Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái.
Hôm sau Thẩm Hi từ đầu sợi tóc đến cuối gót chân đều lộ ra một cổ không khí vui mừng, thần thái bất phàm làm Chu Ngôn Dụ cảm thấy vô cùng vừa lòng.
Anh thật sự không biết thì ra kết hôn còn có hiệu quả tốt như vậy, nhưng anh biết vì sao Thẩm Hi không nói ra, nói đến nói đi, vấn đề vẫn nằm ở giới tính của bọn họ.
Chu Ngôn Dụ bất tri bất giác lâm vào trầm tư, Thẩm Hi cũng đang ở bên cạnh quan sát anh.
Quan hệ giữa người với người thật sự rất kỳ diệu, không phải không quen thuộc nhau nhưng sau khi trải qua một đêm như vậy, Chu Ngôn Dụ trong lòng hắn đã chân chính trở thành một bảo tàng.
Trước kia hắn cũng coi Chu Ngôn Dụ như trân như bảo nhưng chung quy vẫn không phải của chính mình, hiện tại người này rốt cuộc biến thành của chính mình, loại vui sướng cùng ngọt ngào này quả thực không thể miêu tả.
Xuyên thấu qua cửa kính hắn nhìn về phía Chu Ngôn Dụ đang cúi đầu pha cà phê ở quầy bar, hắn cảm thấy bộ dáng nghiêm túc thường ngày của anh không hiểu sao giờ phút này không còn ngay ngắn nữa.
Nghĩ đến đây, trong đầu hắn liền thoảng qua hình ảnh phong tình của Chu Ngôn Dụ đêm qua, Thẩm Hi cúi đầu đỡ trán, sáng sớm động dục rất không tốt, vẫn là nên hồi tâm hồi tâm.
Chu Ngôn Dụ bưng khay đi đến ban công, Thẩm Hi nâng má, tầm mắt hướng theo anh, đợi anh đến gần liền nói.
"Còn nhớ rõ lúc Tiểu Trang theo đuổi Thương Chất Úc anh cùng Tiểu Ưu đã thảo luận qua một vấn đề".
"Vấn đề gì?".
Chu Ngôn Dụ hỏi.
"Trai thẳng có thể bẻ cong được hay không".
Thẩm Hi nói.
Chu Ngôn Dụ ngồi xuống, đem sữa bò nóng đưa cho Thẩm Hi.
"Em nhớ rõ lúc ấy anh cũng có nói qua với em".
"Đúng vậy, kỳ thật lúc ấy anh liền suy nghĩ không biết có thể đem em kéo lên con đường này hay không".
Lúc ấy Thẩm Hi còn không có nghĩ tới muốn bại lộ chính mình, Chu Ngôn Dụ cũng biểu đạt rõ ràng rằng rất có thể anh sẽ vẫn luôn độc thân, hơn nữa thấy bộ dáng Tiểu Trang mượn rượu giải sầu Thẩm Hi cảm thấy muốn bẻ cong một trai thẳng dường như quá mức gian nan.
Hắn không phải biết khó mà lui, chỉ là cảm thấy không cần thiết ở trong sinh hoạt an tĩnh vô cớ tạo thêm một trận khuấy động, đến nỗi sau khi "come out" phải chờ đến khi an bài chu toàn rồi mới công khai cầu hôn.
Rõ ràng Thẩm Hi không có kế hoạch từ trước, ít nhất tại lúc nói ra lời đề nghị "come out" hắn nhiều lắm cũng chỉ nghĩ nói thử một chút, nào biết Chu Ngôn Dụ sẽ thuận theo tâm ý của hắn mà từng bước một đi tới hôm nay.
Như vậy mới có màn cầu hôn sau này, nếu trong lần đề nghị "come out" đó Chu Ngôn Dụ có nửa điểm không vui, hắn đều sẽ không tiếp tục đẩy tới.
Chu Ngôn Dụ liếc mắt nhìn Thẩm Hi một cái, nói.
"Anh đi đường nào em sẽ đi đường đó, em đã đưa ra quyết định này từ rất lâu rồi".
Thẩm Hi cười, cảm thán nói.
"Thật tốt, em không biết được ngay lúc này đây anh có bao nhiêu vui sướng đâu".
Chu Ngôn Dụ lại nói.
"Em biết".
Nhìn đôi mắt Thẩm Hi vì kinh ngạc mà mở to, anh liền bổ sung nói.
"Có thể nhìn ra được anh đang rất cao hứng".
Thẩm Hi lại cười, nâng ly sữa bò nóng hầm hập uống từng ngụm từng ngụm, sau đó nói.
"Hôm nay chúng ta đi đến phụ cận một chút đi".
"Được".
Chu Ngôn Dụ nhìn Thẩm Hi, sau lưng hắn chính là những tòa kiến trúc cổ xưa, tia nắng ban mai chiếu lên khuôn mặt Thẩm Hi lộ ra ánh sáng như ngọc, gương mặt hắn vốn dĩ sinh ra đã tinh xảo, lúc này nhìn qua đặc biệt cảnh đẹp ý vui.
Chu Ngôn Dụ nhìn quen bộ dáng Thẩm Hi, dường như từ nhỏ cho đến nay anh đều vẫn như cũ cảm thấy Thẩm Hi là chàng trai đẹp nhất mình từng gặp qua.
Lúc trước anh đứng trên góc độ thưởng thức mà ngắm nhìn, hôm nay lại tựa như có gì đó không giống, có lẽ là bởi vì đêm qua tiếp xúc thân mật như vậy, thế cho nên giờ phút này anh cảm thấy đôi mắt Thẩm Hi đặc biệt lóng lánh.
Hắn khẽ nhếch khóe môi làm cho Chu Ngôn Dụ không khỏi nhớ tới nụ hôn đêm qua, môi lưỡi ấm áp của Thẩm Hi mang cho anh cảm giác kích thích lại mới mẻ, ôn nhu mềm mại như một viên thạch trái cây nhưng khi kịch liệt lại giống như lửa cháy.
Nghĩ đến đây, tâm anh tức khắc đốt lên nhiệt, này có lẽ chính là sau khi da thịt thân cận mới xuất hiện, cho dù anh cùng Thẩm Hi từ nhỏ đã thân mật cũng không có như đêm qua, đã từng động phòng với anh mà nói chỉ là một cụm từ ngữ, hiện tại lại thành một lần trải nghiệm hoàn toàn mới, cảm thấy phảng phất mở ra cửa thế giới mới, làm anh mở rộng tầm mắt.
Mười giờ tối Bắc Kinh, Hoàng Vịnh Tuyết lại thu được một tin tức.
Gần đây cô có chú ý đến một cái tài khoản tên là "Không nói mà dụ", lý do không cần nói cũng biết ai kêu cô vừa bấm vô liền thấy ảnh chụp của ông chủ nhà mình làm chi.
Huống hồ, trong tài khoản còn có thêm một ông chủ khác, lại huống hồ chính ông chủ còn tự mình chia sẻ tài khoản này, đã như vậy cô còn có thể không chú ý đến sao? Không chỉ có như vậy, cô còn @ hết một vòng, đầu tiên cô @ đến các vị lãnh đạo trong công ty, lại từ từng người bọn họ phát tán ra ngoài.
Người giàu không thiếu chuyện bát quái, lúc ban đầu hai ông chủ "come out" đã nháo qua hết một hồi, bọn họ đi La Mã hưởng tuần trăng mật mọi người cũng đều biết, lúc này tình hình tuần trăng mật lại được chia sẻ từng ngày.
Có một tấm ảnh chụp nâng lên cao làm Hoàng Vịnh Tuyết cảm thấy thật là đẹp lại tiếc rằng mình không thể thấy tận mắt, căn bản chính là cơm chó ngược cẩu độc thân, đồng thời nàng cũng thật không nghĩ tới Chu tổng nhà mình còn có thể lãng mạn đến như vậy, ánh mắt hai người nhìn nhau trong bức ảnh kia nồng đượm đến nỗi người khác nhịn không được cũng muốn có một tình yêu tràn đầy như vậy.
Sau khi theo dõi tài khoản, một khi có bài đăng mới liền sẽ tự động đẩy lên, Hoàng Vịnh Tuyết vẫn như bình thường tùy ý click mở, vừa thấy tức khắc liền kinh ngạc: Này chính là mấy tấm ảnh cưới chính thức!
Cùng lúc đó di động của Hoàng Vịnh Tuyết, Thái Chí Thành cùng Phương Trì đồng thời vang lên một tiếng.
Lúc này ba người đang ở tiệm cơm Tây dùng cơm trò chuyện, bởi vì cả hai ông chủ đều đi vắng nên làm lụng vất vả nhất chính là bọn họ, hạng mục lớn nhỏ đều phải lấy ra cùng thảo luận chung.
Mỗi ngày thời gian mở họp vượt qua cả thời gian ngồi trước máy tính đánh chữ, còn phải họp với khách hàng, trao đổi cùng cấp dưới, mấy lãnh đạo hầu như đều vượt qua tám giờ mới tan tầm.
Sau đó sẽ kết nhóm đi ăn cơm, rượu ở tiệm cơm Tây có độ cồn đều không cao, uống đến người hơi say, cũng coi như đây là lúc thả lỏng sau một ngày vất vả.
"Wow!".
Thái Chí Thành phát ra âm thanh tán thưởng hết sức khoa trương.
"Hai vị ông chủ siêu xứng đôi! Lễ phục cũng thật đẹp! Siêu vừa người!".
Phương Trì vô thanh vô tức chiếm lấy sô pha, rõ ràng Hoàng Vịnh Tuyết là người nhìn đến trước lại chậm chân một bước, cô gửi bình luận xong liền thấy Phương Trì nhắn: Chúc mừng hai vị ông chủ vĩnh kết đồng tâm, chúc phúc nhị vị bách niên hảo hợp, trở về đừng quên mời chúng tôi uống rượu mừng, nhiệt liệt chờ mong!
Hoàng Vịnh Tuyết: Hành trình hôn nhân lãng mạn! Thật lòng hâm mộ! Về sau tôi có kết hôn cũng phải đi nước ngoài chụp ảnh cưới! Quá đẹp! Xin trước một tháng thời gian nghỉ kết hôn!
Thái Chí Thành theo sát sau đó: Congratulations! Hai vị ông chủ là một đôi trời đất tác thành, chúc tân hôn hạnh phúc! Lễ phục này đặt may ở nơi nào vậy? Vi thần báo số đo ba vòng có thể đặt làm một bộ hay không?
Trước bình luận xong mới quay lại nhìn kỹ ảnh chụp, ảnh chụp có tổng cộng sáu tấm.
Tấm thứ nhất, Thẩm Hi quỳ một gối xuống đất, đưa cho Chu Ngôn Dụ một bó cúc non, ánh mặt trời chiếu sáng khuôn mặt hai người, một người thành kính, một người nghiêm túc.
Đáng nhắc tới chính là cúc non biểu thị cho một tình yêu ẩn sâu dưới đáy lòng.
Tấm thứ hai, Chu Ngôn Dụ ngồi xổm xuống vỗ nhẹ đầu gối Thẩm Hi, bó cúc non vẫn ở trên tay anh.
Tấm thứ ba, hai người nắm tay đi xuống bậc thang, ánh mặt trời chiếu vào trên vai bọn họ, mười ngón tay đan nhau, ngón áp út đeo hai chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản bất quá giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Tấm thứ tư, Thẩm Hi chống cằm ngồi ở bên cạnh dòng suối, Chu Ngôn Dụ đứng cách đó không xa chăm chú nhìn hắn.
Tấm thứ năm, Chu Ngôn Dụ nhắm mắt ngồi dựa trên ghế đá cạnh bồn hoa, cả người tựa như bị hoa tươi ôm lấy, Thẩm Hi khẽ bước đến, chắp tay giấu hoa sau lưng mỉm cười khom lưng lặng lẽ hôn lên môi anh.
Tấm thứ sáu, ánh đèn sân khấu rực rỡ, xung quanh một đám người, ở trung tâm sân khấu Thẩm Hi đang lôi kéo tay Chu Ngôn Dụ hoàn thành động tác cuối cùng kết thúc điệu Waltz.
...
Mấy tấm ảnh cưới đẹp quá chừng, mê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...