Không Phải Em Không Lấy
Khi Nhược Băng tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Ánh nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá- cô còn thấy rõ giọt sương long lanh còn đọng lại. Hình như đã lâu lắm rồi cô chưa ngủ ngon đến thế! Đêm hôm qua ngẫu hứng nghĩ ra vài giai điệu hát lên, sau đó cô thiếp đi lúc nào không hay- không một sự phòng bị với người lạ....
- Chào buổi sáng nữ vương điện hạ!
Nhược Băng cũng thân thiện với anh hơn.
- Chào anh! Cảm ơn anh về ngày hôm qua.
Triệu Tử Hiên đưa cho vài trái táo dại lót dạ, xa xa có hương thơm nghi ngút- cá nướng. Nhược Băng tự nhủ anh chàng này cũng thật khéo tay a! Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên bóng dáng cao lớn của anh. Trong lòng cô dâng lên cảm xúc khó tả...Giống như anh ấy đã từng đối với cô.
Triệu Tử Hiên ngồi xuống, lấy cá xuống, gỡ từng li từng tí một, tỉ mỉ. Anh chăm chú, ôn nhu như bức tranh điêu khắc vậy.
Xong xuôi anh quay ra khẽ cười vời vời Nhược Băng. Táo là để lót dạ a, còn đây mới là món chính nha! Cô chạy thật nhanh lại phía anh. Nói là chạy- kì thực cũng không khác gì đi bộ, cmn, cái chân khốn này.
- Nãy tôi có hái ít thuốc, đắp vào chân cô sẽ nhanh khỏi hơn.
Nhược Băng khá ngạc nhiên, anh ta học y sao?
- Cảm ơn anh.
Anh lắc đầu:
- Không cần khách sáo, cô ăn nhanh đi, có thực mới vực được đạo, chúng ta còn phải nhanh thoát ra khu rừng này.
Nhược Băng cũng không hề khách sao nữa. Cô cầm lấy cá từ tay anh, từ tốn ăn.
Ăn xong, ăn dắt cô ra bờ suối cách đó không xa.
- Cởi ra.
- Hả?
Nhược Băng ngớ người.
- Tôi nói em tháo băng ở chân ra, em tính để nó đóng mủ rồi cắt chân luôn hả?
Lúc này cô mới chậm rãi tiếp thu lượng thông tin vào não bộ. OMG? Cô nghĩ bậy bạ gì vậy? Không thể xí trai làm càn nha!
Chậm rãi tháo băng ra, da thịt máu hỗn độn dính vào vải. Lột ra quả thực rất đau nhưng với Nhược Băng đã quen thuộc như cơm bữa rồi! Cô chỉ khẽ nhíu mày nhẹ.
Triệu Tử Hiên không nói gì lặng lẽ đứng bên. Nhìn cô rửa vết thương một cách khó khăn, anh lắc lắc đầu cười bảo:
- Để tôi giúp em.
Nhược Băng hơi ngại, cô đã ăn chùa ngủ chùa nhà người ta thì thôi! Giờ còn chiếm tiện nghi của người ta a~
- Phiền anh rồi!
Ngón tay anh thon dài mát lạnh. Khi anh lướt qua, vết thương vừa rát lại vừa lành lạnh rất dễ chịu. Cô không hề bài xích anh mà đã coi anh là anh trai từ khi nào?
Băng bó xong xuôi, hai người đi theo phía tây của khu rừng. Cô nhớ không lầm thì đây gần hộ dân nhất. Còn “Hắc mã” đợi khi thoát khỏi đây cô sẽ cho người đến lấy.
Len qua khu rừng là hai thân ảnh, một nam một nữ nối gót nhau...
Chỉ là sau này sóng gió thăng trầm đã đẩy họ ra rất xa...Không thể nào lại gần được nữa...
Đôi khi những thứ bắt đầu càng tốt đẹp bao nhiêu thì kết thúc sẽ càng nghiệt ngã bấy nhiêu....
___________
^^ ta đã nói rồi a~ cưng chiều nam phụ, tranh thủ lúc nam9 chưa lên ngôi cho anh ít đất diễn TT
#Uyenca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...