Không Phải Con Người

Con à tỉnh lại đi con gái, Chaeyoung à đừng làm bố mẹ sợ mà!!

" Nhịp tim thế nào? "

" Rất yếu, mạnh thêm chút nữa.. "

Tít tít tít.........

Các bác sĩ đang dốc hết sức cứu lấy đứa bé gái 7 tuổi.

Tít..tít..tít........

Hơi thở quá yếu

......

" Tăng nhịp "

.......

Tít..tít..tít..tít...

.......

Tít....tít.....tít........

............................................

...


...

" Bác sĩ con tôi sao rồi bác sĩ..?? "

" Chúng tôi..rất xin lỗi... Cháu bé đưa đến trễ quá.... "

" Khôngg!! Khônggg bác sĩ.. xin cứu lấy con tôi. Xin hãy cứu lấy Chaeyoung.. " - Người mẹ khóc nấc, không tin vào những gì mình vừa nghe.

" Chaeyoung của mẹ, con của mẹ vừa cười nói đây mà.... Bác sĩ tôi van xin ông.. Chúng tôi chỉ có một đứa con gái thôi. Chaeyoung đáng thương của mẹ, đừng bỏ mẹ mà con ơiiiiii.... "

Tiếng khóc nấc nghẹn của người mẹ bao trùm cả hành lang bệnh viện, ai đi ngang qua cũng xúc động thương tâm..

Người chồng chạy lại đỡ lấy vợ mình, nước mắt cũng rơi theo, tay run bần bật. Đứa con gái duy nhất mà vợ chồng họ hết mực yêu thương đã thực sự rời bỏ họ rồi......

...

...

Mặt trăng lúc này sáng rực cả bầu trời đêm. Từ ngọn đồi phía xa ánh mắt ai đó thận trọng quan sát họ xuyên qua những lớp cây rừng chằng chịt.

" Lần đầu tiên sau 600 năm anh thấy em hứng thú đến chuyện của con người. Sao vậy ? Có gì đặc biệt sao ? " - Giọng nói đều đều của một chàng trai cao ráo trắng trẻo.

" Cô bé ấy đã cứu em.. "

" Cô bé đã chết ấy ư? Không tin được, sơn thần như em mà để một con bé loài người cứu mạng mình sao? " - Người anh cùng cha khác mẹ ngạc nhiên trêu chọc.

Người đang quan sát nãy giờ không nói thêm gì. Chuyển hoá viên ngọc châu từ trong lòng ngực ra ngoài, vụt nhanh thứ phát sáng nhỏ bé ấy về phía bệnh viện.

" Tại sao lại cứu con bé? "

" Là điều em phải làm. "

" Loài người ngu ngốc tự chuốc lấy hậu quả, đó luôn là thiên mệnh rồi. Con bé ấy đã tới số chết, em không cần phải làm vậy đâu "

" Lalisa này cả đời không muốn nợ ân huệ của ai. Xem như..em trả lại cho họ " - Giọng nói cô gái lạnh lùng vang lên sau đó quay về phía cánh rừng rồi vụt mất.

.....

Tít.....tít.........

Bác sĩ... con tôi tỉnh lại rồi, bác sĩ......!!!

...

...

Tại một ngôi biệt thự ẩn sâu trên đồi núi. Nơi này không phải ai cũng có thể vào được vì nó được ngăn bởi một lớp kết giới che đi tầm mắt của con người. Ngôi biệt thự to lớn với thiết kế sang trọng hiện đại, xung quanh trừ những tấm rèm và vật dụng, còn lại đều là kính trong suốt có thể nhìn ra được bên ngoài khu rừng.

Hình bóng ai đang ngồi trên chiếc sofa màu đen cỡ đại, bắt chéo chân, bàn tay thon thả mân mê chiếc hộp gỗ chứa đựng những cánh hoa hồng.

" Ta rất nhớ nàng... nàng hận ta đến mức không chịu chuyển kiếp gặp ta sao..? "


Giọt nướt mắt khẽ rơi bên bờ má, trái tim này rốt cuộc đã nguội lạnh bao lâu rồi......

...

...

* Hồi tưởng *
600 năm trước.
" Tiểu Chaeng, nàng đừng đi mà, đừng bỏ lại ta..nàng nói sẽ tha thứ cho ta mà.... "

Nỗi sợ hãi mất đi người mình yêu thương chiếm trọn cả thân ảnh Lisa. Một sơn thần máu lạnh trong phút chốc biến thành kẻ vô dụng bất lực.

" Phải, giờ đây..ta tha thứ cho ngươi rồi.... "
- Ánh mắt nàng so với ánh mắt đầy đau thương đối diện lại có chút mãn nguyện.

" Cuối cùng...ta cũng được..quên..đi ngươi.... "
- Tiếng nói đứt khoãng, hơi thở nàng dần cạn kiệt.

Dòng máu đỏ tươi ấm nóng chảy dài ướt đẫm cả một mảng áo. Người con gái xinh đẹp tự kết liễu cuộc đời mình như một sự giải thoát. Một tình yêu không thể buông tay, một mối hận thù không thể chối bỏ. Chỉ còn cách đem bản thân mình kết thúc mảng tình kiếp đầy đau thương này.

" Tiểu Chaeng..Tiểu Chaengggg...nàng không được chết. Nàng quay lại đây...Ta ra lệnh cho nàng quay lại đây..!!! " - Tiếng khóc sơn thần đau đớn vang vọng cả khu rừng. Bầu trời ngày hôm ấy nhuốm đậm cả một màu tang thương.

Người anh cùng cha khác mẹ là thủy thần không ủng hộ mối quan hệ này. Laleo lẳng lặng nhìn họ từ xa.

" Từ đầu anh đã nói, tình yêu với loài người không có kết thúc tốt đẹp.. Là do em cố chấp..... "

...

...

" Thanh gươm ta cho nàng để bảo vệ bản thân. Tại sao nàng lại dùng nó kết thúc cuộc đời mình...? "

Đây là kiếm của sơn thần. Một khi bị nhuốm máu sẽ không còn đường hồi sinh.

Lalisa lại rơi thêm một giọt nước mắt.. Vội chấn tỉnh hồi tưởng của bản thân. Lẳng lặng đứng dậy đem cất thứ trân quý đang cầm trong tay. Ánh mắt lướt nhanh qua góc bàn bên trái chợt nhớ ra điều gì đó.

Cuốn tập vẽ của cô bé lúc nãy!


Nhớ ra lúc đang tu luyện ở sau đồi xém chút nữa bị một con rắn quấy nhiễu. Không may, loài rắn này kịch độc, trên trái đất hiện tại không còn bao nhiêu con vì loài này gần như đã tuyệt chủng từ 300 trước. Lalisa tuy là sơn thần nhưng vẫn có lớp da thịt như con người, tuy là bất lão nhưng không phải bất tử, nếu không cẩn thận vẫn có thể bị đả thương ngoài ý muốn. Quan trọng là trong lúc tu luyện nếu bị tấn công sẽ dễ quấy động kinh mạch, dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng hậu quả cũng không nhẹ.

Nhưng nếu như Lisa là một người trưởng thành sừng sững như vậy làm sao cô bé 7 tuổi kia lại có ý nghĩ chạy đến bảo vệ?

Sự thật là.. Thực ra mỗi lúc tu luyện Lisa không muốn bị con người làm phiền nên hoá thân thành con Sóc Chuột =))) Vì sóc chuột ở đây rất nhiều, người dân cũng không quá quan tâm đến chúng nên sự lựa chọn này khá an toàn.

" Chipmunk ơi chạy đi có rắn kìa! " - Bé Chaeyoung la to.

Thấy Chipmunk vẫn ngồi im nhắm mắt tựa vào gốc cây, chắc là Chipmunk ngủ rồi. Bé Chaeyoung chạy lại bế bé Chipmunk lên thì bị con rắn cắn vào tay.

Lalisa nghe được mùi máu nhãn tròng mở ra bừng tỉnh. Được cô bé ôm trọn trên tay chạy hì hục ra khỏi đó, mọi thứ xung quanh dồn dập lên xuống làm Lisa có chút chóng mặt.

" Chipmunk có sao hong? " - Cô bé vừa chạy vừa hỏi han sóc chuột nhỏ trên tay mình.

" Mẹ ơii có rắnnn... " - Vừa nói được một câu thì cô bé ngã xuống ngất đi.

Nhớ lại khoảnh khắc đó Lisa vô thức bật cười. Rõ là một cô bé lương thiện đáng yêu.

Khẽ lắc đầu cái nhẹ rồi mở cuốn tập ra, ngón tay lật từng trang, trong đây toàn là hình vẽ gia đình. Dòng chữ " Con Yêu Bố Mẹ " rất nắn nót, màu sắc rực rỡ hồn nhiên. Chắc đây là cuốn tập yêu thích của cô bé, làm rớt mất như vậy hẳn là tỉnh lại sẽ buồn lắm.

Có nên trả cho con bé không nhỉ? - Lisa suy nghĩ.

" Giữ lại làm kỉ niệm cũng được.. "

Tự quyết định rồi cất cuốn tập vào ngăn tủ.

Cũng từ chuyến đi chơi ngày hôm đó bố mẹ Chaeyoung không bao giờ để con gái quay lại nơi đồi núi ấy nữa, cũng không dám rời con nửa bước. Họ chỉ đi du lịch biển và thành phố còn rừng núi thì không bao giờ.

14 năm sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận