Không Nói Mà Dụ


Sau lần xem ca kịch, Thẩm Hi lại lôi kéo Chu Ngôn Dụ đi xem phim.

Hắn chọn loại phòng chiếu phim nhỏ, có thể tự chọn phim muốn xem, hơn nữa còn chuyên chiếu các phim cũ.

Thẩm Hi vẫn chọn một bộ phim quốc dân [Ngày nghỉ ở La Mã].
Hai người đã ở La Mã ngày thứ ba, trong lúc xem phim Chu Ngôn Dụ dần dần phát hiện hành trình ba ngày ở La Mã vừa qua tựa như toàn bộ đều xoay quanh nghệ thuật, bất quá những nơi gần bên khách sạn của bọn họ đều là địa danh nghệ thuật.

Chu Ngôn Dụ xem rất nghiêm túc, một chút cũng không thấy khoảng cách nửa thế kỷ của hiện tại so với khung cảnh trong phim, năm mươi năm ngắn ngủi với kiến trúc đã sớm sừng sững hơn một ngàn năm cổ xưa mà nói chỉ là một cái chớp mắt.

Bị Thẩm Hi ảnh hưởng, anh không những quan tâm cốt truyện mà còn chú ý đến kiến trúc, tuy rằng là phim trắng đen nhưng vẫn đem kiến trúc La Mã cổ xưa lắng đọng lại thành một loại lịch sử dày nặng kì vĩ.

Anh cảm thấy chính mình đại khái đã có chút rõ ràng lí do vì sao Thẩm Hi lại thích La Mã đến như vậy, Thẩm Hi thích chuyện xưa ở đây, vì chuyện xưa sẽ làm cho bọn họ nãy sinh ra các loại ý nghĩa.

Thẩm Hi cũng không đơn thuần bởi vì bề ngoài hoặc là các nhân tố khác mà mê đắm, ở vài tình huống Thẩm Hi là một người vô cùng kiên định, hoặc là không để trong lòng còn nếu hắn đã đặt ở trong lòng thì không dễ dàng bị thay đổi.
Ra khỏi phòng chiếu phim, sắc trời đã tối sầm, Thẩm Hi đối Chu Ngôn Dụ nói.
"Đói bụng chưa? Muốn ăn món gì?".
"Chẳng phải anh nói không muốn ăn pizza cùng mì Ý nữa sao, vậy đi ăn cá được không?".

Chu Ngôn Dụ một mặt nói một mặt cúi đầu dùng di động tìm các nhà hàng chuyên món Địa Trung Hải gần đây.
"Được".
Thẩm Hi nhìn sườn mặt nghiêm túc của Chu Ngôn Dụ, sự yêu thích dành cho anh liền bay lên thêm một bậc.

Có đôi khi Thẩm Hi cảm thấy chính mình càng ngày càng giống một tên cuồng yêu, nhìn nhiều thế nào cũng không đủ.
Cuối cùng hai người chọn cơm hải sản, nhà hàng này làm cơm hải sản không giống lắm với lần bọn họ ăn ở Tây Ban Nha.

Hai người còn kêu thêm một nồi hải sản hầm cùng hải sản nướng, Thẩm Hi chuyên môn kêu một phần bạch tuộc nướng.

Hải sản nhiều protein, khó tiêu hóa, lại ăn vào buổi tối, cho nên bọn họ mỗi loại đều chỉ kêu một phần, hai người ăn sạch sẽ.
Tối nay Thẩm Hi ngủ sớm, so trước hai ngày trước sớm hơn rất nhiều.

Chu Ngôn Dụ cũng sẽ không ngủ quá muộn, cả ngày bôn ba bên ngoài làm thân thể thật mỏi mệt, chính là tinh thần vậy mà lại phấn khởi, nhưng sự hưng phấn đối với bọn họ cũng không quá nhiều, có lẽ là vì đây đều không phải lần đầu tiên hai người tới La Mã.

Nửa đêm Thẩm Hi bỗng nhiên tỉnh lại, trong bóng tối hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Chu Ngôn Dụ ngủ say, Chu Ngôn Dụ thường nằm nghiêng, phảng phất sau khi ngủ theo bản năng vẫn bày ra tư thế muốn bảo vệ hắn, vì vậy Thẩm Hi vừa quay đầu là có thể nhìn thấy anh, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi.

Thẩm Hi kiềm chế ý nghĩ muốn duỗi tay, nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm qua đi, ngày hôm sau thời tiết rất tốt, Ian đã tới từ sớm, mang theo camera bảo bối của hắn, vô cùng có tinh thần mà gõ cửa phòng bọn họ.
"Sớm! Nhiệm vụ hôm nay của hai người chính là nghiêm túc làm người mẫu cho tôi!".
Ian đi thẳng vào vấn đề, cười đến vô cùng vui sướng.

Thẩm Hi ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Ian một cái, Ian trả lại cho cậu ta một ánh mắt "Tôi đều hiểu".

Chu Ngôn Dụ đang ở ban công chuẩn bị bữa sáng, bữa sáng gồm có salad, bánh mì nướng cùng trứng gà chiên.

Bữa sáng Thẩm Hi thích uống sữa bò, Chu Ngôn Dụ thì thích cà phê, Ian còn mang mì Ý tới, Chu Ngôn Dụ kêu thêm cho Ian một ly cà phê, ba người ngồi ở ban công nhàn nhã dùng cơm.

Ian nói cậu ta đã xem qua trang cá nhân của bọn họ, biết mấy ngày nay bọn họ căn bản không đi xa, liền hỏi hai người mấy ngày sau có muốn đi chơi xa một chút hay không?
"Được, chỉ cần đường đi không quá một tiếng rưỡi".
Thẩm Hi nói ra điều kiện của hắn.

"Tốt, địa điểm thỏa mãn điều kiện này rất nhiều".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Người Điều Khiển Tâm Lý
2.

Con Mồi
3.

Người Tình Của Sói
4.

Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
=====================================
Ian uống cà phê, lại nói.
"Chủ tiệm may vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói quần áo của hai người đã hoàn thành.

Vừa vặn có thể mặc vào cho tôi chụp mấy tấm".
"Đi nơi nào chụp?".
Thẩm Hi giống như tùy ý hỏi.

"Trang viên Lan Đặc, nơi đó ít người, phong cảnh đẹp, rất thích hợp chụp ảnh lễ phục".
Ian nói.

Đối với an bài của Thẩm Hi Chu Ngôn Dụ sẽ không có ý kiến.

Chỉ là lúc anh nghe thấy Ian nói rõ muốn chụp “Lễ phục”, vẫn là có chút tròn mắt.
"Mặc như vậy chụp?".
"Đẹp!".
Ian nhìn hai người một trước một sau đi ra từ phòng thay quần áo, vốn muốn thốt lên "Xứng đôi", nhưng lời chuẩn bị ra khỏi miệng đành cố sửa lại.

Trang phục đôi của hai người tuy nói là giống nhau như đúc nhưng vẫn có vài chi tiết bất đồng, chẳng hạn như kiểu dáng cà vạt, hoa văn quần dài.
Ba người tạm biệt chủ tiệm, chủ tiệm đưa bọn họ đến tận cửa, cười bảo bọn họ có yêu cầu lại đến, cũng nói ra một câu chúc phúc.

Bởi vì kế tiếp còn muốn chụp ảnh, hai người liền không đổi lại quần áo, dọc theo đường đi đã chịu không ít ánh nhìn chăm chú.

Nguyên nhân lớn nhất vẫn là do Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ bề ngoài xuất chúng, Ian đi ở phía trước cũng là ngẩng đầu mà bước, có cảm giác vô cùng tự hào cùng đắc chí..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui