Tĩnh An Hầu phủ.
Tĩnh An Hầu phu nhân mới vừa tiễn đại tẩu nhà mẹ đẻ tới thăm, liền nghe hạ nhân tới báo, Cửu cô nương Hoắc Diệu ngũ phòng sáng sớm hôm nay đã đi Vệ Quốc Công phủ.
Tĩnh An Hầu phu nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Tùy nàng đi.”
Trần ma ma lại có chút lo lắng, nói: “Phu nhân, Cửu cô nương này cùng Vệ Quốc Công thế tử phu nhân rốt cuộc cũng là tỷ muội ruột thịt, nếu thế tử phu nhân thương tiếc Cửu cô nương, vậy……”
Trần ma ma rốt cuộc có chút lo lắng, phải biết rằng hiện tại Thất cô nương là Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, thân phận địa vị nàng bây giờ thật sự không tầm thường, hơn nữa nghe nói nàng ở Vệ Quốc Công phủ được thái bà bà cùng trượng phu cực kỳ coi trọng, nếu nàng có ý định muốn nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ, cho dù là phu nhân cũng không có khả năng ngăn cản được.
Tuy nói nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nhưng nếu Thất cô nương thương tiếc tổ mẫu, cảm thấy bệnh này của tổ mẫu không đơn giản, chỉ cần phái người lại đây kiểm tra một chút sẽ khiến cho hầu gia để ý, phu nhân bọn họ cho dù muốn tiếp tục xuống tay cũng phải vì hai nhi tử mà suy nghĩ lại.
Tĩnh An Hầu phu nhân lạnh lùng nói: “Thù tỷ nhi lớn lên ở Ngu gia, những năm đó, Hoắc gia không có một ai đi qua liếc mắt nhìn nàng một cái, Hoắc gia trong lòng nàng thì được coi là thứ gì? Đặc biệt là lão phu nhân không thích nàng như vậy, tuy ngoài mặt nàng không nói, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ” Dứt lời, nàng cười cười, tự giễu cợt nói: “Ngươi cho rằng vì sao lúc trước ta phải phái ngươi đi kêu Thù tỷ nhi trở về?”
Trên người tiểu nữ nhi phát sinh chuyện mất thể diện như vậy, nói động đến một câu cũng là đau, huống chi cho người khác biết, đây sẽ giống như đem miệng vết thương của nàng lột ra trần trụi, phơi dưới ánh mặt trời, càng làm cho nàng đau đớn muốn chết, ai có thể nhẫn tâm như vậy?
Nhưng nàng vẫn cho người đi thông báo với Hoắc Thù, kêu nàng trở về, trong đó tuy có nguyên nhân Hoắc Thù quan hệ tốt cùng tiểu nữ nhi, nhưng càng có nguyên nhân nàng muốn mượn thế Hoắc Thù nhiều hơn
Hoắc Thù gả vào Vệ Quốc Công phủ vốn dĩ là hôn sự trèo cao, nhưng Vệ Quốc Công thế tử lại yêu thương nàng như thế, Hoàng Hậu trong cung nhìn nàng bằng con mắt khác, ngay cả công chúa, quận chúa cũng có quan hệ tốt với nàng, địa vị của nàng như thuận nước đẩy thuyền, mà giờ này ngày này, nàng đã không phải còn là Thất tiểu thư ngũ phòng lúc trước từ Tây Bắc trở về nữa.
Ngay cả lão phu nhân hiện giờ cũng không dám tùy tiện mang thân phận tổ mẫu ra để áp nàng.
Đây cũng nguyên nhân khi Hoắc Thù hồi phủ vài lần nhưng Hoắc lão phu nhân đều không muốn gặp nàng, không thấy đỡ phải tức giận
Đại phòng không có thù hận gì cùng với Hoắc Thù, lúc trước sau khi Hoắc Thù trở về, Tĩnh An Hầu phu nhân đối với nàng cũng coi như chu đáo, đứa nhỏ ngốc Hoắc Nghiên này lại đối với nàng càng là một mảnh chân thành, giao tình giữa hai tỷ muội xem như không tồi.
Tĩnh An Hầu phu nhân muốn mượn thế Hoắc Thù, đã sớm đem quan hệ lợi hại trong đó suy nghĩ đến thấu đáo, cho nên mới đem chuyện tiểu nữ nhi tiết lộ cho nàng.
Trần ma ma thấy nàng hiểu rõ trong lòng cũng không nói gì nữa, ngược lại nói về bệnh tình lão phu nhân
“Hôm nay thái y lại đây xem qua, nói bệnh lão phu nhân vẫn không có gì khởi sắc, cần điều trị cho tốt, không thể lại chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ……”
Tĩnh An Hầu phu nhân sau khi nghe xong, rũ mắt, thở dài nói: “Lão nhân gia tuổi lớn, xác thật chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.”
Trần ma ma ngậm miệng lại
Tĩnh An Hầu phu nhân nhu nhu thái dương, tiếp tục xử lý công việc trong phủ
Cho đến khi thời gian không còn sớm lắm, nàng trở về phòng thay đổi y phục, liền mang theo nha hoàn bà tử cùng nhau đi đến Xuân Huy Đường, chuẩn bị hầu bệnh.
Trên đường, Tĩnh An Hầu phu nhân đột nhiên nghĩ đến Hoắc lão thái gia đang dưỡng bệnh ở Phượng Lĩnh sơn, hỏi: “Bên phía Phượng Lĩnh sơn có tin tức gì không? Thân thể lão thái gia hiện giờ thế nào?”
“So với năm kia đã khá hơn nhiều, nghe nói mấy ngày trước lão thái gia còn xách theo một đôi chim họa mi hầu gia đưa cho ông ra ngoài du ngoạn, thân thể so với năm kia lúc thế tử phu nhân trở về đã tốt hơn rất nhiều.” Trần ma ma tươi cười đầy mặt trả lời.
Tĩnh An Hầu phu nhân cười cười, không nói cái gì nữa.
Năm ấy Hoắc Thù hồi kinh, Hoắc lão thái gia bệnh nặng, thiếu chút nữa đã không qua khỏi.
Sau đó lại như kỳ tích mà gắng gượng được, liền tiếp tục ở lại Phượng Lĩnh sơn tĩnh dưỡng thân mình, mấy năm qua, thân thể ông tuy vẫn không tốt lắm, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm, nhưng rốt cuộc người vẫn còn, thậm chí so với lão phu nhân trong phủ ốm đau nằm trên giường còn khỏe hơn một ít.
Bất quá lão thái gia đã quen với hoàn cảnh ở Phượng Lĩnh sơn, không thích trở lại kinh thành, cho dù hiện tại thân thể đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn mãi ở bên kia, chỉ khi nghỉ tắm gội mỗi tháng, mới cho trưởng tử dẫn theo mấy tôn tử qua đó tụ hợp
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Đi vào Xuân Huy Đường, vừa đến cửa đã ngửi được mùi dược vị
Nha hoàn canh giữ trước cửa thấy Tĩnh An Hầu phu nhân đã đến, vội vàng đứng dậy thỉnh an, Tĩnh An Hầu phu nhân xua xua tay, đi vào trong nhà.
Sau khi vào cửa, dược vị kia càng đậm, hơn nữa cửa sổ khép hờ, không khí không thể lưu thông nên không khí có chút nặng mùi, làm cho người vừa mới tiến vào đều có chút không thoải mái.
Một nha hoàn canh giữ trước giường thấy nàng tiến vào, vội đứng dậy hành lễ, nói: “Đại phu nhân, lão phu nhân còn đang nghỉ ngơi.”
Tĩnh An Hầu phu nhân ừ một tiếng, ngồi vào vị trí nha hoàn ngồi lúc nãy, nhìn lão nhân trên giường
Lần này bệnh nặng một hồi, đầu tóc vốn hoa râm hiện tại cơ hồ đã toàn trắng, lại không phải loại có ánh sáng trắng, mà là loại xám trắng trầm trầm.
Gương mặt phủ kín nếp nhăn kia lộ ra một loại tử khí, nhìn thấy chính là một lão nhân bệnh tình nghiêm trọng gần đất xa trời
Tĩnh An Hầu phu nhân dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên trán bà, động tác ôn nhu nhưng trong mắt lại là một mảnh lạnh băng.
Tĩnh An Hầu phu nhân ngồi một lát, liền nghe được một trận tiếng bước chân nhỏ vụn, tiếp theo nhìn thấy Hoắc Diệu thở hổn hển đi vào, tuy rằng nàng che giấu rất khá, nhưng khẩn trương trong mắt vẫn đang tiết lộ tâm tư nàng
Tĩnh An Hầu phu nhân làm như không có việc gì lau mồ hôi cho lão phu nhân xong, mới nhẹ nhàng cười nói: “Diệu tỷ nhi đã trở về? Nghe nói hôm nay ngươi đi thăm Thù tỷ nhi, vì sao trở về nhanh vậy?”
Hoắc Diệu bị lời này khiến cho nghẹn, làm sao không biết ý đại bá mẫu
Trở về nhanh như vậy, tự nhiên là do vị tỷ tỷ khác mẹ kia không thích nàng, không giữ nàng lại lâu lắm.
Hoắc Diệu liếc mắt xem xét bộ dáng ôn hòa ung dung của đại bá mẫu, trong lòng có chút bồn chồn, đoán chừng ý đại bá mẫu, nàng cảm thấy đại bá mẫu là người thông minh như vậy, tất nhiên đã phát hiện ra điều gì nhưng nàng lại không làm gì cả, thậm chí mắt lạnh nhìn chính mình bôn ba vì tổ mẫu, có thể thấy nàng cũng không sợ mình nói ra ngoài điều gì cả
Hoắc Diệu khổ sở trong lòng, hận đại bá mẫu nhẫn tâm, đồng thời lại hiểu rõ vì sao nàng làm như thế, cảm thấy vô cùng dày vò.
Mặc kệ trong lòng như thế nào, trên mặt nàng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sau khi đi qua thỉnh an đại bá mẫu liền yên lặng đứng ở một bên.
Thẳng đến lúc nha hoàn đem chén thuốc lên tới, Hoắc Diệu mới điều chỉnh trái tim đang đập loạn xạ, nàng không muốn để tổ mẫu tiếp tục uống thuốc, nhưng nếu nàng làm như vậy, không chừng người trong phủ đều sẽ cho rằng nàng bất hiếu, vậy mà không cho tổ mẫu uống thuốc……
Trong lúc nhất thời, Hoắc Diệu chỉ có thể nhìn nha hoàn đánh thức tổ mẫu, sau đó đút bà uống thuốc, trong lòng bất lực lại bi thương.
Chờ lão phu nhân uống xong thuốc lại tiếp tục nghỉ ngơi, Tĩnh An Hầu phu nhân lại ngồi một lát rồi mới dặn dò bọn nha hoàn hầu hạ cho tốt, sau đó đứng dậy rời đi.
Sau khi lão phu nhân sinh bệnh, Tĩnh An Hầu phu nhân thân làm con dâu trưởng, ngoại trừ bận rộn chuyện trong phủ, mỗi ngày còn bớt thời giờ lại đây hầu bệnh, tận tâm tận lực hầu hạ, trên dưới trong phủ đều được vô số mỹ danh, ngay cả Tĩnh An Hầu cũng vô cùng vừa lòng, cho rằng nàng đã suy nghĩ thông suốt
Hoắc Diệu biết rõ mục đích của Tĩnh An Hầu phu nhân, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng vô cùng khó chịu, lại không thể làm được gì.
Tĩnh An Hầu phu nhân mới vừa đi ra cửa, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Hoắc Diệu đang đi theo ra ngoài, cười nói: “Nghiên tỷ nhi bị bệnh lâu như vậy, nghe nói hiện tại nàng ở thôn trang trong lòng rất nhớ bọn tỷ muội trong phủ” Dứt lời, nàng lại thở dài nói: “Chỉ tiếc Nghiên tỷ nhi bệnh đến bây giờ còn chưa có khởi sắc, lão phu nhân lại bị bệnh……”
Trong lòng Hoắc Diệu hơi động, rũ xuống mí mắt đang run đến lợi hại, lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giấu nắm tay ở trong tay áo, ngăn cản mình sắp sửa nói ra tiếng
Tĩnh An Hầu phu nhân lại nhìn nàng một cái rồi mới rời đi
*** Truyện chỉ đăng tại truyenlol.com/tac-gia/nhamy111***
Những ngày kế tiếp không thấy Hoắc Diệu lại tới cửa, trong lòng Hoắc Thù có chút kỳ quái, suy tư một hồi, cảm thấy hẳn là đại bá mẫu đã làm gì đó, bằng không dựa vào cảm tình của Hoắc Diệu cùng tổ mẫu, chắc chắn sẽ tiếp tục tới đây, muốn từ chỗ nàng xuống tay cứu lão phu nhân.
Nói thực ra, đối với Hoắc Thù mà nói, Tĩnh An Hầu phủ tuy là nhà nhưng lại không phải nhà, từ nhỏ Hoắc Thù lớn lên ở Ngu gia nên đối với nó nàng không hề có cảm tình, vì vậy mặc kệ là phụ thân áy náy, hay là tổ mẫu chán ghét, muội muội phòng bị, hoặc là những người khác hâm mộ ghen ghét lấy lòng các kiểu, đều không có quan hệ với nàng
Sau khi biết chuyện Hoắc Nghiên, nàng ngoại trừ muốn giúp Hoắc Nghiên còn đối với chuyện khác, nàng không muốn nhúng tay vào
Cho nên, cho dù biết đại bá mẫu làm chuyện mà thế nhân xem là đại nghịch bất đạo, nàng cũng không muốn xen vào.
Thấy Hoắc Diệu không tới, Hoắc Thù cũng không hề để ý tới.
Cho đến cuối tháng 7, Hoắc Thù nghe nói mấy nhà tông thất bởi vì bị nghi ngờ có liên quan đến án tham ô Giang Nam nên bị hoàng đế trách cứ, hơn nữa còn thu hồi quyền lực trong tay bọn họ
Việc này khiến cho trong triều oanh động rất lớn, thậm chí ngay cả Thái Hậu cũng ra mặt, đáng tiếc Thái Hậu đi Càn Thanh cung một chuyến, cuối cùng cũng đành bất lực trở về.
Hoàng đế nói rõ tuyệt đối không nuông chiều, cho dù là tông thất, nếu là phạm lỗi đều có kết cục như nhau
Trong lúc nhất thời, những con cháu tông thất ngày xưa chơi bời lêu lổng ở kinh thành đều thu liễm đi rất nhiều.
Vĩnh Quận Vương phủ cũng là một trong số đó
Sau khi một bộ phận quân quyền Vĩnh Quận Vương phủ nắm trong tay lần này bị Hoàng Thượng thu hồi đi, liền trở thành một nhà tông thất không có thực quyền, về sau chỉ có thể nhìn sắc mặt hoàng đế mà sống.
Tông thất có thực quyền cùng tông thất không có thực quyền, địa vị trong kinh thành này có thể nói là khác nhau như trời với đất, tuy rằng thế nhân không biết lần này có phải hoàng đế chỉ tạm thời thu hồi hay không, nhưng xác thật Vĩnh Quận Vương phủ bởi vì việc này mà chịu đả kích thật lớn.
Hoắc Thù rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Tại Xuân Huy Đường, Hoắc lão phu nhân đeo trên trán một cái đai buộc màu xanh lục, đang cùng Tĩnh An Hầu nói chuyện, khi biết được Vĩnh Quận Vương phủ bị hoàng đế trách cứ, hơn nữa còn bị thu hồi quân quyền trong tay, nhất thời kích động, không khỏi phun ra một búng máu, cả người đều xụi lơ
“Nương!” Tĩnh An Hầu sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng cho người đi gọi thái y.
Lại là một trận binh hoang mã loạn, toàn bộ người trên dưới Xuân Huy Đường đều hoảng sợ, Tĩnh An Hầu phu nhân biết được tin tức lại đây đầu tiên, Hoắc Diệu đã ghé vào trước giường yên lặng gạt lệ.
Thái y thực nhanh liền tới đây, sau khi bắt mạch cho lão phu nhân không khỏi thở dài, nói: “Lần trước lão phu nhân bệnh nặng một trận, gốc rễ vốn đã bị thương, cần phải chăm sóc cho tốt.
Lần này lại chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nếu lại có một lần nữa, khả năng……”
Thái y tuy không nói rõ ràng, nhưng mọi người đều đã hiểu ý tứ thái y
Người trong phòng tức khắc bắt đầu yên lặng gạt lệ.
Tĩnh An Hầu trong lòng khó chịu, nhưng vẫn cố nói: “Còn nhờ Lâm Thái Y tận lực cứu chữa cho lão phu nhân.”
Thái y thấy chuyện này khá nhiều, vẫn như cũ đạm thanh nói: “Tại hạ làm hết sức.” Tiếp theo, lấy ra mấy cây ngân châm, châm trên đầu lão phu nhân
Trong chốc lát sau, lão phu nhân đang hôn mê rốt cuộc dần dần tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, Hoắc lão phu nhân mê mang một lát, rốt cuộc nhớ tới chuyện vừa nghe được, giãy giụa muốn ngồi lên, bắt lấy tay Tĩnh An Hầu, dồn dập hỏi: “Vĩnh Quận Vương phủ, Vĩnh Quận Vương phủ……”
“Nương, thái y nói ngài cần tĩnh dưỡng, chuyện khác, ngài không cần lo lắng.” Tĩnh An Hầu lo lắng bà lại chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cẩn thận dỗ dành
Trong cổ họng Hoắc lão phu nhân phát ra hai tiếng hô hô, thanh âm thô ách, “Tại sao lại như vậy…… Đình tỷ nhi…… Chân ca nhi……”
“Nương, có lẽ chỉ là nhất thời, chờ đến khi Hoàng Thượng hết giận, Vĩnh Quận Vương phủ vẫn sẽ tốt như cũ, bọn Chân ca nhi cũng sẽ tốt thôi” Tĩnh An Hầu tận lực an ủi
Nước mắt Hoắc lão phu nhân chảy xuống dưới, đấm mép giường nói: “Bọn họ vậy mà lại liên lụy đến án tham ô Giang Nam, Hoàng Thượng hận nhất tham ô, chỉ sợ không có khả năng về sau nữa.
Đình tỷ nhi, Đình tỷ nhi của ta……”
Hoắc lão phu nhân không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên gào to tên trưởng tôn nữ đã qua đời
“Nương, ngài đừng kích động.”
Thấy lão phu nhân thật sự đang kích động, Tĩnh An Hầu không có biện pháp, đành phải nhờ thái y lại đây, kê chút dược cho lão phu nhân an tĩnh lại.
Thái y rất có kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này, lập tức mở nắp một lọ thuốc ra, đưa nó đến trước mũi Hoắc lão phu nhân quơ quơ, Hoắc lão phu nhân thực nhanh liền an tĩnh ngủ
Tĩnh An Hầu phu nhân đứng ở bên cạnh, dùng khăn che lại nửa mặt để che lại ý cười trên gương mặt lạnh băng đó
Vĩnh Quận Vương phủ rơi vào kết cục này, thật ra nàng không kỳ quái.
Khi đại nữ nhi còn sống, nàng đã mơ hồ nghe đại nữ nhi nhắc qua, không biết từ khi nào Vĩnh Quận Vương phủ lại qua lại với Tam hoàng tử, ngầm giúp đỡ Tam hoàng tử làm việc.
Lúc ấy nàng đã khuyên đại nữ nhi, Hoàng Thượng đang thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh, vẫn luôn đè áp không chịu phong Thái Tử, chỉ sợ cũng không thích các thần tử kết giao thân thiết cùng các hoàng tử, đáng tiếc đại nữ nhi không thân cận với nàng, tương đối thân cận với tổ mẫu đã nuôi lớn mình nên tự nhiên không nghe nàng khuyên giải
Hiện giờ, nàng đã chết, cái gì cũng đều không nhìn thấy, cũng không biết chuyện Vĩnh Quận Vương phủ bị bại lộ, lấy tâm tư của vị hoàng đế ở Càn Thanh cung kia, chỉ sợ lần này Vĩnh Quận Vương phủ đã phạm phải cố kỵ của hắn, về sau sợ là đã không còn khả năng nắm lại quân quyền một lần nữa.
Vĩnh Quận Vương phủ nếu không có ưu thế này, về sau dần dần sẽ biến thành giống như các nhà tông thất ăn công lương khác trong kinh thành, bình thường vô năng, dựa vào hoàng đế mà sống.
Nếu không có phong cảnh ngày xưa, lão phu nhân còn sẽ tiếp tục bám chặt lấy việc hôn sự này không buông sao?
Nghĩ đến đây, Tĩnh An Hầu phu nhân cười lạnh rất nhiều, lại có chút khó chịu.
Nếu Vĩnh Quận Vương phủ trải qua đại biến này sớm hơn một chút, có phải lão phu nhân sẽ không vì việc hôn sự này mà nhẫn tâm đẩy tiểu nữ nhi của nàng vào hố lửa, làm cho tiểu nữ nhi gặp phải cảnh ngộ tổn thương đáng sợ này hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...