Thẩm Kham Dư nhiều lần hứa với con gái sẽ không rời đi nữa, Cố Vũ Điềm mới bình tĩnh trở lại.
Cậu để bé xuống nhưng bé vẫn bám dính lấy Thẩm Kham Dư không cho người khác ôm.
Không chỉ ôm, con bé còn vòi Thẩm Kham Dư phải đút cơm cho bé, Cố Ngôn Sênh bực bội không chịu được.
Người mà anh nâng niu che chở như vật quý bị nha đầu này bắt làm cái này làm cái kia.
Nhưng Tống Lê vẫn còn ở đây, Thẩm Kham Dư còn rất vui vẻ ân cần chăm con, anh có bực cũng không có chỗ xả chỉ có thể ngồi bên cạnh phụ giúp Thẩm Kham Dư, trong lòng thì tìm cách dạy dỗ lại Cố Vũ Điềm.
Tống Lê vẫn không thích nói chuyện với cậu cho lắm, nhưng ít ra không giống trước mỗi câu đều là châm chọc khiêu khích—- thực tế là bà chả biết nên mỉa cậu cái gì.
Mỗi khi biểu tình và lời nói của bà có chút sắc bén, Cố Ngôn Sênh sẽ nhìn đĩa rau của bà rồi bảo mẹ ăn nhiều một chút đi.
Chặn miệng mẹ anh xong, Cố Ngôn Sênh chọn mấy món thanh đạm đút cho Thẩm Kham Dư, cậu nhiều lần từ chối nhưng vì còn phải chăm cho Cố Vũ Điềm không tiện né tránh, chỉ đành há miệng mà ăn.
Cậu nhai trong vô thức, hàm nhỏ gầy chuyển động như động vật gặm nhấm, vừa ăn vừa nói cám ơn A Sênh.
Cố Ngôn Sênh nhìn mặt cậu muốn lại gần hôn một cái, nhưng mà mẹ và con gái còn ngồi đây nên thấy không ổn lắm.
Anh thì không quan tâm nhưng chỉ lo con cá này nhát gan sợ mất mật, vì vậy chỉ nuốt nước miếng buồn bực tiếp tục ăn cơm.
Anh cảm thấy thiệt thòi ghê nơi.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
Thẩm Kham Dư đút Cố Vũ Điềm ăn hết một chén cháo cá tuyết nấm hương, thì quay sang nói với Cố Ngôn Sênh mình vào phòng rửa tay một chút.
Trước mắt Cố Ngôn Sênh cậu rời đi rất vững vàng, xác định anh không nhìn cậu nữa bước đi của cậu liền loạng choạng.
Đẩy cửa vào phòng rửa tay, cậu cúi người xuống nôn ra hết những gì vừa ăn, trong đống hỗn độn còn lẫn chút máu.
Nôn quá nhiều khiến cậu bị khan cổ họng mà ho không ngừng, đến mức thở không nổi.
Trước mắt cậu biến thành màu đen, chân như nhũn ra chỉ có thể dùng tay bám chặt lấy ống nước bên cạnh mới không bị té ngã.
Gần như toàn bộ đồ ăn đều bị nôn ra hết, cậu dần không chống đỡ nối nữa mà ngồi thụp trên đất.
Ngực phập phồng đau dữ dội, cổ họng rất buốt, hô hấp một lúc một khó khăn.
Mỗi một cái hít vào thở ra như muốn xé nát khoang ngực.
Cậu không còn cách nào khác đánh lấy bình oxy nhỏ đã lén lút giấu trong áo khoác ra, kéo khẩu trang che mặt, cậu run rẩy ấn mấy lần mới ấn được nút van, từng nhịp mà hít vào một hơi dài.
Một bình oxy không phải rẻ, cậu cũng không dám hít quá nhiều, độ cỡ bốn năm lần sẽ ngưng tuy rằng vẫn còn khó thở cực kì.
Nhưng đã không còn không chịu được nữa, cậu đem cất cái bình đi, đem bỏ vào túi.
Ấn ấn ngực vẫn cứ đau không thôi, cậu ngửa đầu nhìn trần nhà trắng muốt, trước mắt như một cuộc phim chiếu chậm, không ngừng hiện ra đủ kiểu hình ảnh.
Cậu thấy Điềm Điềm cười với cậu, nhìn thấy bé con nắm chặt quần áo cậu.
Cậu trông thấy A Sênh ôn nhu, dịu dàng khiến chóp mũi cậu chua chua, nhìn thấy anh gắp vào trong bát là tôm đã bóc vỏ cùng một ít rau.
Bên tai cậu còn vang vọng tiếng Điềm Điềm lanh lảnh không ngừng gọi ba ơi ba à, còn có những lời ngọt ngào của Cố Ngôn Sênh thì thầm một câu lại một câu nói cậu phải ăn nhiều một chút, bây giờ cậu không chỉ có một mình.
Cậu với tay chạm thử vào những ảo ảnh đó, đôi môi tím tái của cậu khẽ giương lên tạo thành một độ cong hoàn mỹ đầy hạnh phúc.
Từ trước đến nay cậu trong mơ cũng không dám mơ tưởng đến những điều này sẽ có ngày biến thành sự thật.
Cậu biết tất cả những chuyện này trong một tương lai gần sẽ kết thúc, nhưng bây giờ cậu thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến mức lắm lúc cậu bấu chặt lấy tay mình, muốn thử xem có phải mình đang nằm mơ không.
Ông trời chắc lại ngủ gật rồi hoặc là ổng lớn tuổi mắt mờ chân chậm không nhìn thấy cậu là tai tinh.
Chứ không làm sao ông ấy lại ban cho cậu một ân huệ lớn như thế này.
Nếu là vậy cậu hi vọng mình có thể ngủ lâu hơn chút nữa.
Cậu sẽ không đòi hỏi nhiều và sẽ cố gắng không giống như tai tinh mà mang đến phiền phức cho người khác.
Mùi của cá tuyết cùng nấm hương một cái thì nồng một cái thì thoang thoảng có mùi tanh, cậu ngửi thấy rất buồn nôn khó chịu.
Thế nhưng cậu nhịn được không ở trước mặt bọn họ mà bất lịch sự, thậm chí còn ra vẻ không có việc gì để bọn họ không nhìn ra, đem cháo đút cho Điềm Điềm ăn hết mới ra ngoài mà nôn.
Cậu ngồi nghỉ một lát, sau đó đứng dậy dọn sạch phòng rửa tay bị cậu làm dơ rồi mới rời đi.
Cậu cảm thấy cậu biểu hiện không tệ lắm, sau này sẽ cố gắng nỗ lực hơn.
Nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa.
Cho nên có thể…cho cậu thêm chút thời gian không.
Có thể hay không.
Cậu giơ tay che đi đôi mắt của mình, tay áo lặng lẽ thấm đẫm chất lỏng ấm áp mặn chát nào đó.
A Sênh, Điềm Điềm em thật sự rất thương hai người, rất yêu hai người.
Cám ơn đã cho em cơ hội thay đổi và luôn đối xử tốt với em như thế.
Nhưng mà đừng đi nhanh quá, cũng đừng đuổi em sớm, em sẽ cố gắng làm tốt mọi chuyện, cầu xin hai người ở lại thêm chút nữa đi.
Cho em nhiều thời gian một chút thôi, xin hai người.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
(Reup là matday.
Đọc ở web reup cũng matday không kém.)
Từ phòng rửa tay đi ra Thẩm Kham Dư chạm mặt với Tống Lê.
Cậu hơi giật mình nhìn bà, tay chân cũng không biết nên để thế nào.
Lúng ta lúng túng gọi một tiếng dì.
Tống Lê quan sát cậu từ trên xuống dưới cau mày nói: “Trông cậu cũng chả có bệnh tật gì lo mà xuất viện đi.
Nằm mấy tháng ở bệnh viện như vậy cũng làm lố quá rồi đấy.”
Thẩm Kham Dư gật đầu: “Dạ con biết rồi, con sẽ nói chuyện với bác sĩ.
Nếu như hôm nay có thể con sẽ…”
“Nghe A Sênh nói cậu mang thai?” Tống Lê cắt ngang lời cậu.
Bà mở khóa vòi nước, giống như nói chuyện phiếm, trong giọng còn có chút nghi vấn không thèm che dấu: “Quan hệ của hai người thế nào tôi đây biết rõ.
A Sênh tuyệt đối sẽ không chủ động chạm vào cậu, cậu giở trò gì rồi đúng không.
Tại sao con tôi nghe lời cậu răm rắp như thế?”
Thẩm Kham Dư buông thỏng hai tay run rẩy, sắc mặt tái đi hé miệng muốn nói nhưng lại không nói được gì, chỉ lắc lắc đầu.
Tống Lê tiến lên một bước nhìn chằm chằm cậu chất vấn: “Đứa nhỏ này có phải là của A Sênh không?”
Thẩm Kham Dư vẫn cứ đứng yên không nói nổi, tay cậu càng lúc càng run.
Cậu nắm lấy vạt áo mình nhẹ nhàng gật đầu.
Tống Lê thấy cậu phát run còn không nói được lời nào nghĩ là do cậu chột dạ liền mỉa mai: “Cuối cùng là có phải hay không chờ bốn tháng đi kiểm tra nước ối là biết.
Nếu như không phải thì cậu và con tôi nên ly hôn đi.”
“Được… được, con có đơn thỏa thuận… con có mang theo”, Thẩm Kham Dư co quắp nói.
Tờ đơn thỏa thuận ly hôn lần trước bị Cố Ngôn Sênh ném vào thùng rác, cậu đã đi tìm về.
Cậu cảm thấy trước sau gì cũng sẽ dùng đến nên cẩn thận đem cất đi: “Có thể… không cần phiền phức như thế, con nghe nói…nghe nói ly thân hai năm là ….được giải trừ hôn nhân… con đi là được rồi… không sao cả.”
Tống Lê bị cậu chọc giận lên: “Cái này là cậu thừa nhận đứa nhỏ không phải con của A Sênh?”
“Không phải, con…” Thẩm Kham Dư vội lắc đầu phủ nhận, thế nhưng đầu óc cậu loạn cào cào, lời nói cũng không rõ ràng làm Tống Lê mất hết cả kiên nhẫn.
“Được rồi, cứ chờ đến lúc đấy kiểm tra một cái là rõ như bàn ngày.
Còn nữa, cái này—” Tống Lê lấy ra một cái hộp được gói rất đẹp từ trong túi.
Thẩm Kham Dư nhìn một cái liền biết đây chính là quà sinh nhật cậu để lại cho A Sênh trước khi rời đi.
“Cái này tôi đề nghị cậu giữ lại đi.
Ở quê hương chúng tôi mừng sinh nhật mà tặng đồng hồ là cực kỳ xui xẻo.
Mọi người ai cũng biết đây là điều kiêng kị.
Cậu tự giữ lại mà dùng.” Tống Lê lạnh lùng nhìn, ánh mắt lộ ra đầy vẻ chán ghét.
Thẩm Kham Dư kinh ngạc nhìn cái hộp, khó xử nhìn Tống Lê một chút, đôi môi khô nứt tróc cả da run cầm cậm bảo: “Xin lỗi dì… con không biết…”
Tống Lê cười nhạo xem thường.
Cũng không biết cậu đang giở trò gì, trước đây nhanh mồm nhanh miệng có thể nói không ngừng mà bây giờ lại tỏ vẻ đáng thương cho ai xem, bà không ngó đến cậu: “Đừng có làm bộ làm tịch nữa, cầm về nhanh lên.”
Thẩm Kham Dư ăn không được gì, đường máu quá thấp.
Cậu đưa tay ra, đầu ngón tay không với được vì không nhìn thấy rõ cái hộp nằm ở đâu.
Trong phòng rửa tay là đèn ấm, Tống Lê nhìn sắc mặt cậu tái đến mức gần như trong suốt, còn trông thấy cậu run cầm cập không ngừng.
Cứ nghĩ là cậu chột dạ liền buồn bực nhét cái hộp vào tay cậu.
Ngón tay cậu tốn sức giữ lấy cái hộp nhưng vẫn không nắm chắc được.
Cái hộp rơi xuống, đồ bên trong rơi hết cả ra.
Một cái đồng hồ, một cái thẻ ngân hàng màu hồng và một tờ giấy.
Mặt đồng hồ hướng ra ngoài nên khi chạm đất, toàn bộ bể nát.
Tống Lê không ngờ chuyện sẽ thành như vậy.
Bà sững sờ đứng yên, không biết phải làm sao mà nhìn Thẩm Kham Dư.
Thẩm Kham Dư chống cái bồn rửa tay mà từ từ ngồi xuống, mò mẫm nhặt cái đồng hồ lên, nhẹ lau đi cho sạch sẽ.
Tống Lê không hiểu vì sao cậu lại ở trên đất sờ soạng tìm kiếm, cậu cũng đâu có bị mù, chỗ này lại còn sáng trưng.
Thế nhưng lúc cậu ngồi xổm xuống bà kinh hãi khi thấy cậu mặc nhiều quần áo như vậy, cả người gầy gò như đứa trẻ con.
Đây không phải là vóc dáng nên có ở một người mang thai.
Bà nhìn cậu cứ tìm mãi không thấy được tờ giấy kia, nhịn không được tiến lên muốn giúp cậu lại không kịp né tay cậu đang lung tung mò trrên đất, chiếc giày cao gót của bà cứ thế dẫm thẳng lên tay cậu.
Trong phút chốc bà nghe như tiếng xương vỡ vụn làm da đầu bà tê rần.
Thẩm Kham Dư đau đớn căng cứng cả người, rã rời quỳ bỏ trên mặt đất.
Cuống họng phát ra một tiếng ngắn ngủi lại bị nghẹn ứ đi.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
Cố Ngôn Sênh bế Cố Vũ Điềm vừa đi đến thì nhìn thấy cảnh này, tim anh nháy mắt đau đớn như muốn vỡ ra.
Cố Vũ Điềm “oa” một tiếng khóc xông đến dùng sức đẩy Tống Lê ra: “Bà nội hư! Tại sao lại giẫm lên ba con! Bà nội hư!!!”
Tống Lê giật mình khó khăn nuốt nước miếng nói: “Bà nội không cố ý…”
Cố Ngôn Sênh không để ý đến Cố Vũ Điềm và Tống Lê, anh đưa tay muốn đỡ Thẩm Kham Dư dậy, nhưng vừa chạm vào cậu, cậu lại hoảng sợ co rút người lại.
Run rẩy như ở trong hầm băng, cổ họng ngập mùi máu tanh hỗn loạn nói: Con sai rồi, con sau này không làm như vậy nữa.
Cố Ngôn Sênh cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào ngực mình, ghé vào tai cậu dỗ dành: “Đừng sợ, là anh đây.”
“…A Sênh?” Thẩm Kham Dư buông bỏ phòng bị để mặc Cố Ngôn Sênh ôm.
“Là anh, anh ở đây.” Cố Ngôn Sênh ôm chặt cậu.
“A Sênh…” Cậu nắm lấy quần áo anh, giống như người sắp chết đuối nắm được cọng cỏ bên bờ.
Nghẹn ngào một lần lại một lần gọi tên anh.
“Anh đây.” Cố Ngôn Sênh kiên trì đáp lại lời gọi của cậu.
Anh thật sự điên rồi.
Anh nhớ là đã cùng mẹ nói chuyện rõ ràng, anh yêu Thẩm Kham Dư muốn cùng Thẩm Kham Dư sống hết đời.
Chuyện lúc trước là hiểu lầm, anh không muốn truy cứu nữa.
Anh còn cho là mẹ đã tin anh.
Thấy Thẩm Kham Dư ở phòng rửa tay quá lâu nên muốn đến xem một chút, mẹ anh bảo đúng lúc bà cũng muốn đi đến đó nên anh cứ trông Điềm Điềm đi, bà tìm Thẩm Kham Dư là được rồi.
Anh thật sự đã để Thẩm Kham Dư một mình đối mặt với bà.
Thật không dám nghĩ bà đã nói gì với Thẩm Kham Dư.
Nếu chỉ là đạp phải tay cậu, cậu sẽ không sợ đến mức độ thế này.
Cố Ngôn Sênh cúi đầu nhìn Thẩm Kham Dư siết chặt một cái đồng hồ mới tinh trong tay, mặt đồng hồ đã vỡ tang tành.
Trên đất còn có một cái thẻ ngân hàng màu hồng kiểu cũ và một tờ giấy nhàu nát.
Mặt giấy có hình một người đàn ông nắm tay một cô bé, góc bên phải còn có một cái chấm đen nhỏ, bên dưới Thẩm Kham Dư viết một dòng chữ.
【 A Sênh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
】
Đầu óc Cố Ngôn Sênh hỗn loạn, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh nhặt hết những thứ đó lên ngẩng đầu nhìn Tống Lê, khàn giọng hỏi: “Mẹ, hình như lời con nói mẹ không có hiểu thì phải.
Cho nên mẹ không biết em ấy đối với con quan trọng đến mức nào.
Là do con không chú ý, sau này con không để mẹ nhìn thấy em ấy nữa, cũng xin mẹ đừng chủ động tìm em ấy.”
Ý tứ rũ sạch quan hệ trong câu nói này quá rõ ràng, Tống Lê bối rối mở miệng: “A Sênh con bình tĩnh trước đã..”
“Con không có mất bình tĩnh, con dẫn em ấy đi gặp hai người mới là mất bình tĩnh đấy.” Cố Ngôn Sênh lạnh lùng cắt lời, ôm Thẩm Kham Dư đứng lên đi được hai bước chợt dừng lại, anh hít một thơi thật sâu chậm rãi nói, âm thanh có chút không khống chế đước: “Con rõ ràng đã nói với mẹ, em ấy mang thai, sức khỏe em ấy không tốt, mang thai rất cực khổ cũng rất nguy hiểm…Con không hiểu sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy.”
“A Sênh—-”
“Mẹ hôm nay đưa Điềm Điềm đi đi.
Lần sau còn sẽ gọi bạn đến đón nó, không cực khổ mẹ chạy tới chạy lui.”
Anh đau lòng sắp phát điên lên rồi.
Người mà anh nâng trong tay, người khác không thèm coi trọng, còn không chút do dự làm cậu té xuống đất.
Tay trái Thẩm Kham Dư vết sẹo dày đặc, vết ứ khó tiêu, xương ngón tay vẹn vẹo.
Khi trời trở lạnh, tay cậu đau nhức thấu tim.
Cố Ngôn Sênh mỗi ngày đều thoa thuốc, xoa bóp, chườm nóng vừa mới kha khá lên một chút, tuy còn chưa có linh hoạt nhưng ít ra không còn đau đến mức cậu không ngủ được.
Coi như Tống Lê không biết điều này, nhưng cái tay đầy vết thương như thế nhìn bằng mắt thường cũng thấy.
Ngón tay còn gầy gò nhợt nhạt, cứ như sẽ gãy bất cứ lúc nào, Cố Ngôn Sênh nâng niu sợ làm đau cậu, sao bà lại nhẫn tâm đạp lên như thế.
Anh cảm thấy cả đời này khả năng anh không có cách nào tha thứ được, dù cho người kia là mẹ ruột của anh.
Anh cũng sẽ không giao cậu cho bất kì một ai cả.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
(Reup là matday.
Đọc ở web reup cũng matday không kém.)
Thẩm Kham Dư có hơi sốt nhẹ, ý thức mơ hồ dựa vào lồng ngực Cố Ngôn Sênh.
Cả người cậu đổ mồ hôi, đôi môi khô nứt, cái trán nóng lên, lòng bàn tay lạnh lẽo không chịu được.
Cậu nắm rất chặt cái đồng hồ đeo tay, chặt đến độ không để Cố Ngôn Sênh lấy ra, mơ màng không ngừng xin lỗi anh, còn nói hôm nay cậu biểu hiện không tốt.
Cậu nói đồ ăn hôm nay cậu nôn ra hết rồi, đứa nhỏ trong bụng hẳn đang đói lắm, cậu không có chăm sóc tốt cho con.
Cậu nói cậu đã khiến cho dì tức giận, cậu đã cố gắng nói ít lại vì sợ sẽ chọc giận bà, nhưng cuối cùng bà vẫn giận mất rồi.
Cậu nói cậu thật sự không biết mừng sinh nhật không thể tặng đồng hồ, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa.
Cậu nói cậu sẽ thay đổi, xin anh đừng có đuổi cậu đi bây giờ, cho cậu thêm một cơ hội đi.
Cố Ngôn Sênh cúi người khẽ hôn lên đôi môi xám ngắt lạnh lẽo kia, trầm giọng: “Em không có sai, là anh không chăm sóc tốt cho em.”
Anh muốn bắt một chiếc taxi, nhưng chỗ này khá gần bệnh viện nên tài xế không muốn chở, may mà gặp Đường Tu vừa mới tan ca.
Đường Trăn ngồi phía sau nhìn Cố Ngôn Sênh đưa Thẩm Kham Dư vào nhẹ nhàng nhanh chóng đỡ lấy, lại không nhịn được mà nói: “Anh ơi, Cá Con nhẹ thế, không nặng bằng em.”
Đường Tu khó chịu mà “ừ” một tiếng, kiểm tra sơ cho Thẩm Kham Dư xác nhận ngoài trừ sốt nhẹ ra thì không có chuyện gì lớn liền nhìn Cố Ngôn Sênh: “Chuyện gì đã xảy ra? Không phải đi thăm Điềm Điềm à, ai bắt nạt em ấy?”
Cố Ngôn Sênh ngồi xuống để Thẩm Kham Dư dựa vào người anh, khàn giọng nói: “Không biết mẹ tôi nói với em ấy cái gì… đã giẫm lên tay trái của em ấy.”
Đường Tu ngồi vào ghế lái cho nổ máy xe, đảo vô-lăng nói: “Đầu óc mày bị nước chui vào rồi? Hay thiếu điện? Hay mày lắp mông lên não hả? Mày để em ấy một mình ở cùng với mẹ mày? Mày không biết trạng thái của em ấy bây giờ thế nào sao? Mày tưởng nói chuyện với mẹ mày dăm ba câu mẹ mày sẽ thay đổi à?”
Đường Tu sẵn giọng: “Này anh!”
Đường Tu đem những lời nặng nề nuốt xuống liếc Cố Ngôn Sênh một cái lạnh lùng nói: “Nuôi một con cái Koi quý hiếm thành một con cá trạch mỏng manh, đáng đời mày.”
Cố Ngôn Sênh không nói một câu, chỉ ôm Thẩm Kham Dư đang thiêm thiếp ngủ.
Anh đặt bàn tay trái bị giẫm của cậu trong lòng bàn tay mình.
Đường Trăn sờ sờ mái tóc Thẩm Kham Dư, thở dài nói: “Anh hai, anh nói xem làm sao dì Tống lại nhẫn tâm được? Cá Con đáng yêu như thế, nếu em có một đứa em trai như thế này, mỗi ngày em sẽ ôm vào lòng mà thương yêu.”
Đường Tu nói: “Em có anh hai rồi, đừng có suốt ngày nghĩ đến chuyện có em trai nữa.”
“Sao mà giống được, anh có đáng yêu chút nào đâu.” Đường Trăn trừng mắt: “Em nói này, nếu như em ấy là em trai em, sinh ra trong nhà chúng ta nhất định sẽ là đứa nhỏ được thương yêu nhất, ba thích nhất là mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.”
Đường Tu cười ra tiếng: “Đúng vậy.
Hay là em xin Cố Thiếu gia mượn nuôi mấy ngày đi?”
“Không được.” Cố Ngôn Sênh lên tiếng, ý tứ cực kì từ chối.
Không hiểu vì sao câu “không muốn” này làm Đường Tu cười không khép miệng, tức giận ban nãy cũng bay sạch, còn trêu Cố Ngôn Sênh: “Hẹp hòi quá đi, nuôi mập rồi tôi trả lại cậu.”
“Không được.” Cố Ngôn Sênh buồn buồn nói, lấy áo khoác che kín Thẩm Kham Dư: “Tôi sẽ không bao giờ giao em ấy cho bất cứ một ai cả.”
Lần này không chỉ Đường Tu, ngay cả Đường Trăn cũng cảm thấy buồn cười trước “tuyên ngôn dành người” của anh: “Được được được, không xin xỏ nữa, em giữ lấy mà nuôi đi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...