Không Phải Em Không Lấy
"Anh......."
"Đi theo tôi!" Nhược Băng không nhìn anh lấy một cái, cô lạnh lùng bước thẳng lên phòng.
Anh phải làm sao mới tốt đây? Nhược Băng à, em có còn tin anh không....? Em sẽ nghe lời anh nói chứ? Mạc Tu Nghiêu vừa đi vừa suy nghĩ, bàn tay anh bất giác xiết chặt lại, chưa bao giờ anh lại sợ hãi như thế...
Sợ sẽ vĩnh viễn mất đi cô!
"Mẹ kiếp, Mạc tổng cái lông gì? Mạc cẩu mới đúng! Anh dám lừa bà đây một thời gian dài như vậy à?"
Vừa bước vào phòng, Mạc Tu Nghiêu còn chưa định thần, đã bị Nhược Băng một cước đá bay lên giường.
"Nhược Băng, bình tĩnh nghe anh giải thích...Em bình tĩnh...."
Lời Mạc Tu Nghiêu định nói ra để bị nghẹn lại trong cổ họng. Cô gái nhỏ cả thân thể đè lên thân thể anh, đôi môi anh đào dịu ngọt hôn lên anh...
Sự mềm mại của cô như ngọt lửa đốt lên dục vọng lâu ngày ngủ quên của người đàn ông, Mạc Tu Nghiêu có thể cảm nhận hô hấp của anh ngày một khó khăn, tiểu huynh đệ bên dưới đã bắt đầu có xu hướng dựng lên...
"Em có biết hành động này nguy hiểm đến chừng nào không?" Mạc Tu Nghiêu gầm mạnh, giọng anh khàn khàn đem theo chút tình dục.
Nhược Băng dường như không quan tâm đến lời nói của anh, cô càng mạnh bạo hơn, bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi một của anh. Mỗi tấc da thịt được bàn tay nhỏ không xương của cô lướt qua, Mạc Tu Nghiêu cảm giác mỗi tế bào thần kinh đang trỗi dậy.
Chợt cô tháo cà vạt của anh ra, đem hai tay anh cột chặt vào đầu giường.
Mạc Tu Nghiêu tà mị cười, nheo mắt nhìn cô gái nhỏ, "Em muốn làm gì anh?"
Nhược Băng khoanh tay từ trên cao nhìn xuống, cao cao tại thượng như nữ vương điện hạ. Khoé môi cô chợt nở nụ cười lạnh băng, gằn từng chữ nói, "Không phải anh luôn muốn chơi tôi sao! Hôm nay tôi chơi với anh!"
Lời vừa nói ra, Nhược Băng đưa tay giật từng nút áo, từng chiếc, từng chiếc vô tình mà hữu tình rơi xuống nền đá ngọc, âm thanh leng keng, leng keng vang vọng khắp căn phòng.
Theo từng động tác của cô, váy áo trên cơ thể rơi xuống theo đó, thậm chí cô có chút không kiên nhẫn, sau khi cởi đồ ra trực tiếp vất thẳng xuống sàn nhà, tạo thành một đống bừa bộn- trái ngược với căn phòng sang trọng, ngăn nắp của anh.
Mạc Tu Nghiêu thân trần nằm bất động trên giường. Giờ phút này kể cả nếu không bị cố định bởi chiếc cà vạt kia, anh vẫn là không động đậy nổi. Thân thể xinh đẹp của cô từng chút, từng chút hiện ra. Đồ lót tinh xảo màu đỏ thẫm tôn lên làn da mịn màng không tì vết của cô, bờ ngực quyến rũ ẩn hiện sau dưới lớp vải càng thêm mị hoặc, cả đôi chân dài thon thả khẽ đung đưa của cô nữa...
Tất cả đều trở thành sự hấp dẫn chí mạng với anh! Chỉ là đôi mắt của cô- sao lại lạnh đến thế...
Nhược Băng à, bất luận em muốn làm gì anh- thậm chí là cướp đi mạng sống của anh cũng được! Chỉ cần có thể chết trong vòng tay ấm áp của em- anh chính là can tâm tình nguyện...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...