưng người không hề để tâm, mỗi lúc rảnh đều ở bên hai con, rất ít khi can dự vào chuyện hậu cung, người đời truyền nhau hoàng hậu không tranh giành vì người không giành lại hoàng quý phi, chỉ có vị bị đồn kia mới biết, thật ra là bởi vì nàng đã chịu quá nhiều thất vọng, chỉ muốn quăng đời sao này được bầu bạn bên các con, không tham lam những thứ đau khổ ngoài kia nữa, nữa đời trước đã tranh giành đủ rồi, nữa đời sau chỉ cầu mong an nhiên.
Năm Sử Đoan thứ hai mươi lăm, Tần tướng quân đánh tan quân địch, thắng lợi hồi cung, dân chúng mừng rỡ chạy đến cửa thành để ngắm nhìn vị tướng quân tuổi trẻ tài cao nọ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận