Cố Ngôn Sênh khuyên nhủ đủ đường nhưng Thẩm Kham Dư vẫn không chịu để Điềm Điềm đến bệnh viện, nhất quyết muốn tự mình ra ngoài.
Hiện tại Thẩm Kham Dư rất nhát gan, dễ hù dọa.
Nếu Cố Ngôn Sênh nghiêm giọng, sắc thái cứng rắn một chút cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng nghĩ đến cậu làm vậy là vì con gái, anh không thể nhẫn tâm hung ác được, đành đồng ý đưa cậu đi.
Cậu mang thai mà đường huyết và huyết áp đều rất thấp nên đi một đoạn là thấy choáng váng, nhưng cậu vẫn tận lực cố gắng đi thật mau, không hề biểu lộ ra một chút khó chịu nào.
Cậu nhớ đến trước kia vì bị đau dạ dày mà đến nhà trẻ đón Điềm Điềm rất trễ.
Chờ đến khi cậu cả người đầm đìa mồ hôi lạnh đến nơi thì Cố Ngôn Sênh đã bế Điềm Điềm ra xe rồi.
Cậu lau mồ hôi trên mặt cười với anh: “A Sênh sao anh đến đây vậy? Anh bận như thế em đón Điềm Điềm là được rồi mà.”
“Không cần, sau này tôi tự đón.” Cố Ngôn Sênh không liếc nhìn cậu một cái: “Cậu đi còn chậm hơn đi tản bộ.
Chờ cậu đến đón thì con cũng sợ mà khóc ré lên rồi.”
Thẩm Kham Dư ngơ ngác nhìn Cố Ngôn Sênh đóng cửa xe, xe nhanh chóng rời đi.
Cậu ôm bụng ngồi thụp xuống.
“Xin lỗi anh.” Mặt cậu tái nhợt lầm bẩm nói, cũng không biết là nói cho ai nghe: “Sau này em sẽ đi nhanh hơn một chút, em sẽ thay đổi mà anh.”
Trong lòng cậu cực kì khó chịu.
A Sênh bận rộn mệt mỏi như vậy cậu lại chẳng giúp đỡ chia sẻ được cái gì, mỗi chuyện đón con cũng không nên thân.
—Wordpress: terroirhuongvidattroi—
(Reup là matday.
Đọc ở web reup cũng matday không kém.)
Trong trí nhớ cái cảm giác mất mác kia chiếm lấy tim cậu, Thẩm Kham Dư khó khăn thở cố gắng dồn sức vào chân muốn đi thật nhanh.
A Sênh rất thương Điềm Điềm, nếu như mình để Điềm Điềm chờ lâu sẽ làm anh tức giận.
Tim không lưu thông máu tốt, Thẩm Kham Dư bắt đầu thấy có chút thiếu dưỡng khí, càng lúc càng chóng mặt, trước mắt có lúc đen thui.
Cố Ngôn Sênh nghe thấy người bên cạnh ngày càng lúc thở gấp không ngừng, đang định hỏi cậu có phải khó chịu không, cậu như một con rối bị cắt dây bất ngờ quỳ thụp xuống đất.
Cố Ngôn Sênh sợ hết hồn rất may kịp đỡ lấy cậu nên cậu mới không quỳ xuống sàn xi măng.
Anh cố gắng kéo cậu lên, cậu lại cố quỳ xuống đất sau đó co người mà nôn.
Vì cậu ăn không có bao nhiêu nên nôn ra toàn là nước chua và một ít tơ máu, nhưng vẫn căng cả người mà nôn.
Lưng cậu như muốn rã rời, âm thanh nôn khan bị kìm nén đến mức không nghe thấy được.
Nhưng cũng chính chút âm thanh nho nhỏ lọt ra làm Cố Ngôn Sênh da đầu tê rần, tim co thắt.
Thẩm Kham Dư không nôn ra cái gì cuối cùng thành ho khan, ho đến độ mặt tái môi trắng mới dần yên tĩnh.
Cố Ngôn Sênh ôm lấy cậu, để cậu tựa vào anh.
Anh giúp cậu lau mặt sạch sẽ, đút cậu một chút nước ấm.
Thẩm Kham Dư nôn quá dữ dội dẫn đến khó thở, cuống họng nóng rát, há miệng không ngừng thở gấp, nằm nhoài trên vai của Cố Ngôn Sênh vô thức nghẹn ngào, yếu ớt nói: “Xin lỗi…”
Cố Ngôn Sênh luống cuống dỗ dành: “Em không có làm sai gì hết, không cần nói xin lỗi.”
“Em đi…chậm quá, Điềm Điềm đang đợi…Em sẽ… thay đổi mà.” Thẩm Kham Dư đứt quãng nói, âm thanh run rẩy: “Em không tốt, em làm không tốt…A Sênh xin lỗi.”
Cố Ngôn Sênh nghe cậu luôn miệng xin lỗi đau lòng cùng cực.
Ngoại trừ ôm cậu không ngừng an ủi, vỗ về anh không biết nên làm gì hơn.
Hình như trước kia chỉ cần cậu bị bệnh đều sẽ nói xin lỗi với anh.
Xin lỗi vì phiền đến anh.
Xin lỗi em gây rắc rối rồi.
Xin lỗi, em sẽ đi ra ngoài ngay.
Xin lỗi lần này em tiêu tiền nhiều quá, em sẽ kiếm lại nhanh thôi.
Người khác khi bị bệnh đều cực kỳ yếu đuối tùy hứng, mong muốn 24 giờ luôn có người quan tâm, có thể phát cáu hoặc làm nũng.
Nhưng cậu bị bệnh không có chút ầm ĩ nào, không bức bối làm loạn, cậu tự mình ngoan ngoãn đi bệnh viện tiêm thuốc, còn cẩn thận chăm sóc quan tâm cảm nhận của người bên cạnh mình.
Khi bị bệnh cậu luôn đề phòng lo lắng, sợ mình làm phiền người khác, một chút cảm giác an toàn cũng không có.
Cố Ngôn Sênh ôm chặt cậu thêm, nhẹ giọng lặp lại: “Không sao, anh đây.
Em muốn bệnh thì cứ bệnh, anh ở đây.”
Ý thức của Thẩm Kham Dư bắt đầu mơ màng không biết gì, loáng thoáng nghe âm thanh ôn nhu của Cố Ngôn Sênh cậu khắc chế không nổi mắt bắt đầu nóng lên, tâm lý rối mù.
Cậu rất đau lòng cho Cố Ngôn Sênh, vốn dĩ ở độ tuổi đẹp nhất bị cậu cố tình kiếm chuyện làm phí mất thanh xuân, bây giờ còn muốn ở bên cạnh anh lãng phí thêm nhiều thời gian như thế, thật không đáng giá chút nào.
A Sênh ngốc quá.
Cậu phục hồi sức lực, không còn khó chịu như trước liền bắt đầu thì thào nói A Sênh ngốc quá.
Cố Ngôn Sênh nghe cậu nằm ở trên vai mình lẩm bẩm bảo anh ngốc, dở khóc dở cười xoa đầu cậu: “Em nói cái gì đấy hử?”
“Anh cứ luôn đối xử tốt với em… đừng đối xử với em như thế nữa… em xấu xa lắm.” Thẩm Kham Dư không có sức, hô hấp cũng không ổn, nói chuyện nghe y như chú chó con rên ư ử, trái tim Cố Ngôn Sênh ngứa ngáy.
“Em không xấu chút nào.” Cố Ngôn Sênh xoa mái tóc cậu không buông, thì thầm vào tai cậu: “Không chỉ không có xấu mà còn ngốc nghếch cực kì.”
Thẩm Kham Dư đang ngẩng mặt lên một chút nghe thấy Cố Ngôn Sênh nói cậu ngốc nghếch rất oan ức mà chôn mặt xuống bờ vai anh, nhỏ giọng áy náy nói: “Xin lỗi… em có nhiều chuyện… em làm không tốt, nhưng em không biết có thể..
hỏi ai.
Em..
thật sự không làm tốt cái gì.”
“Không sao, sau này anh dạy em.” Cố Ngôn Sênh nói xong khẽ hôn lên mái tóc cậu, chợt anh thấy mình nhất thời không kìm chế được mà không có hỏi ý cậu trước.
Cũng may cậu đang mơ màng, hình như không phát giác ra.
Cố Ngôn Sênh thở phào nhẹ nhõm, sờ mái tóc của Thẩm Kham Dư từ đỉnh đầu đến gáy còn xoa nhẹ mấy cái: “Còn đi được không?”
Thẩm Kham Dư gật đầu, cuống quýt đứng lên: “A Sênh chúng ta mau lên….
Đi tìm Điềm Điềm, con chờ lâu sẽ khóc!”
Anh tùy tiện hỏi thôi, cậu còn dám gật đầu.
Cố Ngôn Sênh hít một hơi muốn vỗ nhẹ vào gáy cậu: “Em chỉ biết mỗi Điềm Điềm, còn trong bụng không lo à? Xém xíu nữa là té xuống rồi, có biết nguy hiểm lắm không?”
Thẩm Kham Dư không nghĩ đến tự nhiên Cố Ngôn Sênh nhắc đến đứa nhỏ trong bụng, nhất thời không phản ứng kịp, vành mắt hơi đỏ mà nhìn anh.
Cố Ngôn Sênh nhìn cái bộ dáng tội nghiệp này của cậu lập tức hạ giọng xuống, nhưng vẫn nghiên túc hỏi: “Em còn muốn đi không?”
Thẩm Kham Dư chậm chạm nửa giấy tình tỉnh gật gật: “Muốn, muốn!”
“Muốn thì lên đây.” Cố Ngôn Sênh hơi ngồi xuống, chờ cậu leo lên lưng mình sẽ đem cậu cõng lên.
Thẩm Kham Dư ngoan ngoãn nằm úp lên người anh, lặng lẽ không nhúc nhích, vịn lấy bả vai anh cũng cẩn thận từng chút một.
Không biết tại sao Cố Ngôn Sênh có chút chua xót.
Anh đi được hai bước, hít một hơi thật sâu dùng giọng điệu như kể chuyện cổ tích cho Điềm Điềm, ôn nhu nói: “Bây giờ anh sẽ bắt đầu sửa một số quan điểm sai lầm của em, em nghe cho kĩ đây.”
Thẩm Kham Dư cực kì nghiêm túc “dạ” một tiếng.
“Đồ rơi trên mặt đất, đồ vứt trong thùng rác, đồ người khác ăn còn thừa, và mấy cái thức ăn nhanh em mua mấy đồng một đống sau này tuyệt đối không được ăn nữa.”
“Tại sao ạ?” Thẩm Kham Dư ngạc nhiên hỏi: “Mấy cái đó ăn được mà, ăn ngon lắm đó.”
Cố Ngôn Sênh nói: “Vậy em cho anh ăn đi?”
“Không được!” Thẩm Kham Dư cương quyết lắc đầu: “Có lúc sẽ tiêu chảy…”
Cố Ngôn Sênh lập tức nói: “Em cũng biết là ăn không được mà vẫn ăn? Em có biết bây giờ trong bụng em có cái gì không, còn để bị tiêu chảy nữa?”
“À…” Thẩm Kham Dư lặng lẽ nghĩ thấy lời Cố Ngôn Sênh nói rất có lý: “Vậy… em sẽ đi kiếm tiền đi mua một ít dịch dinh dưỡng.
Cái này em thử dùng rồi, tiêm một chút có thể sẽ không còn phải ăn cơm trong một thời gian á.”
Cố Ngôn Sênh nghẹn họng không hiểu nói: “Không phải, sao mà không cần ăn cơm hả?”.
Truyện Điền Văn
“Thì..
dịch dinh dưỡng không mắc, em không xài tiền bậy bạ đâu, em sẽ suy nghĩ cách kiếm tiền.” Thẩm Kham Dư không hiểu ý Cố Ngôn Sênh, sợ anh thấy mình lãng phí nên nhấn mạnh mình sẽ tự kiếm tiền mua: “Em..
em lúc trước đều dùng cái này… nếu ăn không được, em sẽ… em sợ em không ăn được sẽ ảnh hưởng tới con… A Sênh anh an tâm, chờ con ra đời, em sẽ không mua dịch dinh dưỡng nữa!”
Cái quái gì vậy, không ăn cơm chỉ tiêm dịch dinh dưỡng.
Sinh con xong sẽ không dùng dịch dinh dưỡng nữa, em có tính chừa cho mình con đường sống không thế!
Đầu Cố Ngôn Sênh đau nhức tứcgiận đến ngực cũng phát đau, thở một hơi khàn giọng nói: “Em ăn cơm với anh là được mà, anh ăn gì em ăn cái đó.”
“Không được…” Thẩm Kham Dư giải thích với Cố Ngôn Sênh nửa ngày, trán cũng đổ mồ hơi: “Lãng phí lắm… hơn nữa em ở đó, anh ăn cũng không ngon, không ăn cơm sẽ bị đau dạ dày đó.”
“… Đó là chuyện lúc trước” Cố Ngôn Sênh không ngờ rằng chỉ vì anh thuận miệng nói một câu cậu sẽ coi nó là thật, sẽ không dám ngồi ở bàn cơm ăn một miếng.
Lúc trước khi Thẩm Kham Dư còn ngồi ăn chung với hai cha con, cậu cũng chỉ ăn phần thừa còn lại.
Có lẽ đó là những gì tốt nhất mà cậu đã từng ăn qua, chỉ là cơm thừa canh cặn mà cậu lại ăn ngon như sơn hào hải vị.
Nhưng chỉ vì một lời nói của anh đến cơm thừa canh cặn cậu cũng chẳng dám động vào.
Bát đũa trong nhà cũng không có cái nào là của cậu.
“Xin lỗi, trước kia anh không tốt.” Cố Ngôn Sênh nhìn con đường dài phía trước, nhẹ nhàng nói xin lỗi với cậu.
Bỗng nhiên anh nảy sinh ý định muốn cõng cậu đi cả đời: “Sau này mỗi bữa cơm đều có anh ăn cùng với em.”
Thẩm Kham Dư ngã trên lưng anh rất lâu sau đó mới đáp một tiếng: “Dạ.”
Cố Ngôn Sênh cõng cậu không nhúc nhích cả một đoạn đường dài, thoáng nghiêng đầu hỏi: “Cõng em như vậy em có thấy đau bụng không?”
Thẩm Kham Dư lắc đầu chợt nhớ ra anh không thể thấy mới vội vã khản giọng nói: “Không đau, không có ạ.”
“Đau thì nói cho anh hay, hiện tại em không có một mình.
Em không kháng nghị thì cũng phải vì con mà kháng nghị.”
“Dạ.”
Thẩm Kham Dư thuận theo đáp lời, chốc lát lại hỏi Cố Ngôn Sênh: “A Sênh, có phải anh rất thương đứa bé này không?”
“Đương nhiên rồi, Điềm Điềm cũng vậy đó.” Cố Ngôn Sênh không tự chủ khóe miệng cong lên: “Lúc trước anh kể chuyện cổ tích cho con nghe, bé liền đòi muốn giống như vương tử trong truyện có em trai.”
“…Dạ.” Thẩm Kham Dư chậm chạm đáp sau đó giơ tay dụi mắt nhỏ giọng đáp: “Em sẽ….
sẽ sinh con ra.”
Cậu thật sự không hiểu vì sao A Sênh lại đối xử tốt với cậu như thế, bây giờ có lẽ cậu có đáp án rồi.
Là bởi vì đứa bé đi.
Vì anh muốn có con trai, Điềm Điềm cũng muốn có em trai.
A Sênh tin tưởng đứa nhỏ là con anh, còn nói anh rất thương đứa nhỏ này.
Quá tốt rồi.
Cậu vẫn còn có thể làm chút chuyện gì đó cho anh, cũng tốt quá luôn.
Khi sinh con xong A Sênh có thể sẽ không còn tốt với cậu như vầy nữa.
Không chừng còn đuổi cậu đi, cậu chẳng còn tác dụng gì.
Nhưng bây giờ cậu rất thỏa mãn rồi, A Sênh sối xử tốt với cậu như thế.
Làm mỗi đêm cậu nhớ đến sự ôn nhu cùng lời nói và nụ cười của anh, cậu đều trốn trong chăn mà ccười khúc khích sau đó lặng lẽ rơi nước mắt.
Thật giống như là nằm mơ, cảm thấy được hạnh phúc mà hoảng sợ.
Tất cả mọi thứ ở hiện tại đều quá tốt đẹp, cậu biết sớm muộn gì cũng sẽ mất đi, cậu không xứng với những điều này.
Không vấn đề gì, lúc đó cậu âm thầm tìm một chỗ chết đi là xong.
Bây giờ cậu muốn tham lam một chút, ích kỷ một chút sa vào lòng Cố Ngôn Sênh như lẽ đương nhiên.
Có lẽ… cũng được mà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...