Không Phải Con Người

" Hyeri àààà " - Chaeyoung gọi lớn tên bạn mình.

" Chaeyoung !! Chaeyoung là cậu sao ?? Thầy ơi tìm được Chaeyoung rồii !! "

" Yahhhh con nhỏ này cậu làm mình phát điên mất, cậu đã ở đâu vậy ? " - Hyeri đánh lên vai bạn mình trách móc, vừa đánh vừa khóc nức nở.

" Được rồi Hyeri à mình về rồi, mình không sao hết, xin lỗi cậu... " - Chaeyoung ôm lấy Hyeri.

Hyeri cứ khóc không ngừng, đợi một lúc lâu thấy cô bạn mình bình tĩnh hơn rồi Chaeyoung mới nhẹ nhàng buông ra.

" Chaeyoung à cậu không biết mình đã lo lắng thế nào đâu " - Harry không giấu nổi cảm xúc bước tới vòng tay ôm chặt nàng, Chaeyoung có chút bất ngờ nhưng vẫn để im cho Harry ôm.

" Mình xin lỗi các cậu... " - Miệng vẫn không ngừng xin lỗi mọi người.

" Này, tới mình nữa " - Bam Bam khều khều tay áo Harry.

Khều quài mà hỏng chịu buông.

" Chaeyoung à mình nhớ cậu lắmm aaaaaa "
- Bam Bam la lớn lên.

Chaeyoung buông Harry ra quay lại ôm chặt Bam Bam: " Được rồi được rồi mình ở đây rồi mà "

" Mình cứ tưởng là cậu chết rồi " - Bam Bam khóc lóc.

" Cậu có thôi đi không " - Harry khó chịu cái tên trẻ con miệng mồm xui xẻo này, lại muốn cho cậu ấy một đấm quá.


" Mình sẽ kể với mọi người sau, chúng ta đi gặp thầy thôi "

...

" Em nói sao ? Một cô gái sống một mình trong rừng ? - Thầy giáo ngạc nhiên.

" Dạ, vì cậu ấy có việc phải về nên không đi cùng em gặp mọi người được "

Người dẫn đoàn lúc này lạnh sống lưng:
" Chaeyoung à, ngọn núi này xưa nay hoàn toàn không có người ở, em có nhầm lẫn không vậy ? "

" Em biết là khó tin nhưng em đã ngủ nhờ nhà cậu ấy một đêm, nhà cậu ấy rất giàu có, không thể nào nhầm lẫn được. Cậu ấy đã đưa em ra khỏi đó nên bây giờ em mới có thể đứng ở đây " - Chaeyoung cố gắng thuyết phục mọi người.

" Bộ đồ em đang mặc cũng là của cậu ấy "
- Nàng chỉ vào chiếc áo sơ mi đen mình đang mặc.

" Vậy, cậu ấy tên gì ? " - Hyeri hỏi Chaeyoung.

" Lisa "

" Lisa ? " - Hyeri thấy cái tên này sao nghe quen quen.

" À, tóc tự nhiên của cậu ấy màu bạc sáng. Mình nghĩ cậu ấy bị bệnh gần giống như bạch tạng "

Người dẫn đoàn nói: " Vậy, em có thể dẫn mọi người đến nhà của em ấy không ? Chúng tôi cần xác minh một chút "

Chaeyoung mặt phụng xuống, làm sao cô nhớ cái đường đi trong rừng chứ. Đi ra được là mừng lắm rồi.

" Chaeyoung à, lúc nãy em có nói chiều hôm đó em ngủ quên trong lều, tỉnh dậy thì ở trong đền, tất cả đều là sự thật đúng không ? " - Thầy giáo bắt đầu lo lắng.

" Dạ...em không biết bằng cách nào mở mắt ra em lại ở đó "

Hyeri giọng run run: " Vậy là cậu ấy...bị ma bắt thật rồi.."

" Đáng sợ quá " - Bam Bam ôm chặt Hyeri.

Mọi người nổi hết ga gà, mặt mài tái mét.

" Chaeyoung à, dù không biết em đã trãi qua những gì nhưng thực sự trên ngọn núi đó không có người đâu.. Em đừng nghĩ về nó nữa " - Người dẫn đoàn dịu giọng khuyên nhủ, mặt tỏ ra lo lắng cho nàng.

Nàng không muốn nói thêm gì nữa, mọi người ở đây đều không ai tin mình. Chuyện ma quỷ bắt đi nàng có thể tin nhưng Lisa chắc chắn là người, nàng tin tưởng Lisa vô cùng.

Vì chuyện của Chaeyoung mà cả đoàn cũng không dám ở lại đây thêm. Dù lịch trình khám phá tới 5 ngày nhưng họ quyết định ngày mai sẽ về Seoul sớm hơn dự định.


Chaeyoung à, bức tranh hôm qua cậu để ở đâu vậy ? - Hyeri hỏi bạn mình.

" Mình..trả lại ngôi đền rồi "

Lúc nãy có thầy giáo nên nàng không dám kể chuyện bọn mình lấy cắp bức tranh. Nàng biết rõ lý do vì sao mình lại bị con ma đó lôi vào đền. Xem như là một bài học nhớ đời. Cũng may là gặp Lisa, nếu không bây giờ nàng chết mất xác ở đâu rồi.

Chaeyoung kể đầy đủ chi tiết sự việc trong ngôi đền cho cho Hyeri và Bam Bam nghe.

" Mình xin lỗi cậu..cậu bị vậy là tại mình.."
- Hyeri thấy có lỗi vô cùng.

Bam Bam đột nhiên lấy điện thoại ra: " Không sao, lúc đó mình đã kịp chụp lại, tụi mình vẫn có thể dùng nó cho bài luận văn "

Cả 3 nhìn vào bức hình sợ hãi thêm một lần nữa.

" Đúng rồi Chaeyoung à..người trong tranh rất giống cậu.." - Giọng Hyeri run nhẹ.

" Chắc..chỉ là người giống người thôi "
- Chaeyoung tự trấn an bản thân mình.

" Nhưng thật sự quá giống, cậu nhìn xem..đây rõ ràng là cậu mà "

" Có khi nào.... đây là kiếp trước của cậu không ? " - Bam Bam đột nhiên nói ra.

" Các cậu cũng bắt đầu tin những chuyện đó sao ? "

" Lúc trước thì mình không tin, nhưng sau khi cậu bị ma bắt thì mình tin rồi. Bây giờ cái gì mình cũng tin hết ! " - Bam Bam mặt đau khổ thấy tội.

" Chaeyoung à ! Cổ của cậu có dấu gì vậy ? "
- Hyeri chỉ vào vết đỏ đỏ trên cổ nàng.


" Là dấu hôn sao ? " - Hyeri nghi ngờ.

" Hôn ? "

Chaeyoung nhớ lại nụ hôn trên má mình, mặt nàng phớt hồng... Nhưng sao lại là cổ nhỉ ? Chắc là dấu muỗi chít.
( con muỗi thái lan to ơi là to :v )

" Muỗi chít sao ? Mình thấy không giống muỗi chít đâu... " - Hyeri cứ cảm thấy không đúng lắm.

Chaeyoung lúc này chợt nhớ ra món quà Lisa đưa, nàng trở về phòng mở nó ra. Chiếc hộp giấy không quá to cũng không quá nhỏ. Rốt cuộc Lisa tặng nàng cái gì vậy ?

Vừa chạm tay thì chiếc hộp nhúc nhích ! Ôi thấy gê quá.. Có tiếng gì đó sột soạt bên trong. Trời ơi đừng đùa nha, trái tim mong manh này vừa mới ổn định lại thôi mà.. Nàng thở sâu một cái, bình tĩnh dở nó lên.

Một con sóc chuột 🐿 !!

" A thật là đáng yêuuu "

Mắt nàng sáng rỡ ! Trùng hợp thế nào Lisa biết nàng thích sóc chuột vậy =))

Khoan đã, còn có một mẩu giấy.
" Mình quên nói với cậu là mình làm bạn với bọn chúng nên mình ở đây không buồn chán đâu. Mình muốn chia sẻ bạn bè với cậu. Hy vọng cậu thích món quà này, hãy chăm sóc nó thật tốt nhé ! Hẹn gặp lại cậu. "

" Chia sẻ bạn bè sao ? " - Nàng vô thức bật cười.

Hẹn gặp lại cậu..Lisa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận