Không Nỡ Buông Tay
Khẩu Tâm Ly dùng đủ mọi hình thức để thu hút sự chú ý từ Thẩm Lạc Dịch nhưng đều vô ích.
Từ nhỏ đến lớn cô trong mắt mọi người chính là nữ thần không thể chạm vào.
Cô chưa từng nhận thất bại khi thu hút nam giới.
Vậy mà Thẩm Lạc Dịch lại không để cô vào mắt.
Nhưng chỉ cần nhìn gương mặt đẹp đến mức muốn sinh con kia,thì cô không muốn từ bỏ.
Bên này Thẩm Lạc Dịch vừa nhận điện thoại liền muốn rời đi,nào ngờ một góc áo bị người ta kéo lại.
Anh nhìn xuống gương mặt của Khẩu Tâm Ly đang e thẹn,giọng nói mềm nhũn.
-Cậu về sao?Muốn đi đâu đó với tớ một lát không?
-Buông ra.
-Hả???
Vẻ mặt thiếu niện hiện rõ sự khó chịu,tuỳ tiện buông một câu rồi giật một bên áo của mình về.
Áo khoác của anh liền nhăn thành một nhúm khiến tâm trạng lại tệ hơn.
-Cô bị điếc à?
Khẩu Tâm Ly như bị chết đứng nhìn bóng lưng cao lớn kia khuất dần nơi đông người.
Bàn tay trắng ngần đặt giữa không trung liền run nhẹ lên,cất giọng mắng một tiếng.
Châu Tử chết bằm,sao lúc đầu không nói Thẩm Lạc Dịch khó nói chuyện như thế đi
Thẩm Lạc Dịch ra tới bên đường lớn thì đã trông thấy chiếc Bugatti đã đợi sẵn.
Ngô Cường trông thấy anh liền đi xuống mở cửa.
-Cậu chủ.
Ngồi vào bên trong xe anh liền cởi bỏ áo khoác bên ngoài ném sang một bên.
Áo thun trắng bên trong liền hiện ra,lờ mờ in bóng thân hình cực kì đẹp mắt kia.
Ngô Cường khẽ quan sát nét mặt của anh rồi nhanh chóng lái xe.
Ông từ lâu đã luôn làm tài xế riêng của anh,ít nhiều hiểu rõ tính khí kia.
Hẳn là có ai đó chạm vào đồ của anh rồi.
Mặc dù tính tình lãnh đạm,khó chiều nhưng Thẩm Lạc Dịch rất ra dáng đàn ông con trai.
Trên người anh luôn có thứ phẩm chất cao quý không giống như những tên côn đồ,máu lạnh.
Chiếc Bugatti màu đen bóng chạy thẳng vào khuôn viên lớn của Thẩm Gia.
Dừng bên ngoài đài phun nước được làm bằng đá cẩm thạch.
Ánh đèn vàng dịu nhẹ từ bốn phía soi sáng cả khuôn viên rộng lớn.
Từ bên trong sảnh chính người hầu xếp thẳng hai hàng,nghiêm chỉnh đợi đại thiếu gia rời xe.
Thẩm Lạc Dịch đáy mắt khẽ xẹt qua vài tiếng cười nhạo.
Ông già nhà anh vẫn giữ cái phép tắt hoàng cung này.
Anh cũng chẳng bận tâm liền bước xuống xe.
Một đường đi thẳng vào bên trong.
Chiếc đèn chùm cỡ lớn treo lủng lẳng phía trên trần.
Những ánh đèn vàng chói loá thắp sáng cả biệt thự hệt như dát vàng mọi nơi.
Anh rất ít khi về đây,thỉnh thoảng ghé đến dùng cơm cùng người cha già.
Nói như vậy cũng không đúng.
Cha của anh sớm tối bận việc rồi lại bận ở bên tình nhân.
Hai cha con gặp được nhau còn khó ấy chứ,một tháng liền gặp một lần.
Anh nhìn chiếc đồng hồ trên mặt tường đá cẩm thạch kia đã là 23:30 phút.
Rồi lại nhìn đám người hầu khép nép đứng ngoài kia.
Mặt ai nấy đều như vừa gấp gáp rời giường,thiếu đường vừa ngủ vừa đón tiếp anh.
Từ bên trong gian bếp, bà Ngô thân thiện đi ra cất lời.
Trên gương mặt sớm đã có vài nếp nhăn nhỏ khẽ nheo lại khi nói chuyện.
-Cậu chủ đã dùng cơm chưa?Tôi dọn sẵn thức ăn cho cậu nhé.
-Không cần đâu,cháu muốn nghỉ ngơi.
Nói xong anh liền đi thẳng lên lầu,nhà anh là thế nếu chủ về đột ngột thì người hầu phải sẵn sàng đón tiếp.
Dù là trong bất cứ giờ giấc nào.
Người hầu trong nhà nghe anh nói thế thì liền thở phào,bọn họ ngỡ tưởng lại phải thức trắng để phục vụ nữa cơ.
Ai nấy nhanh chóng rời về phía khu nhà cho người hầu.
—————————
Hiển nhiên sáng khi anh thức dậy thì người cha hiền từ của anh đã có mặt.
Ông lúc này đang ngồi trong phòng ăn đợi sẵn,vừa trông thấy anh thì liền nở nụ cười hiếm có.
-Còn tưởng con sẽ ngủ nướng,mau lại đây ăn sáng nào.
Anh không có thói quen ngủ nướng,từ nhỏ đã luôn dậy đúng giờ sinh hoạt.
Ông vậy mà cũng không biết luôn sao?
Thẩm Lạc Dịch chào hỏi cha vài câu rồi ngồi vào bàn ăn.
Hai cha con một người hỏi một người trả lời.
Vấn đề chỉ về chuyện học hành,chọn nghành,…
Từ nhỏ đến lớn anh chưa hề trách người cha này của mình.
Khi người mẹ ruột nhẫn tâm rời bỏ anh thì chính ông tự tay nuôi anh.
Có thể nói rằng ông cực kì cưng chiều anh như một hoàng tử.
Ngoài việc ông gái gú rất nhiều thì không có điểm gì để chê.
Có điều ông cũng không biết quan tâm con cái,tuỳ tiện chuyển khoản để mặc anh tự quyết định cuộc đời mình.
Dần dần anh đã quá quen với những điều này,hai cha con cũng chưa từng có trận cãi vã nào.
Ông ngược lại cũng chưa bao giờ dẫn phụ nữ về đây.
Chính điều đó khiến anh thấy thoải mãi nhất nên mới về ngôi nhà tẻ nhạt này.
Di động đặt trên bàn của anh khẽ rung,Thẩm Lạc Dịch không vội xem.
Anh từ tốn ăn xong bữa sáng rồi mới nhấc di động lên xem.
Bên này Du Giản Mẫn gửi đến một tin nhắn.
“ Anh đừng quên bữa cơm tối nay nhé ”
Thẩm Lạc Dịch trả lời lại ngắn gọn rồi cất di động vào túi.
“ Ừm,nhớ rồi ”
Thẩm Lệ Dân bên này đang sửa sang lại trang phục trên người,trợ lý bên cạnh vẫn đang luyên thuyên về lịch trình.
Ông vội vỗ vai con trai vài cái.
-Tiền tháng này con dùng đủ không?Cha sẽ chuyển thêm nhé.
Giờ ta đến công ty đây,chào con nhé.
-Vâng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...