Editor: Thoa Xù
Thiệu Tây Bội khom người ói một trận ở ven đường, thiếu chút nữa là ói cả mật xanh, Dung Tiễn ở bên cạnh đỡ cô, vuốt lưng cô không ngừng, thấy sắc mặt của cô trắng bệch nên sợ hết hồn hết vía.
Nếu người này không có quan hệ dính líu gì đến cô, thì cô đã hớn hở đứng xem trận này rồi, đằng này...
Thiệu Tây Bội hòa hoãn một hồi, hơi nâng người lên, Dung Tiễn vội vàng lấy bình nước từ trên xe xuống, mở ra đưa tới tay cô, cô súc miệng, gắng gượng trừng mắt với Dung tiễn, "Cậu coi chiếc xe là trực thăng đấy à?"
Dung Tiễn lắp ba lắp bắp cả buổi, mới ấp a ấp úng nói: "Bội Bội... Có phải cậu... có hay không?"
Cô vừa nói xong, dường như Thiệu Tây Bội cũng nghĩ tới điều gì đó ngay lập tức, sắc mặt lập tức thay đổi, một lát sau mới đưa mắt lên nhìn cô.
"Đi." Dung Tiễn không chịu nổi nữa rồi, gần như luống cuống tay chân, đỡ Thiệu Tây Bội lên xe, "Mặc kệ có phải hay không, đến bệnh viện khám trước đã."
***
Hiện tại luống cuống tay chân tuyệt đối không chỉ một mình Dung Tiễn.
Buổi chiều, bạn học nhỏ Cố Linh Nhan có được khoảng thời gian sinh hoạt tự do, nhưng ngoài dự định là cô bị giữ chân bởi sự hấp dẫn ở cửa hàng truyện tranh và các vật phẩm nhỏ phong phú, cho đến khi trễ giờ tập hợp đến hai tiếng, cô nàng vẫn chưa tỉnh ngộ lại.
Hướng dẫn viên du lịch đã kêu gọi cả buổi ở gần đó nhưng cũng không tìm thấy người, mấy hành khách khác đều chờ đợi, bởi vì sau đó còn có hành trình, đành phải lên xe trước chờ tối nay sẽ quay trở lại tìm cô, Cố xù lông đáng thương lại bị bỏ rơi ở đất nước Nhật Bản xa lạ này.
Lúc ở một mình thì sẽ càng dễ suy nghĩ lung tung, thỏ xù lông đang cầm một con thú nhồi bông đi thang thang trên đường, cảm giác trong lòng rất phức tạp.
Kể từ lúc có anh, cũng đã lâu rồi cô không có trải qua sự cô đơn và buồn tẻ này, buồn cười nhất chính là cô từng thầm cầu nguyện bằng mọi cách, sợ là anh sẽ rời đi, bây giờ thì thành sự thật rồi.
Cô đang cố giữ lòng tự trọng còn sót lại một cách thảm thương của mình, nếm trải mùi vị sống một ngày mà dài như cả năm, mỗi ngày đều nghĩ anh đang làm gì, anh có đang ở cùng với Hân Dĩnh hay không, có phải anh thật sự không cần cô nữa rồi không.
Trời nhá nhem tối, Cố Linh Nhan miễn cưỡng lấp đầy bao tử, lại đi vòng vèo trở về chỗ tập hợp lúc nãy, hi vọng hướng dẫn viên du lịch tốt bụng vẫn còn nhớ đến cô.
Cô vẫn chưa đi đến trạm xe bus bên cạnh, xa xa đã nhìn thấy mười mấy chiếc xe đen bọc đầu chạy về phía cô nhanh như tia chớp từ mấy hướng khác nhau, đèn xe chói mắt chiếu thẳng vào mặt cô, cô vẫn còn đang thả hồn lơ đễnh, bây giờ lại bị tiếng bánh xe ma sát vang lên giữa màn đêm yên tĩnh dọa sợ dựng cả tóc gáy.
Lúc này Cố Linh Nhan nắm hai dây đeo ba lô trên vai, thấy rõ ràng mục tiêu của đoàn xe kia chính là cô, run rẩy giống như lá rụng bay theo gió, chân muốn chạy nhưng lại không có chút hơi sức nào, dính trên mặt đất giống như keo dán, hơn nữa chung quanh đây đừng nói tới bóng người, ngay cả bóng con quỷ cũng không có nữa!
Con mẹ nó! Cô là một công dân tốt, tuân theo kỷ cương luật pháp ở Tokyo, chẳng lẽ cũng có thể chọc tới xã hội đen hay sao?!
Lúc này một chiếc xe cầm đầu dừng lại trước mặt cô nghe "xoẹt" một cái, từ trên xe bước xuống mấy người đàn ông áo đen, vẻ mặt lộ vẻ hung hãn, một người trong đó nhìn kỹ cô một hồi, nhíu nhíu mày, "Có phải cô tên là Cố Linh Nhan hay không?"
Thỏ xù lông cứng đờ gật đầu một cái.
Người đàn ông kia cầm điện thoại bấm dãy số, mặt không thay đổi nói: "Đã tìm được."
Hai mắt thỏ xù lông tối sầm.
...
Lúc tỉnh lại, Cố Linh Nhan vẫn nhắm mắt, theo bản năng sờ sơ qua trên người mình.
Ừ, cũng may, tay và chân cũng không bị đứt, quần áo cũng còn mặc trên người, đầu cũng ở đây.
Lúc này Trong phòng truyền đến một tiếng cười khẽ, cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt chính là một người đàn ông anh tuấn rắn rỏi đang tựa vào tường khoanh tay nhìn cô một cách dịu dàng.
"Anh..." Cố Linh Nhan phát hiện người này khá quen, đánh giá cẩn thận một hồi, lẩm bẩm bò dậy từ trên giường, "Anh có phải là người đó....Sam muội hay không?"
Trần Uyên Sam thảnh thơi xoay xoay cái chìa khóa xe trên tay, gật đầu nói, "Lúc nãy là thuộc hạ của anh đi tìm em, em ngất đi bọn họ mới đưa em về khách sạn, em yên tâm, bây giờ em rất an toàn."
Cố Linh Nhan lập tức thở dài ra một hơi, "Em còn tưởng là đại ca xã hội đen nào muốn giết em rồi chứ."
Trần Uyên Sam hơi cong môi, hồi lâu thong thả ung dung nói: "Ừm... Người muốn giết em đoán chừng không phải là xã hội đen."
Vừa dứt lời, cửa phòng đã bị mở ra, mặt mày Đơn Cảnh Xuyên tối sầm sải bước đi vào trong phòng, cô nhìn thấy anh thì giật cả mình, lập tức nhấc chăn chui vào bên trong.
Nụ cười trên khóe miệng Trần Uyên Sam càng đậm, lúc này có phần hả hê vỗ vỗ vai người anh em tốt, vô cùng tốt bụng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đơn Cảnh Xuyên siết chặt nắm tay đi đến bên mép giường, nhìn cái cục đang cuộn tròn trong chăn, trầm giọng nói, "Còn không ra nữa là anh quăng em với cái chăn ra ngoài cửa sổ luôn đó."
Trong phòng vô cùng yên lặng, anh nhìn cái người vẫn núp trong chăn, nhíu mày rồi kéo cái chăn ra.
Bạn học Cố với mái tóc ngắn đen nhánh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn đều là nước mắt, cả người nhỏ xíu, cứ đáng thương tội nghiệp gục xuống như vậy, khóc đến thở không ra hơi.
Vẻ mặt như giông tố sắp đến của anh cũng dịu đi ngay lập tức.
Trầm mặc một hồi, anh từ từ đưa tay ra, ôm lấy cô nhóc mà mình nhớ nhung ngày đêm, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn tèm nhèm của cô, "Là tại anh tới trễ, Nhan Nhan đừng khóc, hả?"
Giọng nói quen thuộc nhất đang vang lên bên tai, sự bực tức hơn một tháng qua của Cố Linh Nhan cũng dâng lên, hất tay anh ra rồi vung tay trúng ngay khóe mắt anh, "Tên khốn Đơn Cảnh Xuyên! Ai cần anh đến đây! Trên thế giới này em ghét nhất chính là anh đó! Anh đi đi!"
Anh thở dốc kinh ngạc vì bị đánh trúng, nhưng vẫn không nói lời nào, ôm lấy cô chặt hơn.
"Tìm cô hàng xóm xinh đẹp của anh đi! Tới tìm em làm gì nữa!" Cô khóc đến giọng khàn đặc, tay chân đánh đạp lung tung trong lòng anh, "Em nói chia tay anh lại thật sự bỏ đi, anh nhẫn tâm không thèm quan tâm đến em hơn một tháng trời như vậy đó, nói cái gì là muốn kết hôn với em, đều là gạt người!"
Đơn Cảnh Xuyên vốn kìm nén tức giận bao lâu nay, định gặp cô rồi đánh mông cô một trận, nhưng lúc này thấy cô ăn vạ khóc rống ở trong lòng anh giống như trước kia vậy, anh lại cảm thấy dâng bản thân mình lên để cho cô đánh cũng không đủ nữa.
Thật sự là bị đánh bại thảm hại trong tay cô rồi.
Anh tự giễu nhớ đến ánh mắt của Trần Uyên Sam, nhẹ nhàng gạt mớ tóc rối tung ra để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng giọng nói mềm mỏng nhất, "Không phải anh không muốn tìm em, mà là không dám đi tìm em....em hiểu chưa?"
Trên cằm anh râu mọc lỏm chỏm, đôi mắt bình thường luôn luôn trầm tĩnh nay cũng trũng sâu mệt mỏi và đau lòng, "Lúc đó em nói chia tay với giọng nghiêm túc như vậy, anh sợ nhìn thấy cảnh em ở bên người khác, anh sẽ cầm súng trực tiếp bắn chết thằng đàn ông kia, em không biết anh sợ em hoàn toàn gạt bỏ anh ra khỏi cuộc sống của em thế nào đâu."
Lúc này Cố Linh Nhan đã dừng tay lại, vùi trong lòng anh, khẽ nức nở.
"Nhan Nhan, đều tại anh không đủ tỉnh táo, tại anh không xử lý tốt vấn đề của chúng ta, khiến em đau lòng khổ sở, đều là lỗi của anh." Giọng anh khàn khàn giống như ngậm hạt cát vậy, "Chỉ cần em không rời bỏ anh thì bảo anh làm gì anh cũng bằng lòng hết."
Trong một tháng nay, anh luôn suy nghĩ về lý do tại sao cô luôn lo được lo mất với anh như vậy, nhiều lần đẩy anh ra xa cô, nhưng hôm nay nhìn thấy cô thì anh mới hiểu rõ, đó là bởi vì cô thật sự quá quan tâm.
Anh cuối xuống, từ từ hôn lên xương quai xanh của cô, vẻ mặt dịu dàng mà thành kính.
Anh dạy cô trưởng thành, cô lại dạy anh hiểu được từ nay về sau nên cho cô một tình yêu như thế nào mới không thể thay thế được.
***
Dung Tiễn dẫn Thiệu Tây Bội tới bệnh viện mà lần trước Tiêu An bị thương đã ở lại, lặng lẽ sắp xếp với người quen xong, các cô vừa đến, lập tức cho Thiệu Tây Bội xét nghiệm nước tiểu HCG.
Viện trưởng của bệnh viện này và ba của Dung Tiễn có giao tình, cơ thể của mẹ Dung Tiễn không được khỏe lắm, từ nhỏ cô đã chạy tới chạy lui ở đây, có quan hệ rất tốt với hơn phân nửa bác sĩ ở đây, lúc Thiệu Tây Bội xét nghiệm xong đi ra, đã có bác sĩ quen dắt cô đến một phòng nghỉ yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Dung Tiễn đang đi đi lại lại trong phòng, khi thấy cô đến vội vàng tới đỡ cô, thử sờ trán của cô, khẽ hỏi, "Trong người cậu còn khó chịu không? Còn muốn ói không?"
Thiệu Tây Bội lắc đầu, ngồi xuống ghế sofa, "Chỉ hơi mệt chút thôi."
Dung Tiễn thở phào nhẹ nhõm, kéo bác sĩ mới vừa đưa Thiệu Tây Bội vào phòng, khẽ nói, "Chuyện tôi dẫn người tới bệnh viện kiểm tra, chuyện đó mấy người... Hiểu không?"
Bác sĩ kia thật sự còn rất trẻ, vẻ mặt thanh tú cười cười, chớp chớp mắt với Dung Tiễn.
Cửa phòng nghỉ bị đóng lại, Thiệu Tây Bội cầm ly nước dịu dàng nhìn Dung Tiễn, "Lục Lục cậu đi trước đi, không phải cậu nói tối nay đi gặp ba mẹ Cù Giản sao? Cậu đã để lỡ một lần rồi, lần này đừng đến trễ đấy."
Dung Tiễn do dự cau mày nghĩ một lát, "Lát nữa có báo cáo mình sẽ bảo người lái xe đưa cậu về, buổi tối về đến nhà mình điện thoại cho cậu."
Thiệu Tây Bội gật đầu, cười yếu ớt phất phất tay với cô.
"Bội Bội..." Lúc Dung Tiễn đi tới cửa thì quay đầu lại, lo lắng dặn dò, "Bản thân cậu phải cẩn thận một chút, có khó chịu ở đâu thì phải lập tức đi bác sĩ đó."
...
Lúc tỉnh dậy sắc trời cũng đã tối, Thiệu Tây Bội dụi dụi mắt, phát hiện trên người mình được đắp cái áo mà sáng nay cô đã ủi cho anh.
Trong phòng không mở đèn, Phó Chính ngồi trên cái ghế ở bên cạnh sofa, ánh mắt anh thâm trầm ngồi dựa vào thành ghế, lúc Thiệu Tây Bội chống tay ngồi dậy từ ghế sofa thì anh mới lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tới trước mặt cô.
Buổi sáng vừa tranh cãi ầm ĩ một trận, người cô lại đang không thoải mái, dựa vào ghế sofa không nói lời nào, Phó Chính nhìn xuống cô từ trên cao, bàn tay cầm bản báo cáo có hơi run rẩy.
"Bội Bội..." Anh khẽ nói, giọng hơi khàn khàn.
Thiệu Tây Bội cắn răng, đưa tay qua định lấy bản báo cáo trong tay anh.
Phó Chính quăng bản báo cáo lên ghế sofa, nhẹ nhàng kéo cô lên, đôi tay giữ chặt bờ vai cô, yên lặng nhìn vào mắt cô.
Trong bóng tối đôi mắt anh lộ ra tia sáng khác thường, lòg bàn tay cũng đổ mồ hôi cả rồi, do dự hồi lâu mới khẽ hỏi, "... Kết quả xét nghiệm là gì?"
"Em có thai rồi." Phó Chính nhìn cô không chớp mắt, bình tĩnh trả lời, "Được ba tuần rồi."
Cả người Thiệu Tây Bội run lên, trong lòng chấn động, vừa sợ vừa mừng không nói được lời nào, vội khom lưng run run cầm bản báo cáo trên ghế sofa lên, nhờ ánh đèn phía ngoài cẩn thận đọc.
Phó Chính thấy nụ cười trên mặt cô và cái bụng vẫn bằng phẳng kia, ánh mắt càng thêm thâm trầm phức tạp.
Lúc nhận được điện thoại của Dung Tiễn, anh đang mở một cuộc hội nghị cấp cao, sau đó anh đã bỏ cuộc hội nghị để lái xe chạy một mạch đến bệnh viện, nhiều lần suýt chút nữa đã đụng phải xe khác.
Lúc đó trong điện thoại Dung Tiễn chỉ nói mấy câu mà cho đến giờ phút này anh vẫn nhớ như in từng câu từng chữ.
Anh sắp trở thành ba của sinh mệnh bé nhỏ trong bụng Thiệu Tây Bội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...