Lúc này lão Vệ Quốc Công trên đỉnh núi cách Đào Hoa Giản không xa.
Trên đỉnh núi có một chỗ địa thế tương đối thấp, nơi đây có một gốc tùng già đang sinh trưởng, sum xuê um tùm, bên dưới tán lá lão tùng có đặt một bộ bàn ghế đá, trên bàn lại đặt một bàn cờ, bên cạnh đặt một lư hương ba chân tinh xảo, khói nhẹ bay lên, hai lão nhân ngồi ở nơi đó đánh cờ
Chung quanh còn có mấy hạ nhân hầu hạ, đang dâng hương pha trà.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, Nhiếp Trung hầu hạ bên cạnh lão Vệ Quốc Công vô cùng kinh hỉ, liền nghênh đón từ xa, sau khi thỉnh an bọn hắn, cao hứng hỏi: "Thế tử, thế tử phu nhân như thế nào lại đây?"
Nhiếp Ngật nhìn thoáng qua hai lão nhân đang chơi cờ nghiêm túc dưới gốc lão tùng, nói: "Đến xem tổ phụ, bọn họ chơi như vậy bao lâu rồi?"
"Cũng khoảng hai canh giờ."
Nhiếp Ngật nhìn nhìn sắc trời, dẫn Hoắc Thù đi qua.
Tùy tùng ở đây nhìn thấy bọn họ, sôi nổi cung kính hành lễ, sau đó tránh sang một bên.
Hoắc Thù theo Nhiếp Ngật đi qua, nhìn thoáng qua lão Kính Quốc Công kia, tuổi cùng lão Vệ Quốc Công không chênh lệch lắm, đầu tóc hoa râm, bộ dạng quắc thước*, khuôn mặt tương đối thon gầy, thần sắc hơi liễm, nhìn vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn bất đồng cùng bộ dạng tùy ý của lão Vệ Quốc Công.
*quắc thước: tuổi già nhưng vẫn còn nhanh nhẹn mạnh mẽ
Lúc này hai người đang tập trung tinh thần đánh cờ, không cho người khác quấy nhiễu, vì vậy người chung quanh đi đường đều nhẹ nhàng vài phần.
Nhiếp Ngật đi vào bên dưới cây tùng, cũng không có vội vã lên tiếng gọi người, mà là cùng Hoắc Thù an tĩnh đứng ở chỗ đó xem cờ.
Nhìn sau một lúc lâu, Nhiếp Ngật đột nhiên lên tiếng nói: "Tổ phụ."
Lão Vệ Quốc Công lúc ấy đang suy tư bước tiếp theo quân cờ nên đi như thế nào mới có thể phá được ván cờ, đột nhiên nghe được tiếng tôn tử, ngẩng đầu nhìn lại, thình lình nhìn thấy trưởng tôn cùng cháu dâu đều ở đây, tức khắc vô cùng kinh hỉ, vỗ đùi, cao hứng nói: "Ai da, Thế Cẩn tới rồi, mau mau nói cho tổ phụ, bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Không cần thủ hạ lưu tình, nhất định phải phá hỏng đường lui của lão già này"
Nói xong, lão Vệ Quốc Công đắc ý nhìn lão Kính Quốc Công nói: "Lão gia hỏa, tôn nhi ta tới rồi, lúc này người lại là người xui xẻo."
Lão Kính Quốc Công hừ hừ nói: "Ngươi lão nhân này, tự mình không có cách, liền tìm tôn tử ngươi giúp ngươi, cũng không sợ mất mặt."
"Đây là tôn tử ta, ta làm gì mà mất mặt?" Lão Vệ Quốc Công vỗ về chòm râu hàm dưới đắc ý nói, sau đó lại thúc giục Nhiếp Ngật nhanh chóng ra tay.
Nhiếp Ngật cùng Hoắc Xu sau khi thỉnh an hai vị lão nhân gia, cũng không nhiều lời, liền đánh xuống một quân cờ
Lão Kính Quốc Công ngược lại cũng không vội vàng, mà là nhìn thoáng qua đôi phu thê tân hôn này, nhìn lão Vệ Quốc Công nói: "Cháu trai cháu dâu ngươi thật có tâm, xa như vậy mà còn lại đây hiếu thuận lão già ngươi.
Một đôi xứng lứa vừa đôi, rất tốt rất tốt." Trong lời nói có phần tán thưởng Nhiếp Ngật
Lão Vệ Quốc Công càng thêm đắc ý, râu đều muốn vểnh lên
"Đáng tiếc lại có một tổ phụ không tốt" Lão Kính Quốc Công lại chậm rì rì mà nói.
Lão Vệ Quốc Công cũng không bực, chỉ vào hắn nói: "Lão già nhà ngươi hâm mộ ta cứ việc nói thẳng, hà tất gì mà phải hồ ngôn loạn ngữ như vậy? Cháu trai cháu dâu ta đều tới, bên nhà ngươi lại không thấy người tới, xác thật hẳn là ngươi hâm mộ ta."
"Ai nói bọn họ không tới? Ta ngại bọn họ khô khan vụng về, tới chướng mắt ta, đã sớm tống cổ bọn họ trở về rồi"
Hai lão nhân vừa đấu võ mồm vừa chơi cờ, bất quá chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, vì Nhiếp Ngật can thiệp vào, bàn cờ phân rõ thắng thua
Lão Kính Quốc Công nhìn thoáng qua kết cục trên bàn cờ, tấm tắc khen hay, nhìn Nhiếp Ngật nói: "Vốn ta đã phá hỏng tất cả nước cờ của tổ phụ ngươi, không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy liền có thể giúp hắn vãn hồi hoàn cảnh xấu, bước đi này thật sự là cực kỳ tinh diệu, nếu tốn thêm chút thời gian, chỉ sợ ngay cả lão gia hỏa ta cũng không phải đối thủ của ngươi"
Lão Vệ Quốc Công vẻ mặt đắc sắc, phảng phất như hắn mới là người thắng
Nhiếp Ngật khiêm tốn nói: "Đều là tổ phụ có cách dạy dỗ, mới có Thế Cẩn hôm nay."
Lão Vệ Quốc Công càng đắc ý, lại thấy lão Kính Quốc Công lắc đầu, nói thẳng "Nói không chừng là trúc xấu sinh ra măng tốt", chọc lão Vệ Quốc Công tức giận đến ồn ào muốn gây gổ cùng hắn.
Giống như một đôi lão ngoan đồng*
*lão ngoan đồng: già nhưng tính tình trẻ con
Hoắc Thù nhìn thấy thú vị, nhịn không được ngồi một bên cười.
Cơm trưa ăn ở trên núi, trong số tùy tùng đi theo có người có tay nghề không tồi, làm một bàn cơm trưa đều bằng thú rừng, các nguyên liệu cần có đều tự lấy trong núi.
Khi dùng cơm, lão Vệ Quốc Công trực tiếp giữ Hoắc Thù lại, nói: "Ra bên ngoài, liền không cần giữ những quy củ chó má đó, huống hồ hai người chúng ta đều là lão gia hỏa, không có gì cần tị hiềm, tức phụ Thế Cẩn cũng ngồi xuống ăn cơm cùng chúng ta, thích liền ăn nhiều một chút, ngày mai để Thế Cẩn mang con vào trong núi đi dạo, nơi này có rất nhiều chỗ phong cảnh không tồi, tận tình đi chơi đi"
Hoắc Thù nghe được lão Vệ Quốc Công nói thông tình đạt lý như thế, cười lên tiếng, liền ngồi bên cạnh Nhiếp Ngật.
Sau khi dùng cơm trưa, mọi người ngồi ở bàn đá dưới cây tùng uống một ly trà xanh, lão Vệ Quốc Công lúc này mới hỏi tôn tử: "Vì sao con lại đây?"
Nhiếp Ngật buông chung trà, trả lời: "Nghe nói tổ phụ ở chỗ này nên tôn nhi liền lại đây, đã cùng Hoàng Thượng xin nghỉ, có thể hầu phụng tổ phụ sớm chiều"
Lão Vệ Quốc Công nghe xong, cao hứng đến râu đều muốn vểnh lên, liên tục nói vài câu rất tốt rất tốt.
Ngồi cùng hai lão nhân gia một lát, thấy bọn họ hứng thú dạt dào, muốn đi phụ cận leo núi, Nhiếp Ngật liền mang Hoắc Xu xuống núi.
Hoắc Thù kéo tay hắn tay đi trên đường xuống núi, cười nói: "Không ngờ tổ phụ cùng lão Kính Quốc Công giao tình tốt như vậy." Tốt đến mức có thể nói móc trêu ghẹo lẫn nhau, có thể thấy được hai người này không giống lời đồn bên ngoài, chỉ là quan hệ bình thường.
Hơn nữa, nàng có thể cảm thấy được, lão Kính Quốc Công vô cùng thưởng thức Nhiếp Ngật, loại thưởng thức không giống người bên ngoài, chỉ vì hoàng đế đối với Nhiếp Ngật đặc biệt thiên vị mà thưởng thức hắn, càng có thêm vài phần nịnh bợ hắn, còn lão Kính Quốc Công thật sự thưởng thức cách làm người cùng năng lực của hắn
Ấn tượng của Hoắc Xu đối với lão Kính Quốc Công phi thường tốt
"Nghe nói khi tiên đế còn tại vị, tổ phụ đã từng cứu lão Kính Quốc Công một lần, sau lão Kính Quốc Công khi tổ phụ gặp nạn, cũng từng ra tay tương trợ, chỉ là lúc ấy ngại nguyên nhân nào đó nên bọn họ không dám biểu hiện quá mức thân cận" Nhiếp Ngật giải thích nói.
Hoắc Thù sau khi nghe xong, liền hiểu đây là chuyện xảy ra tại thời tiên đế, khi đó các hoàng tử đấu đá so với hiện tại còn hung hiểm hơn, làm Thái tử con vợ cả, địa vị đầy rẫy nguy cơ, vài lần thiếu chút nữa bị phế, không bằng tình hình bình ổn như bây giờ
Có lẽ cũng là vì đã từng trải qua thời kỳ đấu tranh tàn khốc khi tiên đế còn tại vị, nên hiện tại Khánh Nguyên đế áp chế các hoàng tử vô cùng nghiêm khắc.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hôm sau, Nhiếp Ngật thực hiện lời hắn hứa, dẫn Hoắc Thù vào rừng cưỡi ngựa.
Nhiếp Ngật vốn còn có chút lo lắng nàng lâu rồi chưa chạm vào ngựa có thể không quen hay không, bất quá khi nhìn thấy tiểu cô nương mặc một bộ kỵ trang* màu đỏ hồng, xoay người nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa, mạnh mẽ dứt khoác, như một vệt sáng hồng lưu lại nơi chân trời, mỹ lệ không gì sánh bằng, linh hoạt tự nhiên chạy trong núi rừng, nhịn không được bật cười, quả thực hắn lo lắng thừa rồi
*kỵ trang: y phục cưỡi ngựa
Thuật cưỡi ngựa của Hoắc Thù phi thường lợi hại, cho dù là ở giữa rừng núi đầy chướng ngại, cũng có thể linh hoạt tự nhiên mà thao tác trên thân ngựa
Một đường rong ruổi, đến nơi sâu nhất trong rừng, đi vào bên trong một u cốc, hai vợ chồng mới dừng lại, thưởng thức cảnh đẹp chung quanh
Hoàn cảnh nơi này càng thanh u hơn so với Đào Hoa Giản, trên núi chim ca hót, năm tháng tựa như họa
Hoắc Thù nhìn thấy mấy con gà rừng trong bụi cây, còn có vài con thỏ bên trong bụi cỏ thò đầu ra ngoài, rút ra cung tiễn, cài tên lên dây, vù vù hai tiếng, cánh hai con gà bị ghim trên mặt đất, chỉ có thể liều mạng giãy giụa kêu la, bọn người hầu đuổi theo phía sau vừa vặn tiến lên bắt
Hoắc Thù lại bắt thêm mấy con thỏ, mới thu hồi cung tiễn
Đám người đi theo hầu cùng Nguyên Võ nhìn vị thế tử phu nhân kia thân mặc kỵ trang cưỡi ngựa săn thú xử lý con mồi, tiếp theo đốt lửa nướng thịt, mùi thịt tràn ngập, ngón tay nhẹ nhàng mà chuyển động, chỉ nâng nhẹ đao nhỏ xoát xoát xoát vài cái, liền làm ra một mâm đầy ắp thịt nướng thơm ngon, tự mình mang đến trước mặt thế tử bọn họ
Đột nhiên bọn họ cảm thấy đám đại nam nhân bọn họ có nguy cơ không lợi hại bằng tiểu cô nương nhà người ta!
"Chàng nếm thử xem, tay nghề hẳn là không kém hơn đâu!" Hoắc Thù tươi cười xinh đẹp, thần thái xán lạn, "Trước kia khi ra bên ngoài, Thập Tam rất thích ăn thịt ta nướng, lần nào cũng tìm đủ mọi cách muốn nếm thử."
Khi nói về những ngày ở Tây Bắc trước kia, mặt mày Hoắc Thù đều nhiễm ý cười.
Nhiếp Ngật biết "Thập Tam" này là Ngu gia Thập tam lang Ngu Tòng Liệt, nhớ lại bộ dạng ngốc nghếch kia của Ngu Tòng Liệt, Nhiếp Ngật tự thuyết phục mình, bọn họ chỉ là "tỷ đệ" thôi, không cần để ý.
Nhưng mà vẫn là rất để ý!
Dưới ánh mắt không hề chớp của Hoắc Thù, Nhiếp Ngật nếm một miếng thịt nướng, sau đó nhìn nàng lộ ra nụ cười tươi, nhẹ giọng nói: "Quả thật rất ngon, Tố Tố giỏi quá."
Hoắc Thù được khích lệ, cả người đều vui mừng, lại khuyên hắn ăn nhiều một chút, còn nàng tiếp tục tiến vào trong rừng, hái được một ít nấm rừng cùng rau dại tươi mới trở về, nấu một nồi canh rau dại thập cẩm giải nhiệt.
Ăn uống no đủ, Hoắc Thù bắt đầu dụi mắt.
Nhiếp Ngật thấy thế, ôm nàng ngồi vào tấm thảm cỏ sạch sẽ, dựa vào một gốc cây Hương Chương, nhìn nàng nói: "Mệt mỏi liền nghỉ ngơi, muộn một chút chúng ta lại trở về."
Hoắc Thù nhìn hắn cười một cái, dựa vào trong lòng ngực hắn, tìm tư thế thoải mái, thực nhanh liền nhắm mắt ngủ.
Nhiếp Ngật cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt như nước, thần sắc ôn nhu, các thị vệ đứng cách đó không xa khi nhìn thấy thế tử như biến thành một người khác đều có cảm giác kinh sợ
Chỉ có Nguyên Võ vô cùng bình tĩnh.
Sớm tại mấy năm trước khi ở Tây Bắc, hắn liền biết qua chuyện chủ tử chỉ cần gặp được thế tử phu nhân, liền trở nên không thể hiểu được, hiện tại cũng đã thành thân, chủ tử khi đối mặt với thế tử phu nhân, liền biến thành một nam nhân tốt một trượng phu tốt, điều đó cũng không có gì.
Bất quá điều làm Nguyên Võ nghi hoặc chính là, giữa chủ tử cùng thế tử phu nhân , khẳng định đã sớm có duyên phận, bằng không lúc ấy chủ tử không có khả năng đối với một tiểu cô nương mới gặp đã để ý như vậy.
Cho dù tiểu cô nương kia ở trên đường ra tay tương trợ, cũng không đủ để làm vị chủ tử xưa nay đa nghi đột nhiên liền để ý.
Ngủ một giấc tỉnh lại, ánh mặt trời cũng không còn loá mắt như trước, Hoắc Thù đi đến suối rửa mặt, nhìn cá trong nước thản nhiên vẫy đuôi bơi lội, lấy nhánh cây chọc chọc, thấy bọn nó sợ tới mức kinh hoảng mà nhảy qua, mặt nàng lộ ra vui vẻ tươi cười.
Nhiếp Ngật cầm khăn lau đi bọt nước trên mặt nàng, lại cẩn thận lau tay nàng sạch sẽ, nhẹ nhàng nhéo ngón tay trắng nõn mảnh dài của nàng, thần sắc nghiêm túc mà ôn hòa.
Hoắc Thù thích hắn như vậy, không có lãnh đạm khi đối mặt với những người khác, cũng không có lạnh lùng như khi đối mặt cùng địch nhân hoặc là thời điểm nguy hiểm âm u nào đó, cả người đều trở nên ôn hòa mà thong dong, làm nàng thích vô cùng
Hoắc Thù nhanh chóng hôn trên mặt hắn một cái, sau đó nhìn hắn mở miệng cười, một đôi mắt sáng lấp lánh.
Nhiếp Ngật bị hành vi lớn mật này làm cho ngây người, lỗ tai ửng đỏ, nhấp nhấp miệng, không nói gì thêm.
Đến nỗi các thị vệ cách đó không xa cũng ngây dại, sau đó yên lặng quay đầu, làm như chưa nhìn thấy gì.
Bọn họ không nhìn thấy thế tử phu nhân đột nhiên phi lễ thế tử, sau đó mặt thế tử đỏ lên như tiểu cô nương đâu nha! Không giống thế tử chút nào!
Cho đến chạng vạng, bọn họ mới trở lại Đào Hoa Giản.
Vừa đến Đào Hoa Giản, liền phát hiện Đào Hoa Giản hôm nay có khách đến.
Mấy chiếc xe ngựa ngừng ở chân núi, bọn hạ nhân nâng hòm xiểng tiến vào thôn trang Kính Quốc Công phủ ở chân núi, bên cạnh còn có một bà tử đang đứng chỉ huy, còn có một phụ nhân được nha hoàn vây quanh đứng cách đó không xa
Phụ nhân kia nhàn nhạt nhìn qua, đến khi nhìn thấy rõ ràng hai người, thần sắc vốn không hề để ý tức khắc thay đổi thành gương mặt tươi cười, nhiệt tình chào hỏi, cười nói: "Không ngờ Vệ Quốc Công thế tử cùng thế tử phu nhân cũng ở đây, nhiệt độ nơi này so với bên ngoài mát mẻ hơn một ít, xác thật vô cùng thích hợp tránh nóng"
Nhiếp Ngật nhàn nhạt gật đầu, gọi một tiếng "Đổng đại nãi nãi".
Đổng đại nãi nãi này là tức phụ trưởng tôn Kính Quốc Công phủ, hôm nay theo Kính Quốc Công phủ đại thiếu gia Đổng Duệ lên đây hầu phụng lão Kính Quốc Công.
Nguyên nhân trong đó chắc là do Vệ Quốc Công thế tử cũng ở đây, Kính Quốc Công phủ cũng không thể để mặc lão thái gia nhà bọn họ ở đây mà không có một tiểu bối hiếu thuận.
Đổng đại nãi nãi vô cùng nhiệt tình hàn huyên cùng bọn họ vài câu, sau đó mới nhìn theo bọn họ rời đi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Lão Kính Quốc Công nghe nói trưởng tôn cùng trưởng tôn tức phụ tới đây, không mừng mà còn giận.
Hắn chỉ vào trưởng tôn Đổng Duệ đang đứng trước mặt mắng: "Các ngươi tới chỗ này làm gì? Ta ở đây một mình rất tốt, các ngươi tới ngược lại làm ta không được tự nhiên, ta nơi này không cần người hầu hạ, các ngươi có thể lăn trở về được rồi"
Đổng Duệ vội cười làm lành nói: "Tổ phụ, phụ thân dặn dò tôn nhi nhất định phải hầu phụng ngài thật tốt, nếu ngài đuổi tôn nhi trở về, phụ thân nhất định sẽ dùng gia pháp với tôn nhi.
Tổ phụ, ngài cho tôn nhi ở lại đi, làm chân chạy vặt cho người cũng được"
Lão Kính Quốc Công cười như không cười nhìn hắn, "Các ngươi có chủ ý gì ta không biết sao? Ngươi muốn ở lại chỗ này cũng được, nhưng không được xum xoe bên phía Nhiếp Thế Cẩn, nếu để ta bắt gặp, lập tức cút trở về đi!"
Nhiếp Thế Cẩn kia là dạng người gì, lão Kính Quốc Công rõ ràng nhất, tôn tử hắn cũng có chút thông minh vặt, nhưng nếu so sánh cùng Nhiếp Thế Cẩn, vậy thì không ra sao cả
Sắc mặt Đổng Duệ cứng đờ, có chút không để ý đối với tính tình tổ phụ
Chính là bởi vì biết được Vệ Quốc Công thế tử tới nơi này, phụ thân mới có thể phái hắn lại đây, để hắn tạo mối quan hệ tốt cùng Vệ Quốc Công thế tử.
Đáng tiếc vị tổ phụ này của bọn họ, rõ ràng ngầm qua lại cực tốt cùng lão Vệ Quốc Công, nhưng lại chưa từng nghĩ tới dẫn dắt con cháu qua lại cùng Vệ Quốc Công thế tử, cũng không biết ông đang nghĩ gì, phảng phất như quan hệ giữa ông cùng lão Vệ Quốc Công là quan hệ cá nhân là việc riêng của ông, hoàn toàn không liên quan đến Kính Quốc Công phủ.
Chần chờ một lát, Đổng Duệ chỉ phải ăn ngay nói thật: "Tổ phụ, án tham ô Giang Nam đã có manh mối, nghe nói khâm sai Hà Kính Hoàng Thượng phái đi Giang Nam đã điều tra rõ chứng cứ, ít ngày nữa sẽ mang trở lại kinh thành, phụ thân......!Phụ thân trong lòng biết án tử lần này quan hệ trọng đại, liên lụy lớn, lo lắng liên luỵ đến phủ chúng ta, cho nên......"
Lão Kính Quốc Công sau khi nghe xong, không khỏi cười lạnh một tiếng, mắng thẳng một đám con cháu bất hiếu, lão đã già rồi còn muốn bắt lão mệt nhọc tay già chân yếu lo lắng cho bọn hắn.
Cuối cùng nói thật: "Khi đã làm nên chuẩn bị sẵn tâm lý! Có gan làm, vì sao không có can đảm gánh vác hậu quả? Ngươi cho rằng mặt mũi ta có bao nhiêu giá trị? Hoàng Thượng là người như thế nào? Nhiếp Thế Cẩn kia là người như thế nào? Cho dù ta đánh bạc không cần cả cái mặt già này, nhưng kết quả nên như thế nào liền như thế đó, nói hắn không cần nóng vội doanh doanh* như vậy, vô dụng!"
*doanh doanh: Hình dung trong lòng nóng nảy, bứt rứt không yên
Đổng Duệ lập tức biến sắc kinh sợ
Lão Kính Quốc Công mắng xong, tâm tình rốt cuộc đã thoải mái một ít, tiếp tục nói: "Ngươi cho rằng Nhiếp Thế Cẩn lúc này vì sao lại ở chỗ này? Hoàng Thượng cứ dứt khoát cho hắn qua đây chơi? Dùng đầu óc suy nghĩ kĩ lại đi"
Đổng Duệ ngạc nhiên mà nhìn ông, nỗ lực suy nghĩ một lát, nhưng vẫn nghĩ không ra
Thấy thế, lão Kính Quốc Công thất vọng một hồi
Rõ ràng đều là tôn tử, vì sao Nhiếp Thế Cẩn có thể vừa thông minh vừa có khả năng như vậy, còn tôn tử nhà ông tựa như gỗ mục không thể khắc, chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa hài tử do hoàng đế nuôi lớn và hài tử do nhà bình thường nuôi lớn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...