Không Phải Chúng Ta Chia Tay Rồi Sao

Kỉ Tầm ở chỗ Phong Cảnh hết cuối tuần, sáng sớm thứ hai phải dậy sớm để ngồi tàu điện ngầm qua nửa thành phố để đi làm, quả thực là mệt mỏi.

Trên tàu điện người người chen chúc nhau, Kỉ Tầm ngẩn người ngồi dựa vào cửa sổ, đêm hôm qua chưa đến chín giờ đã bị Phong Cảnh bắt đi ngủ, ngủ say vô cùng. Cậu nhìn nam sinh ngồi đối diện trong tay mang theo gì đó, như là đồ ăn sáng thì phải, cậu miên man nghĩ đoán là mang cho bạn gái, cùng với bạn cùng phòng của bạn gái để lấy lòng, quả nhiên là nam nhân khi theo đuổi bao giờ cũng nhiệt tình. Hai năm trước, mình cũng như thế, sáng sớm ngồi nửa giờ xe bus chỉ để mua một phần bữa sáng cho người kia chỉ vì người ta nói món đó ăn ngon.

Kỉ Tầm vừa đến công ty, Tiểu Đường lo lắng vẫy cậu đến: “Tiểu Kỉ, cuối tuần cậu đi đâu vậy? Gọi di động cho cậu không được, gọi về ký túc thì không ai tiếp máy.”

Kỉ Tầm cười cười, thả ba lô trên vai xuống: “Đi thân mật.”

“Không phải cậu không có người yêu sao?”

“Tìm không phải là có sao?”

“A! Tiểu Kỉ, cậu là tình một đêm sao?”

Kỉ Tầm đấm vào ngực Tiểu Đường, ngăn cản cậu ta không nói hươu nói vượn nữa: “Ngu ngốc, đùa một chút mà cậu cũng tin.”

Tiểu Đường vô tội sờ ngực nói thầm: “Không phải là tôi lo cho cậu sao.”

“Buổi sáng tinh lực không tồi nhỉ?” – Hàn Nghệ vừa lúc di qua, cười hì hì rồi đi về phía văn phòng mình, trước khi đi còn ngoái lại tặng cho mọi người một nụ cười tươi rói.

“Thật phong tao.” – Một đồng nghiệp không nhịn được cảm thán.

Tiểu Đường là người thành thật, thấy nhận xét người khác như vậy không tốt lắm, huống chi người ta cũng là thủ trưởng của mình: “Cái kia, ha ha, Hàn quản lý rất thân thiết với nhân viên cấp dưới, mỗi lần gặp đều chào hỏi chúng tôi.”


Đáng tiếc là nhóm đồng nghiệp kia không hề cảm kích, mấy vị lớn tuổi còn tặc lưỡi: “Không biết là ân cần thăm hỏi hay là khoe khoang đây?”

Kỉ Tầm ngồi xuống mở máy tính, mấy người này đúng là nhàm chán, dù sao cậu cũng có một chút cảm giác tốt về Hàn Nghệ, nên nghe những lời thế này cũng thấy hơi khó chịu.

Theo thói quen, Kỉ Tầm sờ túi tiền, sau đó liền cảm thấy có gì đó không đúng. Ví tiền! Ví tiền không nằm trong túi quần. Buổi sáng là dùng vé tháng đi, bữa sáng là ăn ở canteen chỗ Phong Cảnh, hôm nay cũng chưa rút ví ra lần nào, Kỉ Tầm vò đầu nhớ lại, tối hôm đó, ví tiền vẫn còn, bởi vì cậu còn nhớ rõ là mình trả một trăm tệ tiền taxi, sau đó thì……. Không nhớ rõ.

Chẳng lẽ đánh mất? Nếu thế thì rất phiền phức, tất cả chi phiếu lẫn chứng minh thư đều ở trong đó!

Kỉ Tầm vội rút điện thoại gọi cho Phong Cảnh, chỉ mong là mình để quên ở đó, cậu cảm thấy dường như thần may mắn đang quay lưng về phía cậu.

“Xem xem ví tiền của em có ở bên đấy không?”

“…….. Anh, tìm anh Phong à?”

Trong nháy mắt Kỉ Tầm có chút xúc động, xác nhận mình không gọi nhầm số, mới lại nói chuyện tiếp: “Phong Cảnh đâu?”

“Nga, chờ em gọi anh ấy.”

Cảm giác có gì đó ồn ào ở đầu bên kia, cuối cùng cũng thấy thanh âm quen thuộc, trầm ổn mà bình thản: “Làm sao thế?”

“Em không thấy ví tiền đâu cả!”


“Buổi sáng em không để ý sao? Hôm qua khi giặt quần áo anh để trên bàn học.”

“Được, khi nào tiện thì em đến lấy đi, anh ở bên này chờ. Chu Hoàn giúp anh cầm điện thoại.”

“Anh chờ nhé.”

Kỉ Tầm tắt máy, biết rõ là Phong Cảnh đang bận gì đó nên mới để người khác cầm di động, nhưng mà chỉ tưởng tượng một chút mà Kỉ Tầm đã muốn hộc máu. Chu Hoàn vươn tay áp điện thoại vào tai y, Phong Cảnh hơi cúi người trả lời điện thoại….. Hồi chúng ta còn yêu nhau cũng chưa từng thân mật như thế.

Nhưng mà hôm nay lại phải tăng ca đến tám giờ, Kỉ Tầm bước vào thang máy mà buồn bực, không thể gọi taxi khi trong túi không có tiền, hơn nữa cũng quá lãng phí, ngồi tàu điện ngầm, những hai tiếng cơ.

“Có chuyện gì mà buồn bực thế?”

Kỉ Tầm ngẩng đầu, mới phát hiện ra Hàn Nghệ đang đứng trước cửa thang máy: “Hàn quản lý.”

Hàn Nghệ cố ý nghiêm mặt: “Gọi vậy nghe cứng nhắc quá.”

“Ha ha, anh Hàn.”

“Sao lại cau mày thế?” – Hàn Nghệ tựa hồ cũng không để ý đến chuyện xưng hô nữa.


Kỉ Tầm cười lấy lệ: “Ví tiền để ở chỗ bạn học rồi, hôm nay mà đến lấy thì muộn quá, mà người lại mệt nữa.” – Nói xong Kỉ Tầm lại ngáp một cái cho hợp tình hình.

“Bạn học cậu ở chỗ nào?”

“Ký túc đại học X.”

“Xa thật, nhưng mà…” – Hàn Nghệ mỉm cười – “Số cậu cũng may đấy, có thể ngồi xe đi.”

Thang máy đinh một tiếng rồi dừng lại, Hàn Nghệ ý bảo Kỉ Tầm ra ngoài trước: “Nhà tôi cũng ở phía đấy, tôi đưa cậu đi.”

Kỉ Tầm bước ra khỏi thang máy liền dừng lại: “Tiện đường?”

“Đúng vậy.”

“Ha ha, Hàn ca, mỗi ngày anh đi làm mất bao nhiêu thời gian?”

“Nửa giờ.”

“Vì thế là anh định tiện đường thêm nửa tiếng nữa để đưa tôi đi sao?” – Kỉ Tầm cười đến đắc ý, phất tay với Hàn Nghệ ý bảo thôi khỏi đi. Muốn kiếm ân tình thì cũng có chừng mực thôi, để người ta đưa từ công ty đến tận đại học X quả là quá phiền toái.

Hàn Nghệ vươn cánh tay thon dài nắm lấy Kỉ Tầm đang định xoay người đi: “Sao vậy? Giao tình bàn rượu chỉ đến thế thôi sao? Để tôi tiễn cậu một đoạn cũng không được sao?”

Kỉ Tầm hơi nhích người, thoát khỏi cánh tay đang giữ mình lại: “Cũng không phải, chỉ là không muốn làm phiền anh Hàn mà thôi, như vậy tôi thấy ngại lắm.”

Hàn Nghệ không nói gì nữa, đem người theo ra xe luôn, tuy rằng trên đường đi Kỉ Tầm đều có ý đồ thoái lui nhưng sức lực không bằng người ta.


Đợi đến khi lên xe rồi, Kỉ Tầm thắt dây an toàn, trong đầu thầm nghĩ lại phải làm phiền người này.

“Muốn nghe radio không?” – Hàn Nghệ vừa hỏi vừa ấn nút bật. Rất nhiều kênh đang phát sóng mấy chuyên mục tình cảm, Hàn Nghệ không hỏi ý kiến Kỉ Tầm mà tắt radio luôn.

“Đã từng yêu chưa?”

Kỉ Tầm vốn đang thưởng thức cảnh đêm của thành phố, ý thức được Hàn Nghệ hỏi mình, có chút không thích ứng kịp thời, quay đầu lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đã từng.”

Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Hàn Nghệ tiếp tục lái xe: “Nhìn mặt cậu giống như là có tình cảm chôn giấu.”

Hừ, ai có thể nhắc đến người yêu cũ của mình mà không có cảm xúc, kẻ đó không phải con người. Kỉ Tầm không dám khinh bỉ ra miệng, an ổn trả lời: “Đúng vậy, có yêu một lần, ấn tượng không quá sâu sắc.”

“Vậy sao lại chia tay?” – Hàn Nghệ muốn truy hỏi đến cùng – “Có tâm sự riêng sao?”

“Cũng không có gì, lúc ấy là tôi một lòng theo đuổi anh ấy, bên nhau hai năm, đến khi tốt nghiệp thấy tình cảm phai nhạt thì chia tay.” – Kỉ Tầm không đến mức phát hỏa với Hàn Nghệ, nhưng trong lòng cũng có chút không kiên nhẫn, nói hai ba câu qua loa mà thôi.

Hàn Nghệ cười: “Tôi thấy cậu thuộc tuýp người rất chủ động trong vấn đề tình cảm.”

“Phải vậy không?” – Những lời này cơ hồ làm cho Kỉ Tầm xúc động, cũng mở lòng nhiều hơn – “Khi đó quả thực là cái gì cũng đều trải qua.”

“Tôi cũng đã từng như thế.” – Hàn Nghệ nở nụ cười – “Khi đó, có thể chạy nửa thành phố đển mua bánh ngọt người đó thích, mùa đông lạnh tặng người ta khăn quàng cổ, có chuyện tưởng như chỉ có ở trong phim nữa, hát tình ca dưới lầu nhà người ta, sinh nhật thì tặng một bó Mân Côi lớn, ngày lễ tình nhân thì hai người cùng đi chơi, rồi thuê phòng ăn cơm dưới ánh nến.”

Hàn Nghệ nói, đuôi lông mày cũng nhếch lên cao hứng, Kỉ Tầm nhìn thấy có điểm sững sờ: “Vậy hiện tại thì sao? Hai người còn bên nhau không?”

Hàn Nghệ cười: “Cậu ấy ra nước ngoài trao đổi một năm, cho nên tôi mới thấy rất tịch mịch.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui