Chương 4:
Sau khi Cố Ngôn Sênh rời đi, Thẩm Kham Dư càng lúc càng nóng nhưng không có nước ấm để uống, cũng không có bình nước nóng để giữ ấm. Vì vậy cậu cứ lang thang trên phố một mình, mong rằng trời mau sáng để quay về trường học.
Các phòng học trong trường khi đông đến đều được sưởi ấm, rất ấm áp.
Bên ngoài quá lạnh, lạnh đến mức cơn ho khan kéo đến, ho ra toàn là máu, cậu sợ cứ như vậy sẽ ho văng cả phổi ra ngoài mất nên đành chạy đến bệnh viện gần đấy để vào khu cấp cứu.
Không ngờ rằng, lần này chuẩn đoán ra là viêm cơ tim. Thẩm Kham Dư cầm giấy chuẩn đoán vẻ mặt thất thần, ngây ra một lúc: "Thôi xong rồi, phiền phức lớn rồi, làm sao nói với ba mẹ đây?"
Bác sĩ nhìn cậu đang ngơ ngác liền vỗ nhẹ vào mặt cậu, trẻ con bây giờ thật là sốt một cái có thể bị viêm cơ tim.
Thẩm Kham Dư cực kì khó chịu, khe khẽ ho nhẹ vừa vô tội vừa tủi thân ngước nhìn bác sĩ.
Bác sĩ chỉ đành nuốt hết mấy câu quở trách vào trong: "Ba mẹ con đâu? Con gọi ba mẹ đến đây đi."
"Ơ dạ?" Thẩm Kham Dư giật mình, cố gắng điều chỉnh giọng khàn khàn nói: "Ba ba ba.. ba mẹ con biết rồi, họ kêu con tự đi mua thuốc."
Bác sĩ lườm cậu một cái.
Thẩm Kham Dư ngượng cười sau đó cúi đầu xem tờ chuẩn đoán, nhẹ giọng hỏi: "Bác sĩ, bệnh này có chết không ạ?"
Bác sĩ trừng mắt: "Chết cái mà chết, mới có tí tuổi. Phối hợp điều trị tốt là được. Đợi lát nữa gọi ba mẹ con đến dắt con đi tiêm thuốc, sẽ mau hết sốt thôi."
"Dạ, con cám ơn bác." Thẩm Kham Dư híp mắt cười, cúi người chào hỏi rồi tự tìm cách treo bình nước biển lên.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Trong phòng truyền dịch cho dù là già hay trẻ đều sẽ có người nhà bên cạnh, giống như lúc anh hai bệnh sẽ có ba mẹ ở bên.
Thẩm Kham Dư cảm thấy thật may mắn, nếu để ba mẹ biết không chừng lại mang thêm phiền phức, có khi lại còn ăn đòn.
Không chỉ mừng thầm, đồng chí Thẩm Kham Dư còn đầy vẻ tự hào. Trong lòng nghĩ mọi người ở đây như một đứa trẻ chưa cai sữa, cảm mạo sốt ho còn cần phải có ba mẹ ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng.
Hầy, cậu đây là một đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, sao mọi người lại không thích cậu vậy? Cậu buồn bực nghĩ.
Nhưng mà không sao, hôm nay nghe được Cố Ngôn Sênh nói chúc mừng sinh nhật với cậu. Thật là may mắn ghê, hạnh phúc ghê.
Thế nên Thẩm Kham Dư một mình ở phòng truyền dịch, treo bình nước biển, chân bắt chéo, miệng ngâm nga bài hát "Happy birthday".
Chị y tá gần đấy nghe thấy thì bật cười: "Bé con, em hát trật nhịp rồi."
"Vậy hả chị? Ha ha ha, em chưa từng nghe rõ bài này, không biết nên hát thế nào."
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Lúc Thẩm Kham Dư tỉnh táo trở lại trước mắt là một đống lon bia đã uống.
Tửu lượng của cậu rất khá, lúc uống rượu không dễ say. Càng uống thì càng tỉnh, miệng lầm bầm: "A Sênh, sao anh lại không thích em? Em lớn lên trông đẹp thế này, chịu nằm dưới vì anh, còn sinh con gái cho anh, sao anh không thương em? Em làm cho anh nhiều món ngon như thế, vậy mà anh lại đi tổ chức sinh nhật cho người khác, con heo ngu ngốc."
Lảm nhảm một hồi, cậu chớt thấy tim đau nhói, đau đến độ không dám thở mạnh. Cậu run rẩy lấy trong túi quần hộp Danshen Dripping Pills cho vào miệng vài viên.
** Danshen Dripping Pills: một loại thuốc điều trị tim mạch
Có thể do cậu lạm dụng thuốc này quá nhiều nên công dụng cũng không còn tốt mấy, đã uống được một lúc rồi mà tim vẫn co thắt dữ dội, thở không nổi. Cậu mở điện thoại ra, ý định gọi cho ai đó đến giúp.
Cậu mê man nhìn điện thoại...
...
Cậu nên gọi cho ai đây ?
A Sênh?
Ba hay mẹ?
Hay bọn đàn em của cậu?
Trong danh bạ không có bao nhiêu người, nhưng cậu lại không dám làm phiền ai. Người trong nhà thì không thể quấy rầy, bạn bè thì ở xa xôi. Dù cho có gọi ai cũng mất một lúc mới đến được đây, không chừng lúc đến cậu cũng xong rồi.
Ngay lúc sắp không thở nổi cậu định gọi cho 120 thì tim cũng dễ chịu hơn được chút.
Thẩm Kham Dư nhẹ nhõm đem thuốc và di động cất đi rồi quay sang dọn dẹp mấy lon bia trên ban công.
Sau khi hồi phục, cậu liền không ngừng thở dài: "Không thích thì không thích, em cũng không miễn cưỡng anh... em có thể cũng sắp chết rồi. Có lẽ em chết rồi anh mới thích em, sao mà em thảm quá vậy."
Cứ nghĩ đến sẽ có ngày "Cố Ngôn Sênh thích cậu" Thẩm Kham Dư cảm thấy thật buồn cười.
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cố Ngôn Sênh cùng Cố Vũ Điềm rời nhà đi chơi cũng đã vài hôm, hai người bọn họ mỗi khi đi cùng với Tô Đồng đều là đi tận mấy ngày mới về.
Mặc dù Điềm Điềm là do Thẩm Kham Dư chăm sóc nhưng con không bám cậu. Bởi vì cậu không có giỏi dỗ dành con gái, cũng không nuông chiều con. Cố Ngôn Sênh ngược lại dỗ con rất hay, lại còn thường xuyên dẫn con đi đây đi đó. Cho nên so với ba, Điềm Điềm thích ở với cha hơn.
Cậu chưa từng có một vị trí quan trọng trong lòng ai cả.
Cảm giác được coi trọng là gì?
Cậu thật sự cũng muốn biết.
Nhưng có lẽ cậu không có cơ hội.
Thẩm Kham Dư không ăn uống gì nên bị hạ đường huyết. Live stream xong, cậu mệt đến đổ mồ hôi. Ngẫm lại thì hai cha con đi chơi cũng sắp về rồi nên quyết định đi siêu thị mua thêm chút đồ tươi sống.
Cậu quá mệt mỏi, đôi môi trắng bệt, tim đập nhanh, lòng bàn tay toàn là mồ hôi túa ra, nhưng vẫn kiên trì lượn vòng quanh chọn đồ ngon, cẩn thận cho vào giỏ.
Trong siêu thị sẽ luôn có mấy đứa nhỏ hiếu động, nghịch ngợm. Trông thấy đứa bé sắp va vào kệ hàng, cậu vội vàng vươn tay đỡ lấy nó.
Nhưng đứa nhỏ vẫn trượt ngã vào kệ, có cái gì đó rơi xuống đập vào trán cậu. Cậu đau nhói, máu lập tức chảy túa ra, cậu vội vàng lấy tay che vết thương đi.
Đứa nhỏ thấy máu thì sợ khiếp vía, miệng hét ầm lên, đẩy Thẩm Kham Dư ra rồi bỏ chạy. Thẩm Kham Dư đau nhói ở thắt lưng, cậu đứng không vững, loạng choạng té ngã trên nền đất.
Xung quanh chợt ồn ào, cậu nghe đứa nhỏ ấy khóc, còn nghe thấy mẹ đứa nhỏ thanh minh thanh nga nói cậu lừa bán con nít, nói con bà ta chỉ là đang tự vệ.
Cậu che lại vết thương, nuốt xuống vị tanh nồng trong miệng, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao cũng không ăn vạ bà, bà mau đi đi."
Tiếng xì xầm tan đi, Thẩm Kham Dư vẫn che lấy vết thương mà ngồi đấy.
Lo chuyện bao đồng mà bị người khác ghét rồi, đều tại cái eo "ông già" này của cậu.
Lúc cậu trở dạ sinh Điềm Điềm là sinh non lại còn khó sinh. Thai nhi mới 8 tháng tuổi nhỏ như vậy mà cậu không có sức sinh. Trên giường bệnh, cậu giằng co rất lâu cũng không thể sinh con ra. Thắt lưng vì vậy mà tổn thương, sau này không tốt lên được.
Cũng vì cái eo này, mà cậu nhiều lần té ngã.
Trước đây cậu nghĩ, nếu có ai đó dìu cậu một chút thì tốt rồi. Nhưng sau đó cậu lại nghĩ, làm như vậy chỉ gây cho người khác phiền phức, tự mình đứng dậy cũng không sao.
Cậu không biết mình ngồi ở đây đã được bao lâu, mãi cho đến khi máu ngưng chảy, nhân viên đến gần vỗ vai cậu hỏi: "Này anh, anh không sao chứ?"
Thẩm Kham Dư cố hết sức ngước nhìn, lại thấy trong tay nhân viên cầm cây lau sàn cậu mới ý thức được máu của mình chảy ra sàn. Vội vàng đứng dậy nở nụ cười xin lỗi, khàn giọng nói: "Ngại quá, để tôi lau cho."
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Cố Ngôn Sênh đưa con gái về nhà nhìn thấy Thẩm Kham Dư quay mặt vào trong sofa mà ngủ. Cố Ngôn Sênh có chút bực dọc, anh đã nói với cậu hôm nay sẽ về ăn cơm trưa vậy mà cậu lại nằm đây mà ngủ, tính bỏ đói con hay sao?
Nhưng Điềm Điềm lại khịt khịt mũi nói: "Ba ơi, có trứng gà non, có trứng gà non."
Cố Ngôn Sênh đưa con đến bàn ăn, không ngờ trên bàn đầy ấp thức ăn nóng hổi. Mở tủ lạnh ra còn có nước ép táo và salat trộn sẵn. Anh lấy salat ra, nhìn thấy từng miếng rau củ được cắt nhỏ rất tinh xảo, không hiểu sao có chút bần thần.
Điềm Điềm quá đói bụng liền kéo áo anh mau chóng đi ăn cơm. Cố Ngôn Sênh bế con vào ghế nhỏ rồi vào nhà bếp lấy chén đũa.
Anh nhìn vào tủ cảm thấy rất kì lạ, nhìn một hồi mới nhận thấy bên trong chỉ có chén đũa của anh và Điềm Điềm thường dùng.
Điềm Điềm than đói liên tục, không có thời gian nghĩ nhiều, anh lấy chén đũa rửa qua rồi đem lên cho con gái, chăm con ăn cơm.
---Wordpress: terroirhuongvidattroi---
Hai cha con ăn cơm xong Thẩm Kham Dư vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu tóc rồi bù, không nhìn rõ mặt mũi. Cố Ngôn Sênh thấy cậu co ro như sợ lạnh, có ý muốn bế cậu vào phòng ngủ. Nhưng vừa chạm vào vai cậu, cậu như bị điện giật, nảy người lên: "Là ai dám đánh tôi?"
Cố Ngôn Sênh: "..."
"Aida, đau..." Người nào đó vội vàng đứng dậy, ấn ấn huyệt thái dương kêu đau.
Cố Ngôn Sênh chống tay lên sofa đứng dậy: "Sao cậu ngủ ở đây?"
"A Sênh.." Thần trí Thẩm Kham Dư đang không tỉnh táo, nghe thấy tiếng Cố Ngôn Sênh mà sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn anh một hồi lại nhìn thấy con gái đang chơi đồ chơi mới chắc rằng hai cha con họ đã trở về.
Cậu xoa xoa cổ, cười khì khì: "Về rồi sao? Cha con anh ăn cơm chưa?"
"Ăn xong rồi." Cố Ngôn Sênh nhíu nhíu mày: "Trong phòng ngủ không được hay sao phải ra sofa ngủ?"
Thẩm Kham Dư vẫn cứ xoa xoa ra cổ mình, nghiêng đầu mờ mịt suy nghĩ Cố Ngôn Sênh có ý gì. Ngẫm một lúc cậu liền đứng dậy khỏi ghế sofa, mang dép vào rồi đứng trên sàn: "Anh muốn ngồi ghế sao? Xin lỗi, lúc nãy em tắm xong tính nghịch điện thoại một tí, không ngờ lại ngủ quên mất. Sau này không như thế nữa, sau này không thế nữa."
"Tôi không có ý này." Cố Ngôn Sênh giải thích, đột nhiên thấy vết thương lờ mờ sau mái tóc rối bù của cậu. Trông vết thương không ổn, anh tiến lại gần muốn vén tóc cậu lên xem.
Thẩm Kham Dư giật mình tưởng rằng sắp bị đánh, cậu che đầu lùi lại mấy bước, run rẩy nói: "Anh... anh đừng giận. Sau này em không ngủ ở sofa nữa đâu, sẽ không ngủ nữa mà."
Cậu khó khăn nuốt nước miếng, đôi mắt ướt nhẹp, nhẹ giọng nói: "Anh đừng đánh em."
Trước kia trước mặt Cố Ngôn Sênh, cậu từng không xấu hổ mà làm trò này trò kia rất nhiều lần. Cố Ngôn Sênh cũng chẳng phải chưa từng đánh cậu. Cậu từ nhỏ đến lớn bị ba mẹ đánh hoài, sau này trổ mã thành thanh niên cường tráng cũng chả sợ Cố Ngôn Sênh khoa chân múa tay, chẳng khác gì mèo cào.
Nhưng bây giờ không giống như trước, cậu không thể chịu đòn được.
Ngay cả khi bây giờ không ai đánh cậu, cậu cũng đau đớn cả người.
Thực sự không thể chịu đòn nổi nữa đâu.
-----------
**Wattpad: Smooth (@YuiPhan)**
Để lại comment cho mình có động lực nhé ^^
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...