Không Nỡ Buông Tay
Kết quả cuối tuần đi hẹn hò của cô lại khá nhộn nhịp.
Du Giản Mẫn tay trong tay cùng Thẩm Lạc Dịch nhìn ba người trước mắt.
-Sao ba người lại ở đây?
-Bọn tớ cũng đi mua sắm ha ha.
Khả Lam Phi ngại ngùng gãi đầu,thật ra hôm nay cô muốn hẹn Du Giản Mẫn đi mua sắm.
Nào ngờ đến biệt thự họ Du thì chỉ có mỗi Du Giản Mặc ở nhà.
Cứ thế liền kéo theo cậu nhóc đi mua sắm.
Còn về Cố Hằng thì cũng bị cô kéo đi nốt.
Qua lời Du Giản Mặc thì biết cô nàng kia đi hẹn hò,nên Khả Lam Phi không gọi điện quấy rầy.
Nào ngờ lại đụng mặt nhau trong trung tâm mua sắm này.
Cứ như vậy cả năm người liền cùng nhau đến nhà hàng ăn trưa.
Thẩm Lạc Dịch vốn không tiếp xúc nhiều với bạn bè của cô nên anh không nói chuyện nhiều.
Bên này Khả Lam Phi cúi thấp đầu trò chuyện cùng Du Giản Mẫn.
-Bạn trai nhà cậu mỗi lần nhìn,có vẻ lại đẹp trai hơn trước nhỉ?
Cô hơi hướng tầm mắt qua nhìn anh,thiếu niên lãnh đạm ngồi bên cạnh cô.
Gương mặt góc cạnh không có lấy một khuyết điểm.
Tướng mạo trời sinh đã có khuôn mặt hại nước hại dân.
Chính vì cái nhan sắc này mới khiến cô ghen lên ghen xuống không biết bao nhiêu lần.
Du Giản Mẫn lại cười nói cùng Khả Lam Phi.
Trong giọng có ý tự hào về bạn trai của mình,tiện thể tự khen bản thân của mình luôn.
-Tất nhiên,có phải rất xứng đôi với tớ không?
-Xứng xứng,tớ đây đợi mỗi thiệp của cậu.
-Còn chưa đâu,bọn tớ mới có nhiêu tuổi chứ.
-Cậu cũng thích còn gì,xem kìa mặt đỏ như gấc.
Khả Lam Phi thích nhất là trêu chọc cô nàng,bàn tay thuận thế mà nhào nặn gương mặt mịn màng kia.
Hiển nhiên mà nhào đến ôm Du Giản Mẫn như bảo bối.
Người chưa ôm được lâu đã bị cướp mất.
Khả Lam Phi khó hiểu nhìn về phía người nọ.
Gương mặt của Thẩm Lạc Dịch vốn lạnh nhạt lúc này lại càng lạnh hơn.
Anh một tay choàng lấy cổ của Du Giản Mẫn,kéo về lồng ngực của mình.
Cũng chẳng nói năng câu nào.
Một pha ân ái liền khiến cả bàn ăn cơm chó.
Du Giản Mẫn mặt đỏ như gấc,nháy mắt ra hiệu cho cô bạn thân không được ôm mình nữa.
Bởi vì quán quá đông nên thức ăn lên khá lâu,bên này Du Giản Mặc quan sát chị gái rồi lại nhìn về phía Cố Hằng.
Cậu không biết phải nói tình huống lúc này như nào nữa.
Ngay lúc bàn ăn năm người yên ắng thì từ đâu hai cô nàng tiến lên.
Cô gái đẩy xe lăn nhanh nhẹn mà cất giọng.
-Anh Lạc Dịch,trùng hợp như vậy.
Ánh mắt bọn họ liền đổ dồn về phía hai cô gái vừa đến.
Du Giản Mẫn chưa kịp load thì người bên cạnh đã cất giọng trầm ấm.
-Hai em cũng tới ăn trưa sao?
Chu Nhược Đan không để em gái trả lời,liền dịu dàng cất tiếng.
-Vâng ạ,dì Ngô đã giới thiệu cho em quán này đó.
Hai từ “Dì Ngô” vừa cất lên thì cơ thể Du Giản Mẫn liền cứng lại.
Là tên dì giúp việc trong nhà của anh,qua lời của cô gái kia thì họ có vẻ rất thân thiết.
Cô ấy lại quen biết người giúp việc trong nhà anh sao?Trong đầu cô không thể không nghĩ đến việc anh đưa hai người họ về Thẩm gia.
Du Giản Mặc nhìn sắc mặt chị gái thì liền miệng nói.
-Hai cậu quen anh Lạc Dịch sao?Vậy thì ngồi chung bàn với bọn tôi luôn đi.
Chu Nhược Điềm không ngần ngại mà tiếp lời,cô mới tới Bình Thành nên rất chán đây.
Càng đông vui thì càng tốt chứ sao,huống chi họ còn là bạn của anh Lạc Dịch.
-Tất nhiên rồi,ba người bọn tớ quen nhau từ bé đó.
Hai chị em tớ đang ở Thẩm Gia mà.
-Tiểu Điềm,em nói nhiều như vậy.
-Có sao đâu ạ,để em đỡ chị lên ghế.
Thẩm Lạc Dịch tính tình lãnh đạm lại không quá để ý sắc mặt người khác.
Trước mắt thấy Chu Nhược Điềm muốn bế Chu Nhược Đan ngồi lên ghế thì anh liền đi qua giúp.
Cảnh tượng Thẩm Lạc Dịch bế bổng Chu Nhược Đan trong lòng rồi nhẹ nhàng đặt trên ghế liền khiến bọn họ sững sờ.
Cố Hằng tối sầm mặt nhìn về phía Du Giản Mẫn.
Gương mặt của cô đã trắng bệt đến độ không có tí huyết sắc nào.
Có bạn gái nào có thể chịu đựng được cảnh bạn trai thân thiết với người con gái khác chứ? Đã thế lại còn mờ ám không rõ ràng.
Cố Hằng tức giận muốn đứng dậy ngay tức khắc để kéo cô ra khỏi chỗ này.
Nhưng liền bị Khả Lam Phi ngăn lại.
-Cậu ngồi yên đi,chuyện chưa rõ đừng có nóng.
Cậu như thế thì càng khiến Tiểu Mẫn khó xử thêm thôi.
Thức ăn được đưa lên nhưng đám người Khả Lam Phi lại chẳng ăn ngon miệng.
Hai cô nàng kia thì khá tự nhiên,tính tình hoạt bát.
Nhất là cô gái tên Chu Nhược Điềm kia.
Liên miệng nói những câu mờ ám ghép đôi chị gái của mình cho Thẩm Lạc Dịch.
Cô ta không biết Thẩm Lạc Dịch đã có bạn gái sao?
Chu Nhược Điềm hướng tầm mắt nhìn chị gái rồi gắp thức ăn vào chén cho chị.
Nghĩ đến điều gì đó liền mở miệng.
-Anh Lạc Dịch,hôm qua anh đưa chị em đi ăn quán nào vậy ạ?Chị ấy tối về khen liên miệng ấy chứ.
Thẩm Lạc Dịch vừa bóc tôm vừa trả lời.
-Không nhớ,nằm ngay trường Nam Đại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...