“Buổi chiều lúc tôi đi mua bánh su kem ngon muốn chết kia, em đi đâu thế?” Chúc Gia Dịch hỏi.
Tưởng Dao trở mình, suy nghĩ hỗn loạn, sở dĩ cô cảm thấy Chúc Gia Dịch trẻ trung không chỉ vì khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, mà là … sau khi trải qua mây mưa cậu vẫn có tinh thần sáng láng như vậy. Còn cô ngoài ngủ ra thì không muốn làm gì hết, cho dù là nhích người hay là động não.
“… Không đi đâu hết.” Lúc này, cô luôn lựa chọn trả lời qua quýt cho xong.
“Lừa người.” Cậu lại bắt đầu không chịu buông tha, nhéo lưng cô, “Rõ ràng tôi nhìn thấy em từ trong bưu điện đi ra.”
“À.” Cuối cùng cô đã nhớ ra, “Tôi đi mua tem.”
“Làm gì?”
“Sưu tập tem đó.” Cô trợn trừng mắt, “Nếu không thì sao?”
Chúc Gia Dịch nhìn cô, dường như rất nghi ngờ.
“Nhìn mặt tôi không giống người sưu tập tem sao?” Cô ra vẻ bình tĩnh nói.
Cậu nhíu mày: “Em nói ở khía cạnh nào?”
“…”
“Thế tem đâu?” Dường như cậu muốn hỏi ra được gì đó.
“Tem…” Cô hơi ngớ người mới đáp, “Không mua được.”
Ánh mắt cậu càng tràn ngập sự nghi ngờ.
“Tôi vốn muốn mua tem có liên quan đến “Thư tình”, nhưng không có.” Cô nói.
“Thư tình?”
Cô khinh thường: “Một bộ phim điện ảnh, nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu chưa xem đâu. Bởi vì bộ phim này không thuộc về thời đại của cậu, cũng không phải là loại phim đàn ông thích xem.”
Cô nói như vậy lại khiến cậu có hứng thú: “Nói về gì thế?”
Tưởng Dao thở dài, hơi khóc không ra nước mắt: “Tại sao tinh thần cậu tốt thế chứ?”
“Nói mau.” Cậu lại nhéo cô, thúc giục.
Cô bất đắc dĩ thở dài, mới cất tiếng: “Là kể về… một câu chuyện yêu thầm. Có một cô gái tên là Hiroko Watanabe mãi mà không có cách nào quên đi được người bạn trai đã mất mấy năm về trước. Cô ấy bất ngờ có được địa chỉ chàng trai ấy từng sống thời niên thiếu, nghe nói nơi đó đã bị phá dỡ xây cầu hay làm gì đó. Cô ấy vô cùng nhớ chàng trai, cho nên đã gửi một bức thư tới địa chỉ kia, nói chính xác hơn có lẽ là một bức thư tình.”
“Cô ấy muốn làm gì?” Chúc Gia Dịch hơi khó hiểu, “Không phải em vừa nói chàng trai ấy đã mất rồi sao?”
Tưởng Dao lại muốn thở dài, nhưng vẫn nhịn xuống. Cô xoay người nhìn cậu, thật sự cảm thấy buồn cười nói: “Cậu đúng là không hiểu gì về phụ nữ hết.”
“?” Cậu không cho là đúng nhíu mày.
“Phụ nữ rất cảm tính, hay nói cách khác, phần lớn thời gian phụ nữ đều là bị tình cảm chi phối.” Cô nhìn gương mặt anh tuấn của cậu, “Khi yêu thương, nhớ nhung một ai đó, tất cả những thứ khác trên thế giới này đều bị xem nhẹ, cô ấy muốn chính là một loại…”
Nói tới đây, Tưởng Dao bất giác nhíu mày, suy nghĩ nên nói như thế nào.
“Cảm giác?” Chúc Gia Dịch nói ra thay cô.
“Đúng vậy!” Cô cười rộ lên, “Phụ nữ muốn chính là cảm giác! Có thể là một ánh mắt, một biểu cảm, một sự mờ ám không chớp mắt, chỉ là nếu cậu làm cho cô ấy cảm nhận được sự yêu thương, cô ấy sẽ bằng lòng trả giá tất cả.”
Song Chúc Gia Dịch lại lập tức lắc đầu, dáng vẻ kiên quyết phủ nhận: “Không thể nào.”
“?”
“Bởi vì em không phải là người như vậy.”
“…” Cô nghẹn lời.
“Thỉnh thoảng tôi cảm thấy trái tim em là đá, vô cùng cứng rắn.” Lúc cậu nói lời này, vẻ mặt thật sự nghiêm túc.
Tưởng Dao nhìn vào mắt Chúc Gia Dịch, ngọn đèn tối mờ trên đầu giường thật sự làm cho cả người cậu thoạt nhìn hơi u buồn, khiến cô không khỏi muốn ôm chặt lấy cậu, đồng thời khiến cho cô có cảm giác rơi vào cơn lốc xoáy.
“… Tôi nói chính là phần lớn phụ nữ.” Vì không để cho mình rơi vào cơn lốc xoáy, cô khẽ ho một chút, lên tiếng, “Tôi không thuộc trong phạm vi này.”
“…” Cậu nhìn cô, không nói lời nào, ánh mắt phát sáng như đá quý trong đêm tối.
Cô ép bản thân không nhìn vào mắt cậu, vì thế cô vươn tay chọc vào lồng ngực cậu: “Vừa rồi nói đến đâu nhỉ? Tóm lại Hiroko Watanabe gửi một bức thư tới Itsuki Fujii ở nơi thiên đường xa xôi, chính là người bạn trai đã mất của cô ấy. Cô ấy vốn cho rằng nó chỉ là một trò chơi của mình thôi, cô ấy chỉ muốn bày tỏ chút nhớ nhung trong lòng mình. Song không nghĩ tới, một thời gian sau cô ấy lại nhận được bức thư hồi âm, người gửi cũng là Itsuki Fujii.”
Chúc Gia Dịch thật sự chăm chú nghe cô kể chuyện, cho nên bắt lấy tay cô đang vẽ vòng tròn trong ngực, để cho bản thân không phân tâm.
“Hóa ra Hiroko Watanabe viết nhầm địa chỉ, cô ấy gửi tới một người tên Itsuki Fujii ở nơi đó.” Cô nói tiếp, “Itsuki Fujii kia là phụ nữ, hai người hồi âm qua lại mấy lần, cô gái kia mới nhớ ra anh chàng Fujii từng học chung thời trung học, hơn nữa còn là bạn cùng lớp, từng gây ra không ít chuyện dở khóc dở cười. Hiroko Watanabe xin cô ấy kể cho một ít chuyện về Fujii thời niên thiếu, vì thế cô gái Fujii rơi vào đủ loại hồi ức.”
Nói tới đây, cô dừng lại nhìn cậu. Không phải bởi vì không nói được nữa, mà là… dưới góc độ của cô, câu chuyện nên dừng lại tại đây, nhưng cô không nhịn được hỏi: “Cậu đoán sau đó thế nào?”
Chúc Gia Dịch không hề suy nghĩ, đáp: “Cô gái Fujii kia phát hiện anh chàng Fujii thích mình, đúng không?”
Tưởng Dao hơi kinh ngạc: “Sao cậu biết?”
Dường như cậu hơi bất đắc dĩ khinh thường: “Chẳng phải ngay từ đầu em đã nói đây là câu chuyện yêu thầm à, loại chuyện này chỉ có đám học sinh, nhất là học sinh trung học mới có. Cho nên tôi đoán anh chàng Fujii thích cô nàng Fujii.”
“Tại sao không phải là nữ sinh yêu thầm nam sinh chứ?” Cô lại hỏi.
Chúc Gia Dịch lắc đầu: “Không đâu.”
“Tại sao?” Cô cảm thấy kì quái.
“Bởi vì tôi cảm thấy cô gái Fujii này vô tâm vô phế giống em.” Cậu đáp rất hiển nhiên.
Tưởng Dao hơi ngớ người, sau đó thực sự dở khóc dở cười.
“Ngay từ đầu cô gái cũng không hề nhớ ra chàng trai, chứng tỏ cô ấy không thích anh chàng đó. Phụ nữ sẽ luôn ghi nhớ người mình thích.”
“Được rồi.” Cô cười gượng, “Coi như là một lý do đi.”
“Vì thế câu chuyện này là bi kịch sao?” Cậu nói, “Bởi vì nam chính đã mất ngay từ đầu rồi.”
“Ừ.” Cô chớp mắt, “Cũng không thể nói vậy… Ít nhất cuối cùng Hiroko Watanabe đã dần thoát ra khỏi nỗi nhớ rồi.”
Cậu đột nhiên nhìn cô, yên lặng, cứ nhìn cô như vậy thôi.
“… Cậu đang nghĩ gì thế?” Cô sờ mặt cậu.
Ánh mắt cậu lóe lên, hơi cô đơn, nhưng cậu chỉ cười, không đáp lại.
Tưởng Dao khá tò mò với vẻ mặt này của cậu, nhưng nói đúng hơn là bất an. Đối với việc cô để ý đến ánh mắt cậu cũng làm cô cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nói thế nào cô đột nhiên cũng vô cùng muốn biết cậu nghĩ gì.
“Chúc Gia Dịch!” Cô gọi tên cậu.
Cậu vẫn cụp mắt, cho đến khi cô nhào về phía cậu, đè cậu dưới ngọn đèn âm u, ra lệnh: “Nói mau, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Cậu trợn trừng mắt, lông mi mềm mại khiến người ta ngứa ngáy:
“Tôi… tôi chỉ là đang nghĩ…”
“?”
“Rốt cuộc phải làm như thế nào mới khiến người ta nhớ mãi không quên.”
“…” Tưởng Dao hơi sửng sốt, dường như chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc cậu đang nói gì.
Cậu ngước mắt nhìn cô, nói thật: “Anh chàng Itsuki Fujii đã mất đúng không, hơn nữa còn đã qua đời nhiều năm, nhưng Hiroko Watanabe vẫn không có cách nào quên anh ta… Em cũng vậy.”
Nói tới đây, cậu hơi dừng lại, mới nói tiếp:
“Em không chịu ly hôn, không chịu rời khỏi “anh ta”, không phải là bởi vì em còn yêu “anh ta”, mà là do em không quên được “anh ta” của trước kia. Thực ra em không khác gì với Hiroko Watanabe.”
Tưởng Dao nhìn vào mắt Chúc Gia Dịch, trong đó ngoài sự thất bại còn có một loại cảm xúc khác. Ban đầu cô không hiểu được, hiện tại cô mới biết hóa ra là thương hại, đúng vậy là thương hại cô.
Cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, hóa ra sức lực cô đè lên cậu đã hoàn toàn biến mất, ngay cả bàn tay để trên cổ cậu cũng mềm nhũn ra, Bởi vì cô phát hiện cậu nói đúng, có lẽ cậu thật sự nói đúng!
Chính cô cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng mỗi lần suy nghĩ chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra, vì thế cuối cùng cô quyết định trốn tránh, nhưng điều khiến cô không nghĩ tới là cậu nhóc nhỏ hơn cô năm tuổi này còn thông suốt chuyện này hơn cô.
Cô suy sụp ngồi dậy nhìn cậu, ngọn đèn u ám càng khiến cô không thấy rõ ánh mắt cậu, cô nghĩ có lẽ cậu cũng không nhìn rõ cô.
“Em giận à?” Chúc Gia Dịch cũng ngồi dậy, nắm lấy tay cô.
Cô né tránh theo phản xạ. Thực ra cô không giận cậu, cô không có lý do gì để giận cậu, cô giận chính bản thân thì đúng hơn.
“Tôi đi tắm.” Nói xong nhân lúc cậu còn đang giật mình, cô bỏ đi vào nhà tắm.
Cô khóa cửa, xả nước vào bồn tắm, hơi nước ấm trào ra như thác, nhanh chóng bao quanh nhà tắm. Tấm gương trên bồn rửa mặt được thiết kế không bị hơi nước làm mờ, cô nhìn mình trong gương, lộ ra nụ cười gượng gạo.
Khó trách Chúc Gia Dịch lộ ra ánh mắt thương hại, bởi vì cô thực sự đáng thương đến mức ngay cả dũng khí để đối mặt với sự thật cũng không có.”
Xe chạy như bay trên con đường ven biển, trên xe vẫn bật ca khúc tiếng Pháp kia, giọng nam trung trầm ấm khiến trong đầu người ta hiện lên cảnh tượng bờ biển xanh thẳm.
Chỉ là bầu không khí bên trong xe hơi nặng nề. Chúc Gia Dịch im lặng lái xe, Tưởng Dao im lặng tựa vào ghế nhìn ngoài cửa sổ. Hai ngày mưa phùn liên miên đã chấm dứt, hiện tại thời tiết tạnh ráo, đường ven biển màu xanh lam trải dài, bầu trời xanh không gợn chút mây. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển nổi lên gợn sóng chói lòa. Xe nhanh chóng đi qua quốc lộ ven biển tiến vào đường hầm, trải qua một phút đồng hồ trong bóng tói, bọn họ đi vào đường núi.
“Đói không?” Bài hát kết thúc, Chúc Gia Dịch hỏi.
“Không.” Tưởng Dao hất tóc, một tay chống lên cửa kính tựa đầu vào.
Bọn họ xuất phát từ khách sạn ở Otaru lúc mười rưỡi. Tối qua sau khi từ nhà tắm đi ra, cô ngủ luôn. Cậu dường như còn muốn nói gì đó với cô, nhưng cô hất tay, xoay lưng, tỏ vẻ mệt mỏi. Chúc Gia Dịch thở dài nhưng nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đều đều, song cả đêm cô không chợp mắt.
Trên gương mặt bỗng truyền đến cảm giác ấm áp, làn da ngưa ngứa, Tưởng Dao lấy lại tinh thần, phát hiện Chúc Gia Dịch đang dùng ngón trỏ xoa mặt cô.
“Đừng giận mà.” Giọng cậu dịu dàng như đang cầu xin, “Vất vả lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi.”
Trong lòng cô như có một dây cung khẽ khàng kéo ra, lại tạo ra sự chấn động kịch liệt.
“Tôi không.” Cô giả vờ mặt không có cảm xúc gì đáp. Cô không phải cố thể hiện cho cậu xem, mà là nếu không nói vậy cô sợ mình sẽ rơi nước mắt.
Chúc Gia Dịch vươn tay trái cầm chặt lấy tay phải cô, cậu còn đang lái xe, cho nên không nhìn cô, chỉ là khuôn mặt nghiêng nghiêm túc của cậu khiến người ta cảm thấy hơi đáng sợ.
Cô muốn rút tay về, bởi vì cô thật sự muốn rơi nước mắt, nhưng tay cậu nắm chặt không để cho cô có cơ hội làm vậy.Tưởng Dao đành phải quay đầu đi chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, ép mình nghĩ đến chuyện vui vẻ, dời đi sự chú ý.
Sau đó cô đột nhiên phát hiện, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt tươi cười của cậu dưới ánh mặt trời. Lúc cậu cười rộ lên, hai mắt cong cong như vầng trăng non.
Lúc cách hồ Toya còn hơn hai mươi cây số, đột nhiên bắt đầu kẹt xe, hơn nữa còn ở trong một đường hầm. Con đường đó cũng không dài, thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng ở đầu ra, nhưng bọn họ bị kẹt giữa đường hầm, bên trong u ám, phía trước và sau đều là ánh đèn vàng nhảy múa và đèn đỏ phanh lại.
Tưởng Dao hơi sốt ruột, Chúc Gia Dịch lại rảnh rỗi, quay đầu nhìn cô. Cậu không nói lời nào, chỉ nhìn cô như vậy.
Tưởng Dao thở dài, lên tiếng: “Tôi thật sự không giận cậu mà.”
“Vậy tại sao từ tối qua đến giờ em không hề cười?”
“…” Cô hơi muốn bùng nổ, “Tại sao tôi phải cười chứ?”
Cậu lại im lặng, không nói gì, chỉ nhìn cô như vậy.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô cố gắng muốn thấy được cảm xúc trên mặt cậu, vì thế vươn tay ra, khẽ giữ cằm cậu, đưa mặt cậu đến nơi có ánh sáng.
Trên mặt cậu là sự bướng bỉnh và băn khoăn.
“Ở bên tôi không vui sao?” Cậu đột nhiên hỏi nhỏ.
Cô lắc đầu, hoàn toàn ngược lại rất vui. Chỉ là bởi vì vui vẻ cho nên đôi khi mới khiến cô sợ hãi.
Cô nhìn khuôn mặt cậu cảm thấy mình bó tay rồi, cuối cùng đành phải nhoài người sang hôn cậu, nhưng cậu vẫn bướng bỉnh nhìn cô, như thể hiện tại người tức giận là cậu chứ không phải cô.
Tưởng Dao cười khổ, đây chính là rắc rối khi cô ở cùng với cậu nhóc nhỏ hơn mình nhiều tuổi. Thỉnh thoảng cậu sẽ không hiểu được cô nghĩ gì.
Cô đột nhiên không có chút hào hứng nào dỗ dành cậu, hoặc là trước nay cô chưa từng có, cô tựa lưng vào ghế, nhớ tới lời cậu nói tối qua, trong lòng có sự bi thương không nói nên lời.
Cậu cũng im lặng, hai người cứ ngồi như vậy, như đang rơi vào tâm sự riêng.
Chiếc xe phía trước vẫn không nhúc nhích, không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Chờ đến lúc Tưởng Dao lấy lại tinh thần, cảm giác tim đập nhanh xa lạ mà quen thuộc đánh úp lấy cô, tim cô đập loạn nhịp, sau đó cô vươn tay theo phản xạ, cầm lấy tay Chúc Gia Dịch.,
“?” Đầu tiên Chúc Gia Dịch nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn cô.
“Tôi…” Cô mở miệng, phát hiện mình không phát ra tiếng.
“Em sao vậy?” Cậu lập tức hoảng hốt, dùng bàn tay ấm áp cầm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.
Tưởng Dao hé miệng, muốn hít thở, nhưng khí quản của cô như dính lại, nên không hít được chút không khí nào. Tim cô đập dồn dập, đã lâu cô phát bệnh, cho nên cô sợ hãi trở tay không kịp, nhưng cô vẫn ép bản thân tỉnh táo, vươn tay về chiếc túi xách ở phía sau, nhưng tay cô vừa vươn ra đã cảm thấy cả người không có chút sức lực nào, cảm giác ngạt thở đã đánh bại cô.
Chúc Gia Dịch duỗi tay ra, cầm lấy túi xách, không cần nói cậu cũng biết cô muốn làm gì.
“Thuốc…” Cô dùng hết tất cả sức lực nói ra từ này.
Chúc Gia Dịch mở túi cô ra, tìm kiếm, túi của cô rất lớn, bên trong có đủ thứ, cậu hoảng loạn, không ngừng tìm, nhưng lại không biết mình muốn tìm thứ gì.
Không biết tại sao nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của cậu, cô lại cảm thấy bình tĩnh hơn. Cô vươn tay, lấy hộp thuốc nhỏ dưới đáy túi, nhưng cô không có sức mở ra.
Chúc Gia Dịch nhận lấy hộp thuốc, nhanh chóng mở ra, Tưởng Dao cảm thấy mình sắp ngất mất rồi, trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng trong lúc rối loạn cô đã nhìn thấy chai thuốc màu trắng kia. Cô sờ soạng một lúc, cầm lấy, dùng sức bóp hai cái vào mũi.
Khí quản vốn dính vào nhau cuối cùng đã tách ra, cô lại hít thở được rồi.
Thật sự là một loại… trải nghiệm không thể diễn tả bằng lời, cô giống như dạo một vòng quỷ môn quan, cuối cùng lại trở về. Cô hít thở sâu, cảm thấy cả người tê dại lại hưng phấn. Chờ lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện Chúc Gia Dịch đang cầm chặt hai cánh tay cô, cô ngẩng đầu nhìn cậu, lập tức giật mình.
Nửa khuôn mặt cậu lộ ra trong ánh sáng mờ mờ, nửa khuôn mặt còn lại ần trong bóng tối, nhưng cho dù chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, sự hoảng sợ và yếu ớt trong mắt cậu vẫn không khỏi khiến cô cảm thấy chấn động.
Tưởng Dao ngồi một lúc lâu mới cảm thấy chân tay lại có sức lực. Chúc Gia Dịch cứ cầm chặt cánh tay cô, không nói gì. Cô lại hít thở sâu một hơi, cố gắng nói bằng giọng bình tĩnh nhất: “Được rồi, tôi không sao.”
Cậu vẫn cầm chặt tay cô, cả người đều cứng đờ.
“Chúc Gia Dịch…” Cô gọi cậu, thấy cậu không có phản ứng, cô giật cánh tay, giãy khỏi cậu, sau đó lại cầm tay cậu.
Lúc này cậu mới lấy lại tinh thần, thở phào, sau một lúc mới khàn giọng nói: “Em sao vậy?”
“Tôi bị hen.” Cô nói, “Nhưng không nghiêm trọng đâu… đã lâu không phát bệnh.”
“…”
“Tôi đoán.” Cô cười gượng, “Có lẽ là bởi vì ở trong đường hầm lo lắng nên mới phát bệnh.”
Cậu nhìn cô, hiện tại cả khuôn mặt cậu đều ẩn trong bóng tối, nhưng cô vẫn như thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cậu.
Cậu đột nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy cô đến mức khiến cô cảm thấy mình không thở nổi.
“Làm tôi sợ muốn chết…” Cậu lẩm bẩm, “Em đừng làm tôi sợ.”
Nói xong lời cuối cùng, cậu gần như nức nở.
Trong ánh sáng lờ mờ, Tưởng Dao hít sâu một hơi, bàn tay khẽ vỗ về lưng cậu, vừa hứa hẹn vừa dỗ dành:
“Được, không dọa, sẽ không dọa cậu nữa.”
Chiếc xe phía trước từ từ khởi động, những chiếc xe phía sau cũng theo lên.
Khi ra khỏi đường hầm lại nhìn thấy bầu trời xanh trên đỉnh đầu, Tưởng Dao nắm chặt tay Chúc Gia Dịch, dường như đã qua mấy đời. Vừa rồi việc sợ bóng sợ gió kia khiến đầu cô trống rỗng, khi hơi thở của cô trở nên nặng nề, cô đột nhiên cảm thấy mình nên dũng cảm một chút.
Trên chiếc bánh hạt dẻ nho nhỏ cắm một ngọn nến, trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng nhỏ này trên bàn chiếu lên mặt hai người.
“Ước đi.” Tưởng Dao nhìn Chúc Gia Dịch, mỉm cười nói nhỏ.
Cậu cũng mỉm cười, nhắm mắt lại.
Cô không hỏi cậu ước gì, cậu cũng không nói. Cậu chỉ dựa vào ánh nến mỉm cười nhìn cô, ánh mắt cong cong như vầng trăng non.
Cô vươn tay sờ mặt cậu, sau đó hôn lên trán cậu:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...