Trên đời, thật sự chỉ cần nỗ lực là có thể được vật mình muốn sao?
Mỗi ngày nói một câu "Wo ái nỉ", mỗi ngày cùng nhau hơn tám giờ, mỗi ngày cùng nắm tay, mỗi ngày cùng nhìn nhau cười, mỗi ngày ăn cùng một bàn cơm.
Giống như vậy, có thể khiến một người yêu một người sao?
Dương Thừa Thượng không biết, Thiệu Vũ cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết là, cùng nhau mặc kệ vẫn cứ thân mật nhưng tựa hồ ít đi.
Loại kia ngăn cách, cũng không phải là vượt qua mười vạn tám ngàn dặm, cũng không phải vượt qua ngàn vạn con sông, là có thể loại trừ.
"Yêu" cảm giác rất vi diệu, sản sinh ra nó có thể chỉ cần một giây, có thể phải mất mấy chục năm, có thể.........cả đời cũng không có.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Xuân Hạ Thu Đông, đảo mắt đã một năm, Dương Thừa Thượng đã xem quán bar này thành thân thuộc, liền lương cũng tăng vài lần.
Hai người đã không cần khổ cực kiếm việc nữa, Thiệu Vũ càng tăng cường việc học.
Năm tháng sẽ lưu lại một vài dấu vết cho mỗi người, có chút bên ngoài, có chút trong lòng.
Dương Thừa Thượng vẫn như trước, Thiệu Vũ càng ngày càng soái hơn.
Có lẽ thời gian ở trường đã lâu, hiện tại có chút rãnh sẽ đi chơi bóng rỗ cùng cầu lông, cậu ở trường nhân khí không tệ, có rất nhiều nữ nhân chủ động tiếp cận.
Con mắt Thiệu Vũ phát sáng, trong lòng vui sướng, đến cuối cùng đều có liên hệ.
Cậu cũng không gạt Dương Thừa Thượng, có lúc tụ họp cũng mang Dương Thừa Thượng đến.
Cậu cũng không có trở ngại gì, Dương Thừa Thượng cũng không có thể tự nhiên mang hoài nghi trong lòng.
Quan hệ hai người hiện tại như là bằng hữu, như là bạn học cũ, như là tri kỷ, vẫn là không giống người yêu.
Mùa đông một năm nữa lại đến, Thiệu Vũ bắt đầu chạy đi thực tập khắp nơi.
Cậu học chính là chuyên ngành tài chính, tìm một công ty vừa ý cũng dễ dàng, nhưng muốn được nhận chính thức thì vẫn có chút khó.
Dương Thừa Thượng mặc kệ hành tung của cậu, buổi chiều đều nấu cơm ăn, chơi game, xem Anime.
Một khoảng thời gian rồi anh không thấy Tiểu Quân, từng xuống lầu tìm, nhưng cửa đóng, không ai ở nhà.
Dương Thừa Thượng nhìn thấy Hà tỷ đã là chuyện của nhiều ngày trước đó.
Ngày đó trời rất lạnh, điện thoại reo đúng lúc Dương Thừa Thượng đang đánh phó bản (game), tay chân bận bịu nhấn nút nghe, giọng Hà tỷ truyền đến, "Đi ra ngoài ăn cơm"
Dương Thừa Thượng nghĩ một lúc: "Được"
Mặc áo khoác ra ngoài, gió Bắc thổi mạnh, lỗ tai bị lạnh đến đỏ cả lên.
Hà tỷ hẹn anh ở một nhà hàng Tây cao cấp, nơi này cả đời Dương Thừa Thượng cũng không có khả năng tiến vào.
Bên trong rất ấm áp, Hà tỷ vẫn nổi bật, dung mạo xinh đẹp, giơ tay nhấc đều mang nét tiêu sái tự tin.
Nàng đã gọi món ăn, Dương Thừa Thượng không thường dùng dao nĩa, vì vậy ăn khá chậm, Hà tỷ gọi một chai rượu đỏ, chất lỏng màu đỏ đổ vào trong ly, mang theo chút thần bí.
Dương Thừa Thượng hỏi: "Tiểu Quân đâu?"
Hà tỷ cầm ly rượu lên uống một hớp nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười, "Đồ ăn nơi này vẫn không ngon bằng cậu làm"
Nàng nhìn chằm chắm Dương Thừa Thượng, nhìn khuôn mặt thon gầy, da dẻ trắng nhạt, "Tiểu Quân thực sự rất quý cậu, cám ơn cậu đã chăm soc nó trong thời gian qua"
Dương Thừa Thượng hỏi: "Tiểu Quân đâu rồi?"
Hà tỷ cúi đầu, "Nó đến nơi của ba ba nó rồi"
Dương Thừa Thượng nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt, trong lòng không rõ tư vị.
Anh im lặng rất lâu, cuối cùng cầm ly rượu lên, nói: "Chúc mừng chị đã được đền bù như mong muốn!"
Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Đẩy cửa ra, một cơn hàn phong thổi vào mặt, Dương Thừa Thượng nắm thật chặt áo bành-tô, đi ra ngoài.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân vẫn còn ngồi lại, không nói được là thành công hay thê lương.
Nàng từ nay về sau sẽ rời khỏi thành phố này, mang theo một ngàn vạn, vĩnh viễn rời đi.
Đứa nhỏ năm tuổi kia, được đưa về một ngôi nhà xa lạ, sẽ đối mặt với những người xa gọi một tiếng mẹ, một tiếng anh chị.
Sau này bất kể là bị bắt nạt hay không, nhóc đều chỉ có một mình.
Dương Thừa Thượng không biết Hà tỷ tại sao lại nhẫn tâm như vậy, anh chỉ biết thời khắc này, khắp cả người đều giá lạnh.
Anh đi hồi lâu, lúc về đến nhà, Thiệu Vũ đang ở phòng khách, cầm một ly nước nóng xem TV, ngẩng đầu nhìn anh có chút kỳ quái, "Bên ngoài có mưa sao?"
"Không có"
"Vậy trên mặt anh làm sao có nước a?"
Dương Thừa Thượng đưa tay lau, đầu ngón tay tê tê lạnh lẽo, những chất lỏng kia rải rác ở trên da thịt, tựa hồ có thể ngấm vào.
Anh ngơ ngác nhìn đồ trên tay, khó chịu đến cực điểm.
Thiệu Vũ lúc này mới lo lắng.
"Này, Dương Thừa Thượng, anh không phải là đang khóc chứ?" Cậu để ly nước trên tay xuống, đi lên phía trước ôm lấy bờ vai của anh.
Gương mặt đó hiện ra rõ ràng ở trước mắt, những giọt nước mắt kia cũng có thể thấy rõ ràng.
Dương Thừa Thượng đẩy cậu ra, "Tôi không có khóc"
"Nói dối!"
"Trên lầu có người tưới hoa, không may rơi trúng........"
"Tóc một chút cũng không ướt, mà nước trúng chỉ vào mắt sao? Ai mẹ nó có kỹ thuật tốt như vậy a? Tôi đi bái hắn! Dương Thừa Thượng, ai bắt nạt anh?" Thiệu Vũ nhìn khuôn mặt lạnh của anh, tâm tình cũng trở nên nặng nề.
Lần đầu nhìn thấy Dương Thừa Thượng khóc, không biết tại sao mình cũng đau lòng, trong nháy mắt thật giống như chỉ muốn đem anh ôm vào trong lòng ngực.
Dương Thừa Thượng lắc đầu một cái, đẩy cậu ra rồi tiến vào phòng ngủ.
Cảm xúc suy sụp vẫn giằng co rất lâu, Kỳ thực tính cách Dương Thừa Thượng vẫn luôn u sầu, anh không nhiều lời, cũng không dễ kết giao, chuyện thường làm nhất mỗi ngày là hút thuốc và chơi vi tính.
Thiệu Vũ bận bịu không để ý tới anh, mãi đến Tết, lúc này mới đánh giá anh gầy đi không ít, thân nhỏ lại, cánh tay cũng vậy, trên gương mặt không còn bao nhiêu thịt.
Thiệu Vũ ôm lấy anh, "Dương Thừa Thượng, dáng vẻ như anh có gì tốt hả, vẫn là ăn nhiều một chút"
Bọn họ ôm nhau, chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp đan xen.
Con mắt Dương Thừa Thượng hơi híp, trên trán thấm chút mồ hôi, "Cậu khi nào thì về nhà?"
Thiệu Vũ chuyển động chậm rãi, nhìn thần sắc của anh, đột nhiên mềm lòng, "Không quay về"
Dương Thừa Thượng mắt sáng rực lên một lúc, đột nhiên lại bắt đầu mông lung, "Tại sao?"
Vì muốn cùng anh.
Nguyên nhân này Thiệu Vũ không nói ra được, cũng chỉ có thể kiếm cớ, "Công việc công ty có chút bận bịu, tôi còn chưa quá quen thuộc, cho nên muốn ở lại tìm hiểu thêm.
Sau này được nhận cũng tốt hơn"
Dương Thừa Thượng nhắm mắt lại, "Thật không?"
Dáng dấp lười biếng, không chút chờ mong, cũng không có thất vọng.
Thiệu Vũ có chút thất vọng.
Dương Thừa Thượng tựa hồ.........không có quan tâm mình đến vậy a.
Công việc công ty kỳ thực đã kết thúc từ lâu, Thiệu Vũ gọi điện thoại về nhà tạ lỗi, ba mẹ cậu còn chuyển cho cậu một khoản tiền.
Quán bar cũng đã nghỉ, Dương Thừa Thượng chỉ tình cờ đi xem xem.
Hai người bắt đầu cuộc sống cả ngày ở nhà.
Sáng sớm không đi tập thể dục, ngủ thẳng qua thời gian ăn điểm tâm, một nấu cơm một nấu ăn, sau khi ăn xong Thiệu Vũ rửa chén, Dương Thừa Thượng giặt quần áo.
Bọn họ vẫn phân công cụ thể, thống khổ nhất chính là đi ra ngoài mua thức ăn, gió lạnh thổi tới, tình cờ còn có tuyết rơi.
Hai người buồn rầu, đơn giản cách ba ngày cùng đi ra ngoài một lần, đi siêu thị mua đồ.
Siêu thị tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng đều đầy ắp người.
Rất nhiều thương phẩm (hàng hoá) giảm giá đều ở đây, rất nhiều người tranh mua.
Thiệu Vũ đẩy xe, Dương Thừa Thượng chọn đồ.
"Mì sợi có muốn không?"
"Còn không bằng mua mì gói, bớt việc"
Dương Thừa Thượng đem hai túi mì sợi bỏ vào trong xe, "Ăn cái đó không tốt.
Muốn ăn đồ ăn vặt gì? Chocolate? Khoai chiên? Hạt dưa?"
"Anh chọn những thứ mình muốn là được, tôi không thích những thứ này" Thiệu Vũ nhìn chằm chằm vào đồ ăn chín phía trước.
Hai người từ từ đi dạo, xe đẩy nhỏ bên trong đồ vật ngày càng nhiều.
Chờ tính tiền xong lúc ra ngoài, bọn họ mới phát hiện đã đi gần hai tiếng.
Nhấc theo bao lớn bao nhỏ lên xe công cộng, nhường chổ cho người già, đứng đến trạm, xuống xe.
Gió vẫn rất lớn, Thiệu Vũ nhìn thấy Dương Thừa Thượng rụt cổ, liền đưa chắn ở chổ trống giữa y phục cùng mũ, lại lấy mấy túi từ trong tay anh.
Chờ Dương Thừa Thượng ngờ vực quay sang, nhếch môi cười: "Tôi khí lực (sức lực) tốt hơn anh"
Về đến nhà, hai người đều mệt mỏi, cuối cùng chỉ nấu mì sợi, qua loa giải quyết.
Thời điểm ấm áp nhất là sau khi tắm rửa sạch sẽ hai người nằm trên giường lớn, Dương Thừa Thượng chơi máy vi tính, Thiệu Vũ chơi điện thoại di động (vãi cả ấm áp) Dương Thừa Thượng chơi game thăng cấp rất nhiều, ra ngoài đánh nhau cũng khá là mạnh, Thiệu Vũ ở phía sau anh tán gẫu.
"Thật nhiều người hỏi tôi tại sao không về nè"
Dương Thừa Thượng đang đánh phó bản.
"Tôi nói vì người yêu a, không nỡ ha ha ha" Thiệu Vũ nằm nhoài bên cạnh anh, nhếch miệng lên.
Dương Thừa Thượng không nói lời nào, ánh mắt chăm chú.
"Bọn họ còn kiu tôi đem bạn gái về ra mắt đây, đưa một tấm ảnh cũng được" Thiệu Vũ kéo áo anh, bị bơ liền bất mãn, "Dương Thừa Thượng, anh nói muốn tôi đem hình của anh cho bọn họ xem không?"
"Tuỳ cậu!" Dương Thừa Thượng bị quấy rầy hơi không kiên nhẫn, "Tôi ngược lại không kiêng kỵ, nói cho khắp thiên hạ tôi là đồng tính luyến ái cũng không đáng kể"
Thiệu Vũ đù mặt ra, rốt cục thua trận.
Một lúc sau, lại không cam lòng nói: "Có nữ nhân muốn hẹn tôi đi chơi"
"Cậu muốn thì đi đi"
Kéo tay áo anh một cái, Thiệu Vũ nhìn khuôn mặt không chút động của Dương Thừa Thượng, quả thực hoài nghi anh có thực sự yêu mình không.
Vẫn là cùng nhau lâu như vậy, rốt cục nhìn thấu bộ mặt thật mà chán ghét?
Thiệu Vũ nói: "Là ngày lễ tình nhân đó nha"
Dương Thừa Thượng rốt cục có chút phản ứng, anh cúi đầu, con mắt lành lạnh nhìn chằm chằm Thiệu Vũ, "Đi chơi nơi nào? Bán hoa hồng?"
"Ừm, sao anh biết?" Thiệu Vũ trở nên hưng phấn, "Giá cao nhất có thể bán được là 20 đồng một đoá nha, nàng nói đã bán sĩ được một ít rồi"
"Vãi, nàng thực sự nói vậy"
"Đương nhiên là thực sự a" Thiệu Vũ đẩy tay áo của anh ra, tiến vào bên trên xoa xoa, "Anh có muốn đi cùng không?"
Dương Thừa Thượng từ chối.
"Muốn tôi tặng anh hoa hồng không?"
Dương Thừa Thượng rất thẳng thắn, "Muốn!"
Không gian ấm áp của hai người lại yên bình trở lại, Thiệu Vũ đã có đủ nhiều thời gian để hiểu rõ Dương Thừa Thượng, những thành kiến trước kia cùng với sự tự tin kiêu ngạo của anh đều biến mất, có thể nhìn thấy anh là một người rất chân thật.
Chân thực cũng có chút lạnh lẽo, thờ ơ.
Rõ ràng khi đó mang theo tiếng khóc nức nở nói rất yêu mình, sinh hoạt hàng ngày lại không cảm thấy được.
Anh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng chủ động, đại đa số đều đối với mình như không nhìn thấy.
Ăn đồ ăn anh nấu, mặc quần áo anh giặt, dùng cùng một cái chăn bông, cùng đi siêu thị mua sắm, cùng nhau dọn dẹp vệ sinh.
Đã từng không nguyện ý ở chung chậm rãi có chút biến đổi, có chút ấm áp.
Có lúc cũng phải hỏi chính mình, cảm giác như vậy có phải là yêu không?
Mình yêu anh sao?
Vẫn là như cũ không có đáp án.
Ở một góc nào đó phản kháng, lên tiếng nói với chính mình rằng đây chỉ là tình bạn, chỉ là ở chung lâu ngày sẽ thân thuộc hơn, thay thành người nào, mình cũng sẽ giống như vậy.
Vì vậy, mình vẫn là chưa yêu anh.
Thiệu Vũ trong lòng dâng lên khó chịu.
Nghĩ không biết tương lai sẽ ra sao, chung quy vẫn muốn tách rời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...