Không Phải Em Đã Là Vợ Của Anh Rồi Sao ?

Người kia chạy nhanh đến chỗ cô, đôi tay lập tức bế thốc cô bé lên, tiếng cười của cô bé khanh khách vang lên mặc cho cả người chàng trai kia nhễ nhại mồ hôi, quần áo lộn xộn.
" Anh, em có bạn mới nè "
" Bạn ? Ai ? " - Tiếng nói người con trai khàn khàn vang lên, hơi thở có chút dồn dập
" Chị này nè " - Cô bé quay sang chỗ cô, miệng cười tươi
Anh ta cũng quay lại, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía cô, cả người toát lên hơi thở tử vong. Mai Ngọc Hân khẽ giật mình, cô có làm gì anh ta đâu chứ. Nhưng mà, chàng trai trẻ này, hình như là Vỹ ? Người đã cho cô ở nhờ, còn cứu cô, cái con người kì lạ đó ?
" Anh là Vỹ ? " - Cô thử hỏi, bởi vì tình hình hiện tại của chàng trai hết sức thê thảm, chiếc áo thun đen đã rách toạt một bên vai, để lộ những vết sẹo to đùng còn đang chảy máu, chiếc quần jean rách cũng nát bét và bê bết máu, khuôn mặt đã đen hơn so với lúc trước, thật nhìn không ra chàng trai đầy vẻ thu hút thần bí
" Mai Ngọc Hân, sao cô ở đây ? " - Dường như nhận ra cô, bầu không khí đã được dịu lại
" Anh quen chị ấy ạ ? " - Giọng nói ngơ ngác của bé lại vang lên pha chút vui mừng

Cả hai đều trầm mặt không trả lời. Vỹ nhìn em gái mình trong lòng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của bé, ban nãy hắn dắt Ánh đi ăn kem nhưng lại gặp bọn thuộc hạ của ông già kia, hắn sợ bọn họ phát hiện ra em gái bé bỏng nên vội đẩy con bé đi, cũng may con bé nghe lời nên chạy đi, thì ra là nhiệm vụ mới của ông già kia, ông ta muốn hắn tiếp tục tiếp cận Mai Ngọc Hân nhưng phải trực tiếp, sau đó, như mọi ngày, hắn bị bọn người kia đánh đập, từ lâu vốn đã như thế, hắn cũng không quan tâm, chỉ hơi chống đỡ một chút, chỉ suy nghĩ đến em gái mình, mong con bé sẽ không quay lại đây. Hắn muốn giết chết ông già kia, nếu không phải cha mẹ hắn và mạng sống em gái hắn đang nằm trong tay ông ta thì có lẽ hắn cũng không phải đến nỗi như thế. May mắn, hôm nay bọn chúng cũng không bực mình lắm nên đánh đấm một chút rồi bỏ đi, trong khi đó hắn vẫn nghe loáng thoáng câu từ của bọn thuộc hạ ông ta
" Cái thằng bỏ đi này, ẻo lả như con gái, TMD thật bực mình "
" Cmn, không biết lão ta giữ lại thằng chó này làm gì "
Hắn tức giận nhưng không thể làm gì, một lúc sau vội tìm em gái khắp nơi, cuối cùng nhớ đến công viên này, nơi ngày xưa hai anh em thường lui tới, chỉ là câu nói của bọn kia vẫn văng vẳng bên tai hắn
Bàn tay bất giác siết lại, vô thức làm đau em gái khiến nó kêu lên, hắn vội vàng xoa xoa cô bé, nở nụ cười dịu dàng, có lẽ chỉ có ở trước mặt Ánh, hắn mới có thể cười như thế.
" Anh, kem của em đâu ? " - không hiểu sự tình, vẫn là một cô nhóc con nên Ánh hồn nhiên hỏi
" Kem ? À, anh quên mất, xin lỗi em nha Ánh " - Thật chất cũng chẳng có mua kem gì, thật xin lỗi em gái
" Không sao, em cũng hơi đói, hay chúng ta đi ăn nha anh, đi ăn súp tại quán lần trước anh dẫn em đi ăn đi "
" Được, em muốn ăn là tốt " - Hắn cuối người để bé trên lưng cõng đi, đã quên mất sự tồn tại của một người
" Chị ơi, đi ăn cùng em luôn nhé " - Tiếng nói của Ánh vang lên mới khiến Vỹ nhớ lại sự hiện diện của Mai Ngọc Hân, đôi chân đã dừng bước
Mai Ngọc Hân khẽ bối rối, cô cũng đang đói nhưng mà đi cùng thì cũng hơi ngại.
" Đi cùng đi " - Dứt lời, Vỹ đã đi trước, miệng nói gì đó với Ánh trông rất vui vẻ

Mai Ngọc Hân cũng vội đi theo, đến một quán ăn ven đường, có vài ba người khách nên trong quán rất vắng vẻ, hiu quạnh, chỉ là hương súp cùng hơi nóng từ nồi súp đã lay động cái bụng đói của cô, bụng sớm kêu ột ột
" Chị tên gì vậy ạ ? " - Ngồi đối diện cô, Ánh hỏi
" Mai Ngọc Hân " - Trong lúc ngồi đợi thức ăn, cô đành trả lời con bé
" Em tên Ánh, đúng rồi, anh chị quen biết nhau sao không nói chuyện gì đi ? "
Hai người lớn nhìn nhau, im lặng. Vốn dĩ, bọn họ cũng chẳng có chuyện gì nói với nhau.
" Chị Hân, hôm nào chúng ta đi chơi đi "
" Không được " - Mai Ngọc Hân lớn tiếng nói, nhận ra sự thất thố của mình, cô lấy lý do bận việc nên không đi được. Thời gian của cô không phải rất gấp gáp nhưng rời khỏi Trương Huy Khánh, cô lại pahir liên lạc với tiểu thư Trần gia, cô cần tìm vật bị dấu đi, rất có thể là bằng chứng giúp cô minh oan cho cha !
Bầu không khí trầm mặc cho đến khi thức ăn được bưng ra, hai tô súp nóng hổi, một để ở chỗ Ánh, tô còn lại ở trước mặt hai người, cần nấu thêm nên một người phải đợi, không hẹn mà gặp, hai ánh mắt lại giao nhanh rồi nhanh chóng buông xuống, đôi tay của Vỹ nhanh nhẹn bưng tô súp đến trước mặt cô. Mai Ngọc Hân hơi đỏ mặt xấu hổ vì ban nãy còn dành ăn với người ta, cô rất đói ! Khẽ nói cảm ơn, cô cầm muỗng múc từng ngụm súp vào miệng, hương vị thơm ngon khiến người ta mê mẫn, sợi gà dai dai cùng nước gà đậm đà. Ba người ăn xong, Mai Ngọc Hân tiếp chuyện cùng bé Ánh, chủ yếu là con bé nói và cô tiếp chuyện
" Anh hai, hôm nay em muốn ngủ cùng chị Hân, anh chẳng bao giờ cho em ngủ chung cả " - Cô bé nũng nịu, hai má phồng lên rất đáng yêu

Lần này đến Vỹ lên tiếng phản đối, anh không muốn con bé tiếp xúc quá nhiều với Mai Ngọc Hân, người dính dáng đến Trương Huy Khánh và lão già kia đều không tốt, anh không muốn con bé bị liên lụy, người thân của anh không thể bị tổn hại nữa !
Vỹ để mặc cho Ánh vòi vĩnh, nhất quyết không thỏa hiệp, như suy đoán, Ánh rất nhanh đã bỏ cuộc, giận dỗi Vỹ
Ba người rời khỏi quán ăn, khách đường về nên nhanh chóng tạm biệt rồi đi về nhà của mình. Đi được một chút, Mai Ngọc Hân quay người lại nhìn về phía hai anh em, bé Ánh ngồi trên vai Vỹ, bàn tay nhỏ bé đùa nghịch mái tóc của Vỹ, anh ta dung túng con bé, đoạn đường chìm trong bóng tối, ánh đèn hắt lên hai con người, một lớn một nhỏ trông rất hòa hợp, có lẽ là do gió mà tiếng nói của Ánh truyền đến được tai cô, cô nghe thấy bé nói
" Giá như chị Hân là chị dâu của em anh nhỉ ? "
Do bóng đêm nên cô không nhìn thấy bước chân của Vỹ hơi khựng lại rồi mới bước tiếp.
Nhìn hai người, cô thấy được bản thân mình lúc nhỏ khi ở với cha, ông cũng để cô lên vai và trò chuyện với cô, cũng đã từng, hai cha con đi dưới ánh đèn đường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui