Trải qua điều tra, cuối cùng phát hiện ra một trong số hai người chết cuối cùng chính là thủ phạm thực sư của vụ vứt xác hàng loạt trước đó, mẹ anh ta đã lợi dụng công việc của mình để lấy đồ đạc cá nhân của Hàn An Nam, dẫn đến việc phát hiện DNA của hắn trên xác chết.
Có một chuỗi bằng chứng hoàn chỉnh có thể hỗ trợ cho kết luận này.
Điều duy nhất không thể giải thích là sao kẻ giết người lại bị giết, cuối cùng trở thành vụ án treo.
Tất cả động cơ đều chỉ về phía Hàn An Nam nhưng không có bằng chứng chứng minh.
Vẫn còn có một số cảnh sát nghĩ rằng hắn là hung thủ thật sự nhưng cấp trên đã quyết định dời trọng tâm điều tra.
Hàn An Nam xuống xe đến cửa hàng tiện lợi, có người gõ lên cửa xe bên chỗ Chu Vũ.
Trên cửa sổ xe là khuôn mặt cảnh sát Lý, anh ta vẫn luôn có ý muốn liên lạc với Chu Vũ, nhưng cô từ chối.
Hiện giờ anh ta không kiềm chế được mà tới tận đây tìm.
"Hắn nói gì với cô, Chu Vũ?" Cảnh sát Lý hỏi: "Đừng tin người đàn ông kia, hắn sẽ hại chết càng nhiều người, nếu cô biết cái gì thì nhất định phải nói cho tôi, đừng để bị hắn phát hiện..."
Chu Vũ đờ đẫn nhìn anh ta, há miệng thở dốc dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói tiếng nào.
"Anh nói gì với vợ tôi vậy, ngài cảnh sát?" Hàn An Nam hỏi.
Hắn đứng sau lưng cảnh sát.
"Hỏi như thường lệ." Cảnh sát Lý đứng thẳng dậy, dùng giọng điệu châm chọc: "Xem ra vợ chồng hai người tình cảm còn cứng hơn vàng, anh Hàn."
"Sau khi hỏi xong rồi thì mời đi cho." Hàn An Nam nói: "Vợ tôi gần đây không khỏe, không thể chịu nhiều kích thích."
Sau khi cảnh sát rời đi, Hàn An Nam trở về chỗ ghế lái.
"Cảnh sát kia vẫn luôn theo dõi anh, thật kiên trì." Hắn thở dài, vẻ mặt còn khá rạng rỡ: "Quả nhiên vẫn là trực tiếp giết chết thì tốt hơn."
"Đừng ra tay." Chu Vũ nói.
"Quan tâm anh ta à?" Hàn An Nam mỉm cười nhìn cô: "Em như vậy sẽ làm anh càng muốn giết hắn."
"Em bảo anh đừng động vào." Chu Vũ nói.
"Bồi thường đâu?"
Chu Vũ nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
"Chỉ có vậy?"
"Em mang thai." Chu Vũ lấy đây làm lá chắn.
"Sau này không được lấy cớ nữa." Hàn An Nam vuốt tóc hai bên tai cô, lại hôn sâu lên môi cô.
Trong không gian xe chật hẹp, hắn dùng đùi cô làm chỗ phát tiết, tinh dịch bắn đầy người.
Rất nhiều năm trước, ở trong phòng bao KTV chật hẹp, chuyện như vậy cũng từng xảy ra.
Hiện giờ sẽ là giai đoạn cuối cùng sao?
Chu Vũ không biết mình sẽ sinh ra một đứa trẻ thế nào.
Mỗi tháng cô đều đến bệnh viện kiểm tra, kết quả mỗi lần đều là thai nhi bình thường, thân thể khỏe mạnh.
Thân thể bình thường là một chuyện, nơi khác có bình thường hay không là chuyện khác.
Nếu thai giáo có tác dụng, đứa trẻ đã bị bóp méo ngay từ đầu.
Nhưng không có gì chính xác, di truyền cũng có ngẫu nhiên.
Có lẽ đứa trẻ này có cơ thể và tinh thần khỏe mạnh hoặc có lẽ không.
Chu Vũ hy vọng là vế trước.
Đối phó với một kẻ thần kinh còn tốt hơn là hai.
Cô quen biết Hàn An Nam lâu như vậy cũng giàu kinh nghiệm hơn.
Hàn An Nam ôm lấy cô từ phía sau: "Nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ về con của chúng ta?"
"Em lo nó sẽ giống anh?"
"Em không muốn làm mẹ của một kẻ giết người." Chu Vũ nói.
"Em sẽ không." Hàn An Nam hứa hẹn.
"Em sẽ chỉ có một người chồng là kẻ giết người."
"Hàn An Nam."
"Ừm?"
"Em yêu anh." Chu Vũ nhìn vào mắt hắn nói.
Cô có thể không có gánh nặng nói ra câu này, thậm chí mang theo vài phần thật lòng.
Tình yêu không có gì thần thánh, nó chỉ là phản ứng của một số hormone, một số phản ứng tâm sinh lý tự nhiên, người ta luôn thích miêu tả tình yêu thật đẹp, kích thích bản năng của người xem.
Cô bị trói chặt vào Hàn An Nam.
Cô kết hôn với hắn, hôn, ngủ với hắn, có con, giết người vì hắn.
Theo tiêu chuẩn chúng, điều này được coi như tình yêu.
Thai nhi trong bụng bất an náo loạn.
Mấy tháng nữa, nó sẽ đến với thế giới này như là kết tinh tình yêu của đôi vợ chồng.
"Anh cũng vậy." Hàn An Nam nói: "Anh yêu em."
Dường như hắn đã thành công trong việc giữ con chim trong mảnh sân của mình nhưng chỉ là tạm thời.
Chu Vũ miễn cưỡng bố thí cho hắn một chút tình yêu, nếu cô cảm thấy không hài lòng, có thể thu hồi bất cứ lúc nào.
Có được sau đó lại mất đi, có lẽ sẽ thật sự khiến hắn phát điên không chừng.
Hắn yêu một người phụ nữ vô tình lạnh lùng, hắn buồn lòng là chuyện đương nhiên.
Ngày đó, Chu Vũ giết người trước mặt hắn, ánh mắt của cô rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp.
Vì thế hắn tìm đến.
Vì thế hắn phát hiện, ánh kia chẳng liên quan gì đến việc giết người.
Hắn muốn cô.
Hàn An Nam nhìn đôi mắt của Chu Vũ mà nghĩ.
Thế giới là một công viên lớn trống rỗng, trước đó luôn là một mình hắn chơi đùa.
Chu Vũ là người bạn duy nhất mà hắn gặp.
Tại sao hắn không phát hiện ra Chu Vũ sớm hơn? Họ đã ở cùng trong một trường học, có lẽ thường xuyên đi qua nhau.
Cho đến ngày hôm đó, hắn mới phát hiện ra đôi mắt này.
Hắn cảm thấy hối tiếc, lãng phí thời gian của mình nhưng hắn vẫn còn nhiều cơ hội.
Lúc đầu, hắn chỉ muốn có được cô, giống như có được một món đồ chơi, chơi chán thì vứt đi.
Sau đó hắn lại muốn sở hữu cô, giống như sở hữu con thú cưng, đặt cho cô một chiếc vòng cô, đánh dấu chủ quyền.
Cuối cùng hắn đổi ý, hắn muốn cô yêu mình.
Bất cứ loại tình yêu nào cũng được, giống như tình yêu khóc lóc sướt mướt trong phim thần tượng, giống như tình yêu có thể chết vì nhau trong phim điện ảnh, hắn có thể vì điều này mà chịu đựng rất nhiều thứ.
Cho dù như thế nào, tương lai còn dài, hắn còn rất nhiều thời gian, để làm Chu Vũ ý thức được, trên thế giới này không tồn tại lựa chọn thứ hai.
Chỉ có yêu hắn.
Hoàn!
Lúc đầu dự tính ra Tết mới hoàn nhưng lại xong sớm hơn dự tính.
Trong truyện có nhiều tình tiết tác giả không viết rõ, các bạn có thể thoải mái hiểu theo cách của mình.
Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...