"Ha ha ~~~" Lúc này, một tiếng cười vang lên, nhất thời có rất nhiều người từ sau hậu viện cầm vũ khí đi ra.
Những người này thân thủ rất tốt, là hộ vệ giữ viện, đây là những người mà Vinh Cẩn Du đặc biệt tuyển chọn để đối phó với những nên lưu manh vô lại này.
Đương nhiên cũng không thiếu những người cao thủ võ lâm xen lẫn trong đó, những cao thủ này đều là bằng hữu hoặc là người Tiêu Duẫn tìm đến để trở thành hộ vệ cho Vinh Cẩn Du.
Hán tử kia nhìn thấy hậu viện Tây Tử Các đột nhiên xuất hiện nhiều thủ hạ như vậy, nhất thời kinh ngạc đối phương người đông thế mạnh không biết nên làm thế nào cho phải, liền thất thần đứng ngây người ra.
"Đem bọn hắn ném ra ngoài cho ta, về sau nếu còn ai dám đến Tây Tử Các của ta quấy phá, các ngươi đều sẽ phải nhận lấy kết cục thế này." Vinh Cẩn Du làm một cái thủ thế, những hộ vệ kia liền rất có trật tự đem những tên đại hán kia ném ra ngoài, giáo huấn một trận.
Chờ khi hộ vệ quay lại, vẫn không quên bẩm lại Vinh Cẩn Du những lời trong miệng tên hán tử kia, còn hô cái gì mà cừu này không báo không phải quân tử, thiếu gia Hàng Châu tuần phủ kia cũng bị đánh khóc la hét nói sẽ kêu phụ thân của hắn tới báo thù.
"Thực xin lỗi khách quan, vừa rồi bị bọn lưu manh vô lại quấy phá, bây giờ đã không sao rồi.
Tây Tử Các chúng ta lại tiếp tục buôn bán, các vị cứ tiếp tục nghe nhạc, tiếp tục thưởng thức ca múa." Vinh Cẩn Du thấy hộ vệ đều đã trở lại, lại nghe hộ vệ đại khái thuật lại.
Hơi gật đầu, trực tiếp bỏ qua lời của những tên du côn lưu manh kia nói.
Hôm nay nàng dám đánh bọn họ, chính là đã chuẩn bị tốt chờ bọn hắn đến đây trả thù, chỉ là một Hàng Châu tuần phủ nhỏ nhoi mà thôi, Vinh Cẩn Du không thèm đặt trong mắt.
Vì thế, nói xong những lời này với khách nhân, nàng liền trở về hậu viện.
Mọi người nghe thấy lão bản Tây Tử Các nói như thế, thầm nghĩ chắc hẳn người ta cũng có người chống lưng.
Bất luận làm quan hay theo thương, làm ăn mua bán lớn như vậy làm sao sẽ không có một hai chỗ dựa vững chắc ở phía sau chứ.
Nghĩ đến đấy, mọi người cũng đều khôi phục nguyên trạng, thoải mái tiêu dao khoái hoạt.
'Ba ba ba', "Hay cho một câu 'Ai nói thanh lâu không cao nhã'." Nhìn những người xung quanh đã dần tản đi, khôi phục lại cảnh xa hoa trụy lạc ban đầu.
Lúc này, thiếu niên áo trắng vừa rồi vẫn ngồi ở một góc sáng sủa giả dạng thành quần chúng vây xem, vỗ tay khen ngợi câu nói của Vinh Cẩn Du: 'Ai nói thanh lâu không cao nhã'.
Lời này nàng vốn cảm thấy khá hứng thú, hơn nữa vừa rồi lại cảm thấy ánh mắt Vinh Cẩn Du nàng đã từng gặp qua, liền dùng phương thức này khiến cho đối phương chú ý.
Kỳ thật nàng chứng kiến thủ đoạn vừa rồi của Vinh Cẩn Du, khí thế này, không sợ quyền quý.
Hơn nữa lại có chút tài hoa, nói không chừng đây cũng có thể là người mình có thể lợi dụng.
Thế nên mới nổi hứng muốn kết thân với hắn, có ý muốn tự mình thu phục.
Vinh Cẩn Du dừng bước, xoay người, nhìn người nọ, nói: "Vị công tử này, chúng ta quen biết nhau sao ?"
Vinh Cẩn Du vốn đã xoay người, cất bước đi về trước, nhưng nghe được những lời này liền dừng lại.
Khi nhìn thấy thiếu niên áo trắng kia, liền trông thấy rất quen mắt, tựa như đã gặp qua ở nơi nào.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra, liền đi tới thiếu niên áo trắng kia.
Vinh Cẩn Du đương nhiên biết bản thân ở nơi này quen biết không nhiều người, số người nàng quen biết chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng vẫn hỏi, tránh để bản thân bị rối rắm.
"À, ta chỉ cảm thấy lời nói của công tử rất hợp ý ta, nếu nói quen biết thì thật ra là không quen." Thiếu niên áo trắng này chính là Cố Tư Mẫn.
Nàng khẽ mỉm cười, nụ cười này có chút ôn nhu tựa như gió xuân ấm áp, làm cho lòng người sảng khoái không ít.
"Thì ra là vậy, chắc là tại hạ nhận sai người.
Vậy chẳng hay không biết công tử nói với ta những lời này là có chỉ giáo gì không ?" Vinh Cẩn Du mặt hiện ý cười, đánh giá mặt mày cùng tướng mạo người nọ, thật sự có chút quen thuộc.
Tại sao lại không nhớ ra chứ? Quên đi, dù sao cũng không nhớ ra, thôi thì cứ để vậy đi.
Tư tưởng Tiểu Bạch này của Vinh Cẩn Du, thái độ bất cần đời này, quả nhiên là trời sinh tính tình cố chấp.
"A, chỉ giáo thì không dám nhận, bất quá tại hạ vô cùng thưởng thức tài nghệ của công tử, chúng ta lãnh giáo với nhau một chút sau đó kết giao bằng hữu được không ?" Ai u, nhìn khí thế của thiếu niên áo trắng này, lời nói nói ra khiến cho người ta không thể nào phản bác.
Lại khích lệ người khác, còn không quên thuận thế tâng bốc bản thân lên.
"Như thế cũng tốt, chúng ta hãy lên phòng trên lầu hai ngồi nói chuyện đi, thỉnh." Ta phi, ngươi nói đến thế này ta còn có thể không đồng ý sao? Vinh Cẩn Du trong lòng thầm nghĩ.
Vinh Cẩn Du thất thần ba giây liền phản ứng lại, thu hồi những tính toán trong lòng mình, làm một cái thủ thế, bước sang bên cạnh nhường đường.
"Được, thỉnh." Thiếu niên áo trắng nghe được lời này, cũng chỉ khẽ gật đầu, nghiêng người đi lên lầu.
Đến cửa, cũng chỉ có thiếu niên áo trắng kia cùng Vinh Cẩn Du đi vào phòng, còn những người tùy tùng đều ở tại bên ngoài chờ.
Hai người vừa bước vào liền có một gã sai vặt đưa trà tới.
"Cứ tự nhiên ngồi đi, mời công tử uống trà." Vinh Cẩn Du làm chủ nhà, vẫn rất khách khí tiếp đãi khách nhân.
"Công tử Tây Tử Các nổi danh cao nhã, vừa tới Hàng Châu liền nghe được mọi người khen ngợi.
Hôm nay tới xem, quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, không uổng công lần này ta đến Hàng Châu du ngoạn một chuyến." Thiếu niên áo trắng xoay người đánh giá cách bài trí xung quanh, ngồi xuống trước bàn.
Thấy tiểu nhị đưa trà xong rồi lui ra, liền mở miệng nói chuyện.
"A, nào phải vậy, là công tử quá khen.
Bất quá đây cũng là do mấy vị khách quen cấp cho một chút thể diện mà thôi, nơi này tuy có chút thanh nhã nhưng làm sao dám xưng là cao nhã đây.
Nghe cách phát âm của công tử không người Tô Hàng, lại còn nói là tới Hàng Châu du ngoạn một chuyến, nói vậy chắc hẳn nhà công tử ở rất xa đúng không? Không biết là người nơi nào ?" Vừa rồi nghe cách nói chuyện của công tử này không giống Giang Nam nhân sĩ, lúc sau lại nghe hắn nói là đến Hàng Châu du ngoạn, thực sự không phải người ở đây.
Vinh Cẩn Du nói vài câu khách khí, liền vòng vo hỏi vị công tử áo trắng này đến từ đâu.
"Công tử cao kiến, ta là Kim Lăng nhân sĩ.
Bất quá nói ra cũng thật xấu hổ, ta cách Tô Hàng không xa những lại là lần đầu đến đây." Bạch y thiếu niên vừa nói, tầm mắt buông xuống, nhấp một ngụm trà, dường như đang che dấu, đang suy tư điều gì đó.
"Kim Lăng? Đây là một địa phương đẹp nhưng thật ra lại cách Tần Hoài rất gần, không biết công tử xưng hô thế nào ?" Nghe thấy Kim Lăng, Vinh Cẩn Du kinh ngạc hỏi tên họ vị bạch y thiếu niên kia.
"Tại hạ Cố Nhạ Nhan, không biết công tử cao tính đại danh là chi ?" Bạch y thiếu niên nói tên của mình xong, liền cũng hỏi tên Vinh Cẩn Du.
"Tại hạ họ Vinh, tên một chữ Ngọc, không dám nhận là cao tính đại danh, chỉ là vô danh tiểu tốt mà thôi." Vinh Cẩn Du cùng bạch y thiếu niên kia lẫn nhau cho biết danh tính, sau đó âm thầm suy đoán lẫn nhau.
Cố Nhạ Nhan, tên này sao lại tựa như có chút nữ tính? Nghĩ xong, Vinh Cẩn Du lơ đãng nhìn thoáng qua Cố Nhạ Nhan, nhưng cái gì cũng đều không nhìn ra được.
Ngay khi Vinh Cẩn Du giả vờ lơ đãng vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Cố Nhạ Nhan, Cố Nhạ Nhan cũng đang quan sát, tính kế Vinh Cẩn Du.
Vinh Ngọc, người này thoạt nhìn có vẻ anh tuấn tiêu sái.
Bất quá nhìn kỹ lại thì cũng có chút thông minh, lễ phép, khiêm tốn không quá nịnh nọt.
Nhưng lại có chút ngơ ngơ ngốc ngốc, nếu không ngơ ngác thì cũng sẽ ngẩn người.
Nhìn dáng vẻ lúc chiều cũng không tệ, phương thức xử lý của hắn không tính là tàn nhẫn, cũng coi như là khôn khéo, nếu để hắn đối phó với những tên quan lớn triều đình ngoan cố, cổ hủ kia cũng thích hợp.
Trò chuyện phiếm vài câu cũng đã khiến cho Cố Nhạ Nhan bắt đầu thay đổi cái nhìn đối với Vinh Cẩn Du.
Cứ như vậy, hai người bọn họ đều lẫn nhau suy đoán lai lịch cùng thân phận của đối phương.
Cũng không thể ngờ rằng, ngay khi Vinh Cẩn Du quay đầu sang hướng khác, ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, vô tình nhìn thấy lỗ tai Cố Nhạ Nhan có nhĩ động*.
*Nhĩ động: lỗ để xỏ khuyên.
Ở cổ đại, trừ bỏ những nam hài từ nhỏ thân thể không tốt, sợ nuôi không sống nổi nên mới có nhĩ động, nuôi dưỡng như một nữ hài, nếu không nam nhân sẽ không bao giờ có nhĩ động.
Nghĩ tới đây, Vinh Cẩn Du nháy mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm lỗ tai Cố Nhạ Nhan, đột nhiên nàng nhớ tới, thiếu niên này chẳng phải là cô nương Cố Nhạ Nhan buổi chiều mình vừa gặp phải sao.
Nhưng may mắn rằng Vinh Cẩn Du không có lòng dạ hẹp hòi giống như Cố Tư Mẫn.
Đại sự quan trọng, việc nhỏ nếu được thì cứ bỏ qua, việc này nếu đã qua vậy thì coi như chấm hết.
Dù sao người ta cũng là một cô nương, cũng không thể thừa dịp người ta đang cải nam trang mà trả thù, thật sự không được chút nào.
Vinh Cẩn Du nghĩ vậy, bản tính thương hoa tiếc ngọc liền trỗi dậy.
Bất quá, thái độ của người này lúc chiều cùng bây giờ cũng khác nhau nhiều quá đi? Chẳng lẽ người này bị nhân cách phân liệt?
Trong lúc Vinh Cẩn Du vẫn còn đang suy nghĩ, rối rắm về cái tát giờ ngọ buổi chiều cùng thái độ bất đồng vào buổi tối của Cố Nhạ Nhan, trầm mặc hồi lâu Cố Nhạ Nhan lại là người lên tiếng trước.
"Nhìn cách ăn mặc của Vinh công tử tựa như thư sinh, nhưng tại sao lại ở Hàng Châu mở thanh lâu sở quán vậy ?" Cố Nhạ Nhan có hơi đắn đo, nhưng vẫn quyết định muốn biến đối phương trở thành thuộc hạ của mình, vì mình mà dốc sức hết lòng làm việc.
---------------Hết chương 30---------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...