Khi hai giờ rạng sáng ngày hôm qua đánh xong mấy chữ “Toàn văn hoàn”, tôi đột nhiên khẽ thở phào. Đây là một câu chuyện rất đặc biệt, từ trước khi viết gì đó, dù là người hay vật, tôi đều đặt ra kết cấu và phong cách không giống nhau, coi nó như một bộ phim rồi bắt đầu sáng tác. Tôi gom hết hình ảnh và mẩu chuyện vào cùng một chỗ rồi viết. Trước khi viết xong, tôi từng nói sẽ viết một bài phân tích, mọi người sẽ nhìn thấy nó ở phía sau, nhưng xuất phát từ thói quen của một tác giả, tôi vẫn muốn tự mình viết một chút lời cuối sách.
Đối với tôi mà nói, lời cuối sách chủ yếu là ghi chép một chút ý tưởng và quá trình trong lúc sáng tác. “Không phải khúc tình ca” được hình thành từ cuối năm 2011 đến đầu năm 2012. Tôi đã nói rồi lúc ấy dự tính ban đầu của tôi là viết một câu chuyện hiện thực, ngoài tình cảm đẹp đẽ thì thực ra trong cuộc sống còn rất nhiều mặt xấu xí khác. Giống như Tưởng Dao đã nói dù bạn có thừa nhận hay không thì mấy thứ kia đều tồn tại, bạn có phủ nhận cũng là vô ích.
Rất nhiều độc giả thường nhắn lại hiện thực cuộc sống đã quá gian nan rồi, nên để một kết thúc tốt đẹp cho tiểu thuyết. Tôi thường xuyên nghe những lời này, nhưng tôi chỉ có thể đồng tình một nửa. Bởi vì không phải tất cả mọi người đều trách móc những điều này, cũng giống như không phải tất cả mọi người đều may mắn giống nhau. Cho nên tiểu thuyết cũng vậy, có đạo lý đẹp đẽ, cũng có đạo lý xấu xí, thế giới này chính là đa dạng như vậy. Câu chuyện tốt đẹp sẽ khiến lòng người sinh ra tính thiện, tràn ngập dũng khí và hi vọng; câu chuyện xấu xí sẽ khiến người ta tự suy ngẫm, làm cho người ta trở nên thấu hiểu, tỉnh táo hơn. Đương nhiên tôi cũng hi vọng mình sáng tác một câu chuyện như thế.
Ngoài ra có độc giả nhận xét tôi miêu tả chi tiết đau khổ quá tỉ mỉ, hỏi tôi có phải đã tự mình trải nghiệm hay không. Tôi không thể không thở dài, đối với tôi đây là một đánh giá rất cao. Tôi hình như không ngừng nói dưới một lần mình chỉ là một con người vô cùng bình thường trong đời sống và sáng tác. Tôi viết rất nhiều câu chuyện, nhưng thực ra không có cái nào nói về chính mình. Phần lớn độc giả cho rằng tôi viết chân thực, tôi nghĩ đây là phong cách của tôi, tôi là một người có sở trưởng về quan sát và tổng kết, cho nên mọi người có thể nhìn thấy rất nhiều chi tiết trong văn của tôi, rất nhiều chi tiết có thể sử dụng trong thực tế. Đây là đề nghị thiện chí của tôi đối với độc giả. Đương nhiên tôi viết là một câu chuyện tình yêu chứ không phải tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, tôi không có khả năng tạo ra một thế giới không có bất cứ cơ sở nào, cho nên tóm lại mọi người sẽ phát hiện phần lớn bối cảnh trong truyện của tôi là thật. Vì vậy bối cảnh quả thực là trong thực tế cuộc sống của tôi. Phần lớn tác giả đều là người bình thường, không trải qua nhiều gian nan khốn khó như vậy, cũng không gặp được hoàng tử bạch mã biến lọ lem thành công chúa, chúng tôi chỉ có sức tưởng tượng từ một suy ra ba mà thôi.
Nhưng tôi cũng thường tự kiểm điểm, bởi vì theo thời gian trôi qua, tôi phát hiện mình sáng tác ngày càng thuận lợi, có rất nhiều chi tiết đặt bút phát là viết được ngay, nhưng thỉnh thoảng đọc lại, cảm thấy miêu tả tâm lý và cảnh tượng quá nhiều. Cho nên có lẽ mọi người sẽ phát hiện, tôi luôn thử trải nghiệm cái mới, không muốn mình biến thành máy đánh chữ máy móc cho dù không tránh được phong cách hóa. Mấy năm nay tôi bắt đầu phân loại cho tác phẩm của mình, hàng loạt câu chuyện “ngôn tình đô thị” thực tế (tôi biết điều mọi người quan tâm nhất vẫn là nội dung). “Quái khách thư điếm” tạo thành hoàn toàn từ đối thoại, tiết tấu nhanh; “Đoàn lữ hành đầy nắng” là một bộ phim hành xác trong sáng, còn nữa năm nay tôi bắt đầu thử viết khoa học viễn tưởng và kịch tính. Dù tôi luôn nói sáng tác chỉ là sở thích cá nhân của tôi, nhưng tôi vẫn hi vọng có thể tiến bộ, chứ không phải lặp lại những sản phẩm giống nhau.
Cuối cùng, tôi rất vui mừng thông báo, dưới sự cổ vũ của biên tập và thúc giục của bản thân, cuối năm nay tôi sẽ sáng tác thêm một tác phẩm nữa. Về cơ bản tôi đã hình thành được thói quen sáng tác đúng giờ, tin tưởng nửa năm qua hẳn là mọi người cũng cảm nhận được. Kế hoạch nửa năm tiếp theo tôi đã xác định rồi, sau Tết âm lịch, “Quái khách thư điếm 3” sẽ bắt đầu trong tháng hai hoặc tháng ba, tiết tấu vẫn sẽ cố gắng dựa theo kế hoạch, cho nên trên cơ bản sẽ kết thúc trong vòng hai đến ba tháng, hơn nữa tiếp đó tôi sẽ viết một câu chuyện khoa học viễn tưởng ngắn, tạm thời không thể tiết lộ trên tạp chí. Sau đó tôi sẽ viết quyển sách thứ ba của hệ liệt “Đoàn lữ hành đầy nắng”, cuối năm trước nó đã bắt đầu hình thành, tôi cũng đang tích lũy tài liệu thưc tế, tin tưởng trong tháng 6 sẽ có một khởi đầu tốt đẹp.
Cám ơn mọi người đã quan tâm và yêu mến tác phẩm của tôi, giống như năm 2013 tôi đã từng tổng kết, bởi vì có mọi người mới khiến cho đời sống sáng tác của tôi không cô đơn.
Cám ơn! Chúc năm mới vui vẻ!
Xuân Thập Tam Thiếu ngày 3 tháng 1 năm 2014
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...