Đến bây giờ Lục Nhiễm Trần cùng Sở Lưu Tô vẫn còn nhớ rõ như cũ: Lúc Cố Tư Mẫn mười hai tuổi, từng đi theo đương kim Thánh Thượng đi du ngoạn săn bắn.
Khi đó vẫn bình thường như mọi lần. Lúc săn bắn, nửa đường đột nhiên xuất hiện rất nhiều thích khách. Hoàng Thượng cùng Công chúa không mang theo nhiều thị vệ bên cạnh nhưng đây đều là những người trung tâm hộ chủ. Nhất là thị vệ bên người Cố Tư Mẫn lại càng bảo hộ chu toàn, sợ tiểu Công chúa bị một chút thương tổn, đều tự lấy huyết nhục chi khu của mình để ngăn cản công kích của thích khách, cầm chân thích khách chờ viện binh đến. Không bao lâu, đến khi binh sĩ nghe được tin Thánh Thượng cùng Công chúa bị tập kích, lúc đang đuổi tới nơi cứu việc liền thấy được một màn này: Công chúa tuổi còn nhỏ tay cầm bảo kiếm, tự mình đem những binh sĩ trọng thương không thể chữa trị được dứt khoát giải quyết.
Lúc ấy thị vệ đi theo bên người Công chúa rất ít ỏi không có bao nhiêu người, vài tên binh sĩ bị đứt tay trọng thương, những người bị thương nghiêm trọng không thể cứu chữa, tất cả đều bị Công chúa tự tay kết liễu.
Chờ đến khi những tướng sĩ bảo hộ Thánh Thượng cùng Công chúa trở lại bản doanh, Thánh Thượng liền hạ lệnh đem việc này giao cho Công chúa toàn quyền xử lý.
Công chúa sau đó hạ lệnh đem những tướng sĩ vì hộ chủ mà bỏ mạng toàn bộ đều hậu táng, người nhà của những tướng sĩ bị tàn phế không thể tiếp tục phục vụ đất nước nữa đều sẽ an ủi và ban ngân lượng.
Kỳ thật, Cố Tư Mẫn lúc ấy là do không đành lòng nhìn thấy bọn họ đau xót như thế cho nên làm cho bọn họ ra đi một cách thống khoái mà thôi.
Tuy nhiên những biểu hiện cùng phản ứng của Cố Tư Mẫn lúc ấy đều lọt vào trong mắt của Cố Thần Dật và các binh sĩ còn lại ở đây, nhưng suy nghĩ lại không giống nhau.
Những binh sĩ ở đây đều bị dũng khí, khí phách vương giả cùng sự thong dong bình tĩnh của Tiểu Công chúa thuyết phục. Tuy rằng ngay từ ban đầu bọn họ đều có chút sợ hãi, nhưng sau đó cũng tự nhiên hiểu rõ. Bên trong bọn họ cũng có một vài thị vệ trưởng, đây là những người bước ra từ chiến trường, nói trắng ra là người từ cõi chết đi ra. Ngày xưa ở trên chiến trường, thời điểm đồng đội trọng thương nửa chết nửa sống không kịp cứu chữa, cũng sẽ vì chịu đau đớn không nổi mà cầu bọn họ kết liễu mình.
Khi đó, vừa không đành lòng, lại không biết làm cách nào, cũng chỉ có thể thỏa mãn nguyện vọng của bọn họ, cho bọn họ chịu ít đau khổ hơn. Nếu là sống không bằng chết thì không bằng giải thoát một cách thật thống khoái.
Cố Thần Dật cũng là bởi vì thấy được Cố Tư Mẫn lại một lần nữa trưởng thành mà cảm thấy vui mừng, vì thế hắn mới hạ lệnh đem việc này giao cho Cố Tư Mẫn xử lý, muốn tiến thêm một bước nhìn xem cách Cố Tư Mẫn xử lý chuyện này ra sao. Đạt được kết quả đúng như bản thân mong đợi, lại càng thêm vui mừng.
Sau khi hồi cung, trải qua tra khảo tù binh mới biết được những tên thích khách đó đều là dư nghiệt của tiền triều. Công chúa sau đó lại hạ lệnh nghiêm tra mạnh mẽ truy lùng, cuối cùng đám thích khách kia một tên cũng không thể chạy trốn, toàn bộ đều sa lưới. Hơn nữa bọn họ người người đều bị ngũ mã phanh thây, roi cùng các loại cực hình đến chết. Đồng thời triều đình còn bố cáo thiên hạ, treo thi thể ba ngày để răn đe.
Cố Tư Mẫn đây là cấp cho người chết một cái công đạo, cấp cho quan viên thị vệ đương kim triều đình một tấm gương, cấp cho người có ý đồ tạo phản trong thiên hạ một kết cục trừng phạt cùng nhắc nhở.
Vào một năm nọ, lúc Cố Tư Mẫn mười hai tuổi.
Nhớ khi đó, năm ấy Cố Tư Mẫn mười hai tuổi đã bắt đầu tự mình động thủ giết người, ngay lúc đó Cố Tư Mẫn mày cũng chưa từng nhíu qua. Mĩ nhan như ngọc lại trong trẻo nhưng lại lùng như nguyệt [trăng], không có biểu tình ôn nhu lại mang theo cương nghị trời sinh từ trong xương phát ra. Đó là một loại có thể làm cho người ta nháy mắt cảm thấy rùng mình lạnh lẽo, vô biên vô hạn.
- -------------------------------
Tiêu Duẫn nhất thời sợ hãi, hỏi: "Đúng vậy, thế nào, có gì không đúng sao? Chẳng lẽ hắn không biết y thuật?" Chẳng lẽ tên Cố Nhạ Nhan kia không biết y thuật? Tiêu Duẫn thanh âm lúc này có chút run run, hỏi ra vấn đề ngay cả bản thân cũng không dám đối mặt.
Mới vừa rồi, nghe thấy tiếng đám người Lục Nhiễm Trần kinh ngạc thở nhẹ, lại thấy bọn họ tựa như không thể tin được, ánh mắt liếc nhìn lẫn nhau khiến Tiêu Duẫn có chút phát điên lên.
Vừa tỉnh lại sau hồi ức, Lục Nhiễm Trần thấy Tiêu Duẫn sắc mặt không đúng, lập tức giải thích: "A, uy, ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, thiếu gia ta biết y thuật. Có thiếu gia ta ở dây, thiếu gia nhà ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đi."
Đám người Lục Nhiễm Trần vừa thu hồi suy nghĩ, liền nhìn thấy Tiêu Duẫn thi thoảng kích động một cái, ngay cả Hoa Nhan, Hoa Nhu ở một bên vẻ mặt cũng có vẻ không tốt, đành phải đi an ủi bọn họ, dù sao Vinh Ngọc này cũng là vì cứu Công chúa nhà mình mới bị trọng thương.
Tiêu Duẫn bình ổn lại cảm xúc, nói: "Được rồi, vậy trong vài vị các ngươi ai có thể giải thích cho ta một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thiếu gia ta tại sao lại trọng thương như vậy?"
Tiêu Duẫn nghe thấy Lục Nhiễm Trần cực kỳ nghiêm túc xác định Cố Nhạ Nhan quả thật biết y thuật, liền cực độ nhẫn nhịn xúc động muốn rống giận của bản thân, thoáng bình phục lại cảm xúc chính mình, lại nhìn gương mặt những người khác, thấy bọn họ đều khẽ gật đầu vô cùng khẳng định, liền trở nên yên lòng, lại hỏi tình huống ngay lúc đó.
Sở Lưu Tô suy nghĩ, nói: "Đây, kỳ thật, đám người kia rốt cuộc là người nào chúng ta cũng không rõ, nhưng đều là bộ dáng lưu manh tới tìm chuyện gây hấn. Võ công cao cường nhưng lại không giống như côn đồ lưu manh bình thường, Thiếu gia ngươi, thật ra là bởi vì cứu thiếu gia ta mà bị thương, điểm này chúng ta cũng thật sự cảm thấy rất có lỗi."
Sở Lưu Tô thấy Tiêu Duẫn hộ chủ sốt ruột, hỏi lại nhiều lần, thật không đành lòng liền nói tình hình lúc đó. Chẳng qua là giấu chuyện bọn họ là thích khách, đem chuyện quát sinh nói qua một lượt cho bọn họ biết, lại không ngờ rằng tất cả bọn họ đều ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Đám người Sở Lưu Tô làm sao sẽ nghĩ đến được rằng vài người đứng đầu Tây Tử Các đều đã biết thân phận nữ tử của Cố Nhạ Nhan, còn từng lấy việc này ra vui đùa. Bây giờ Vinh Cẩn Du cư nhiên lại vì Cố Nhạ Nhan này mà không để ý an nguy của bản thân, trong lòng những người này sẽ có loại cảm tưởng như thế nào.
Tiêu Duẫn nhưng thật ra chưa từng nghĩ nhiều, chỉ là tự oán giận thiếu gia không biết nặng nhẹ, nếu có gì bất trắc, chính mình sau này làm sao cho Tử Dương Chân Nhân cùng Vinh Vương gia một cái công đạo đây? Trong lòng chính hắn cũng hiểu rõ, sợ là thiếu gia lúc ấy vốn không có nghĩ tới lúc hắn vừa xảy ra chuyện sẽ có bao nhiêu người vì hắn thương tâm, vì hắn mà khổ sở.
Tiêu Duẫn sẽ có chút sửng sốt nhưng Hoa Nhu chính là đang đau lòng.
Không lẽ chuyện lo lắng nhất lúc trước, rốt cuộc cũng đã xảy ra sao?
Từ lần trước thấy Vinh Ngọc rời đi, nghe tỷ tỷ khuyên bảo xong rốt cuộc hạ quyết tâm muốn tìm cơ hội thích hợp để cùng Vinh Ngọc thổ lộ. Nhưng với tình huống hiện tại, nếu bọn họ trước một bước lưỡng tình tương duyệt, lại bảo chính mình làm sao chịu nổi đây?
Hoa Nhu nghe xong Sở Lưu Tô kể về chuyện đã phát sinh, nước mắt nhịn hồi lâu vẫn chưa rơi xuống, trở nên đỏ bừng lên, trong nhất thời vô cùng đau lòng, lại giống như thương tâm tự trách mình.
Hoa Nhan nghe xong lời này, theo bản năng quay đầu nhìn muội muội mình, thấy nàng bộ dáng thất thần ảm đạm, thật sự không đành lòng, liền đi qua đỡ Hoa Nhu tựa đầu lên vai mình, để nàng tựa vào nghỉ ngơi một chút.
Nàng trong lòng thầm tiếc hận, cảm thán Hoa Nhu cùng Vinh Ngọc nhất định là bỏ lỡ nhau.
Lúc này ở trong phòng, Cố Nhạ Nhan đang thay Vinh Cẩn Du rửa sạch miệng vết thương, thoa dược, băng bó kỹ, lại dò xét mạch tượng xong lòng mới xem như buông xuống được.
Sau đó, vừa đừng một bên nghỉ ngơi nàng liền quay đầu nhìn thoáng qua Kinh Việt đang dọn dẹp trên giường, thay Vinh Ngọc đắp chăn. Nàng lập tức hiểu được vì sao Vinh Ngọc này lại liều mạng dù chỉ còn một hơi cuối cùng, cũng muốn trở về Tây Tử Các tìm Kinh Việt. Bởi vì hai người này đều là nữ tử.
Với tình huống vừa rồi Kinh Việt để cho mình chủ trì, người này sợ là căn bản không biết y thuật, chỉ vì nàng cũng là nữ tử và biết chuyện Vinh Ngọc mà thôi, cho nên Vinh Ngộc mới có thể cho dù liều chết cũng không tìm đến nàng. Hai người này đều là nữ tử lại còn có quan hệ tốt, điểm ấy là không thể nghi ngờ.
Lúc này, Kinh Nhược Ly không rảnh để ý đến cái nhìn của Cố Nhạ Nhan, chỉ nhìn Cố Nhạ Nhan hỏi: "Hắn không sao chứ? Cần bao lâu mới thể tỉnh lại?"
Kinh Nhược Ly thấy Cố Nhạ Nhan băng bó miệng vết thương xong lui qua một bên, mới chạy nhanh đến thay Vinh Cẩn Du đắp chăn. Quay đầu liền hỏi Cố Nhạ Nhan tình huống hiện tại của Vinh Cẩn Du là như thế nào.
Cố Nhạ Nhan gật đầu, nói: "Không có việc gì, chút nữa ta điều chế hai lọ dược cho người, mỗi ngày thoa lên cho hắn là được, vết thương chắc chắn sẽ lưu lại sẹo, chỉ là mờ hơn một chút mà thôi."
Cố Nhạ Nhan lại nhịn không được nhìn thoáng qua Kinh Việt, lại nhìn thoáng qua Vinh Ngọc, nàng lúc này đã không thể rõ đây là loại tâm tình gì. Tổng cảm thấy có chút cảm giác như trút được gánh nặng, dù sao tài cán này hiện tại cuối cùng cũng là vì mình sở dụng.
Kinh Nhược Ly nghe xong lời này của Cố Nhạ Nhan, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, tảng đá trong lòng nàng lúc này mới chậm rãi thả xuống.
Cố Nhạ Nhan nói xong liền xoay người mở cửa rời khỏi phòng.
Tiêu Duẫn thấy cửa mở ra, tiến một bước dài tới, đến trước mặt hỏi: "Thiếu gia ta ra sao rồi?"
Thấy Cố Nhạ Nhan đi ra, không đợi đám người Lục Nhiễm Trần lên tiếng, Tiêu Duẫn đã trước tiên vọt tới cửa phòng, hỏi Cố Nhạ Nhan tình huống của thiếu gia hắn.
Cố Nhạ Nhan khẩu khí nghiêm túc, nhìn hắn một cái, nói: "Không có việc gì, hắn một hồi sẽ tỉnh lại, các ngươi có thể vào thăm. Bất quá bây giờ hắn cần phải nghỉ ngơi nhiều, mọi người không nên quá mức quấy rầy hắn là được."
Cố Nhạ Nhan có chút mệt mỏi trả lời vấn đề của Tiêu Duẫn, nàng thấy ánh mắt nóng như lửa đốt của Tiêu Duẫn, Hoa Nhu hai mắt đẫm lệ mông lung cùng với đó là Hoa Nhan ra vẻ bình tĩnh nhưng gương mặt lại chất chứa lo âu, trong lòng tự biết những người này cũng là không biết thân phận nữ tử của Vinh Ngọc.
- ---------------Hết chương 37----------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...