Không Nói Mà Dụ


Chu Ngôn Dụ xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp bắt đầu xử lí còn Thẩm Hi thì chẳng bao giờ cần động tay.

Hắn theo Chu Ngôn Dụ có chăng cũng chỉ đứng một bên xoay tới xoay lui, câu được câu không cùng trò chuyện.

Đầu tiên Chu Ngôn dụ đem gan heo làm sạch, cắt khúc lươn rửa sạch sẽ đặt vào trong hộp giữ tươi, sau đó đem con trai bỏ vào thau nước muối thêm mấy giọt dầu mè chờ bọn nó nhả bùn, thịt ba chỉ cùng tôm cứ để nguyên cho vào tủ lạnh còn rau dưa để ra rổ khi nào cần dùng sẽ rửa sạch sau.

Làm xong hết thảy, Chu Ngôn Dụ liền hỏi Thẩm Hi.
"Bữa trưa muốn ăn món gì?".
Thẩm Hi nghĩ nghĩ, vỗ vỗ đầu nói.
"Quên mua sợi mì rồi".
"Muốn ăn mì? Vậy để em đi mua?".
Chu Ngôn Dụ xoa tay nói.
"Chúng ta cùng nhau đi, cũng không nhất định phải ăn ở nhà".

Chỉ là một chén mì mà thôi, ăn ở nơi nào đều giống nhau.

Vì vậy hai người lại đi xuống lầu.

Nhưng nói lại, Thẩm Hi chính là người cực kì kén ăn.

Bọn họ chạy quanh một vòng, cuối cùng vẫn là lái xe đến một tiệm mì sợi Nhật.

Lí do là vì Thẩm Hi thích nhất ăn mì sợi có kèm nước chấm, mà Chu Ngôn Dụ cũng tương đối thích ăn mì Udon, tiệm mì này vừa vặn có cả hai loại đó.
Nước chấm* ở đây vừa tươi ngon lại vừa đậm đà, nghe nói là dùng xương đùi heo, nước cốt gà cùng chân giò heo thêm hành tây, cà rốt, gừng cùng tỏi xào thơm sau đó cho cá mòi vào lại cho nước tương cùng giấm vào cuối cùng.

Thẩm Hi thích nhất chính là chấm nước, kẹp một đũa mì chín thơm ngào ngạt sau đó chấm ngập nước chấm óng ánh đẹp mắt, Thẩm Hi cảm thấy hương vị so với trực tiếp ăn mì vớt ra từ nước canh ngon hơn rất nhiều.

Kỳ thật, nếu không phải loại nước chấm này làm quá tốn thời gian thì Thẩm Hi cũng sẽ không ngăn cản Chu Ngôn Dụ đi học.

Hiện tại hắn cùng Chu Ngôn Dụ đã có chỗ này là quán quen, không cần gấp, chờ ngày sau rảnh rỗi lại học làm cũng chưa muộn.
(Nước chấm ở đây không phải là loại sốt chấm được pha trong chén nhỏ mà giống như một chén canh nhỏ kèm thêm bên ngoài)
Hôm nay là cuối tuần, thời gian rảnh rỗi rất nhiều.

Đến giờ cơm, mọi người sẽ cùng nhau ra bên ngoài hưởng thụ mỹ vị.

Vì vậy lúc này nơi nào cũng đã ngồi đầy người, bất quá đông nhất vẫn là tiệm đồ ăn Trung.
Mì được mang lên rất nhanh, hai người gọi món chưa bao lâu mì chấm nước cùng mì Udon đã tới bàn.


Chuyện đầu tiên Chu Ngôn Dụ làm chính là tháo mắt kính xuống, sau đó mới cầm đũa lên.

Mì Udon nhìn rất thanh đạm, Thẩm Hi dù ăn mì chấm nước yêu thích nhất của mình nhưng vẫn vươn đến trong chén của Chu Ngôn Dụ gắp qua mấy đũa rồi lại từ trong chén của mình gắp ra một chén mì nhỏ đưa tới cho chu Ngôn Dụ, Chu Ngôn Dụ liền cầm chén mì nhỏ đó chấm nước ăn.

Hai người dù ăn món gì từ trước đến nay đều như vậy, lại làm cho hai nữ sinh bàn bên cạnh nhìn đến châu đầu ghé tai, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn hai người một cái.

Thẩm Hi chẳng bao giờ để ý đến những điều như vậy, Chu Ngôn Dụ lại càng không đem những việc nhỏ nhặt này để ở trong lòng.

Hai người ngồi trong tiệm mì cũng không lâu, ăn xong liền rời đi.
"Vừa rồi có một người nhìn rất quen mặt nhưng tớ lại không thể nào nhớ được đã gặp qua ở đâu".
Sau khi hai người đi rồi nữ sinh bàn bên cạnh vẫn còn đang suy nghĩ, nữ sinh còn lại nghe vậy nói.
"Nhớ không ra thì bỏ qua đi, đến một lúc tự nhiên sẽ nhớ ra thôi.

Đúng rồi, cậu nói thử xem bọn họ có phải thật sự là một đôi hay không?".
Vấn đề nữ sinh này quan tâm cùng với vấn đề bạn cô ấy để ý chắc chắn không cùng một dạng.

"Tớ nghĩ là phải, bất quá hai người đó đều rất đẹp trai, có khi nào là diễn viên không? Bằng không tớ không có khả năng cảm thấy quen mặt".
"Tớ lại cảm thấy không giống diễn viên, cậu cảm thấy quen mặt lại không nhớ nổi tên, khả năng là diễn viên rất nhỏ".
"Cậu nói cũng có lí nhưng tớ tuyệt đối sẽ không buông tha hai cái soái ca chất lượng như vậy".
"Đúng là soái thật, so với mấy tiểu thịt tươi ngoài kia đẹp hơn rất nhiều".
"Đúng vậy nha...".
Hai nữ sinh hăng say bàn luận về Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ mà không hề biết trên thực tế nếu thật sự bọn họ có nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện này cũng sẽ chỉ cười cho qua chuyện.

Hơn nữa, Thẩm Hi lớn lên thật sự quá đẹp mắt, dù có đứng giữa một đám diễn viên cũng thập phần xuất sắc.

Nữ nhân nói hắn quen mặt lí do đương nhiên là bởi vì ở những lần tuyên truyền phim của công ty hắn có lúc sẽ ngẫu nhiên bị lọt vào ống kính, nếu không cố ý nhìn kĩ mà chỉ liếc mắt qua một cái ai cũng sẽ hiểu lầm hắn là diễn viên nhất phiên nhưng dù có tìm thế nào đi nữa trên danh sách diễn viên bộ phim đó cũng chẳng bao giờ có tên của hắn.

Vì vậy, ở những tình huống không đặc biệt giới thiệu căn bản sẽ chẳng ai nghĩ đến hắn là ông chủ của một công ty giải trí..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui