Không Nhớ Không Quên


Lúc Hàn Niệm đến xem như là bị áp giải tới, cho nên không có hành lý gì, đến mặc quần áo thế nào thì đi mặc quần áo thế nấy.
Đường Diệc Thiên nhìn cô mặc từng cái quần cái áo vào, hận không thể xong lên xé nát hết quần áo của cô, chỉ là muốn thôi.
Cuối cùng mặc xong tất cả, cô chìa tay về phía anh, "Đưa điện thoại cho tôi."
Đường Diệc Thiên đưa điện thoại ra, ngoài cửa sổ tối đen, chỗ này xa như vậy, lại trễ thế này, anh không nghĩ cô có thể đi được.
Hàn Niệm nhận điện thoại rồi mở máy, sau đó bấm một dãy số, điện thoại kết nối được, cô không tránh né, nói chuyện trước mặt Đường Diệc Thiên, "Hạ Đông Ngôn, anh đến đón em đi."
Cúp điện thoại, Hàn Niệm nhìn thoáng qua khuôn mặt lạnh lẽo của Đường Diệc Thiên nói, "Anh không cần lo lắng tôi đi thế nào, đây cũng không phải lần đầu tiên anh đuổi tôi đi trong đêm khuya."
Cô cột mái tóc dài lên, sau đó búi gọn ở sau ót, cả người thoải mái và gọn gàng, "Được rồi, Đường tiên sinh có thể nghĩ ngơi rồi, tôi xuống lầu chờ xe."
* * *
Hơn nửa đêm, Hạ Đông Ngôn đã ngủ từ sớm, bị cuộc điện thoại của cô đánh thức, dụi mắt xoay người xuống giường. Tiếng động của anh hơi lớn, Diệu Linh ngủ bên cạnh anh bị đánh thức.
"Chú đang làm gì vậy?" Tiểu Diệu Linh dụi mắt, ngủ mơ màng, giọng nói cũng lơ mơ.

"Đi đón mẹ con." Hạ Đông Ngôn trả lời, vội vàng lấy quần mặc vào, "Con ngoan ngoãn ngủ đi."
Vừa nghe mẹ trở về, tinh thần của Diệu Linh lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, "Mẹ về sao ạ!"
"Đúng vậy." Hạ Đông Ngôn khoác thêm áo khoác vào, "Con mau ngủ đi, đừng đi tới đi lui, đang bị cảm đó."
"Dạ!" Diệu Linh gật đầu, trong đôi mắt đen bóng đầy sự chờ mong, không có chút mệt mỏi.
Lúc Hạ Đông Ngôn chạy đến ngoại ô thành phố, đã hoàn toàn là nửa đêm. Khi Hàn Niệm đi ra, Đường Diệc Thiên không có đưa cô ra, cô mở cửa xe ngồi vào.
Hạ Đông Ngôn nhìn ra cửa sổ thăm dò, tắc lưỡi nói, "Ở đây trước không có thôn xóm sau không có nhà trọ, đến buổi tối chắc rất đánh sợ."
Tầm mắt của Hàn Niệm cũng nhìn ra cửa sổ, cô muốn nhìn lầu nhỏ phía trên một chút, xem Đường Diệc Thiên có đứng cạnh cửa sổ nhìn theo cô không, tiếc là cửa sổ xe có hạn, cô chỉ có thể nhìn thấy ban công lầu hai. Nghĩ lại cảm thấy có chút mỉa mai, là mình bỏ rơi anh, rồi lại hy vọng anh níu giữ mình. Cô cười lạnh tự giễu, thu tầm mắt lại. diễn-đàn-lê-quý-đôn
Lúc cô đi kiêu căng và nhanh chóng, rồi lên xe, cảm giác đau đớn bị cô ra sức ép xuống lại tràn ra, đầu tiên giống như con kiến cắn đến ê ẩm, trong giây lát đã trở thành đau đến tan lòng nát dạ.
Anh trần truồng chạy ra cửa tìm cô, anh mặt đồ thể thao đi dạo trong sân trường đại học với cô, anh gắp trứng ốp lếp vào trong tô của cô, anh kích động kéo cô đến thành phố khác, đêm khuya anh một mình rơi nước mắt...
Sự tốt đẹp ngắn ngủi mà vội vàng giống như một tấm lưới mịn mà sắc nhọn, cô quấn chặt tấm lưới, buộc lại, sợi tơ giống như lưỡi dao sắc bén cắt vào da cô, ghìm vào trong xương, không thấy máu, lại khiến người ta khổ sở.
Đường Diệc Thiên, không chỉ mình anh đâu, anh không phải là người đau nhất, số phận giống như hai lưỡi dao, em hay anh nắm lấy, đều sẽ chảy máu.
* * *
Xe chạy lên đường lớn, tiểu viện yên tĩnh dưới chân núi trong kính chiếu hầu dần tuột xa hơn, Hạ Đông Ngôn chợt hỏi cô, "Thái độ của Đường Diệc Thiên kiên quyết như vậy, em thực sự không chút nghi ngờ bộ trưởng Hàn sao?"
Hàn Niệm chống một tay lên trán, cố ép mình nở nụ cười, "Nhưng trên thế giới này, em chỉ tin ông ấy, cũng chỉ mình em tin ông ấy thôi không phải sao?"
"Chuyện này..." Hạ Đông Ngôn ngẫm nghĩ, không biết nên trả lời thế nào.
Hàn Niệm nửa đùa nửa thật nói, "Nhưng lần trước em đi gặp ông ấy, ông ấy nói anh là người tốt."
"Vậy em phải tin ba vợ đại nhân!" Hạ Đông Ngôn đang do dự lập tức giống như một chú chó, "Những lời ba vợ đại nhân nói, đều là thật, đều đúng!"
Hàn Niệm phì cười, lướt mắt nhìn qua, thấy dây nịt trên quần dài của anh vẫn chưa thắt. Hạ đại thiếu gia được người khắp nơi gọi là hoàng tử nhỏ vàng kim, một số gọi là công tử thất bại, bình thường chú trọng nhiều nhất là dung mạo. Hàn Niệm có thể tưởng tượng được dáng vẻ sau khi anh bị mình đánh thức rồi vội vàng mặc quần áo vào chạy ra cửa.

"Hạ Đông Ngôn..." Cô nhịn không được cảm thán, "Có phải kiếp trước anh giết em không, nếu không sao đời này anh lại giúp em như vậy, giống như phải trả nợ cho em."
Hạ Đông Ngôn hơi sửng sờ, nói tiếp theo lời của cô, "Đúng vậy, anh cũng cảm thấy thế! Cho nên, nếu em không trả cho anh, kiếp sau đổi ngược lại là em trả nợ cho anh."
Hàn Niệm nghiêng đầu cười, "Vậy thì kiếp sau em trả."
"Trời!" Hạ Đông Ngôn cảm khái tự đáy lòng, "Những người trẻ bây giờ là vậy, kéo dài tới cuối đời! Hôm nay rồi tới ngày mai, kiếp này kéo dài tới kiếp sau!"
diễn-đàn-lê-quý-đôn
Hàn Niệm không trả lời anh, điều chỉnh ghế hạ xuống, dựa vào nhắm nghiền mắt, giống như một con thú nhỏ bị thương co lại thành một cục, lẳng lặng lẫn trốn.
* * *
Chưa tới 24 tiếng, Đường Diệc Thiên đã bắt đầu hối hận vì mình đã thả Hàn Niệm đi như vậy. Anh ghét thái độ kiêu kỳ không cầu xin người khác kia của cô, còn có dáng vẻ không chút lưu luyến của cô, trước kia cô không phải như thế...
Nhưng anh chợt nhớ tới cô đã từng cầu xin mình, mình vẫn không buông tay, cô quyến luyến tình yêu sâu nặng của bọn họ, là chính tay anh chặt đứt hết mọi nhớ nhung của cô, không phải sao? Từ đầu đến cuối Đường Diệc Thiên không tìm thấy lý do để hận cô, lần nào cũng dễ dàng thuyết phục bản thân mình, gỡ tội cho cô.
Sự lạnh lùng của cô, sự dứt khoát của cô, chỉ là bất đắc dĩ.
Lúc Lâm Thư Văn đưa tài liệu tới thì hỏi anh, "Lúc trước tạm bỏ qua chuyện của Phương Lượng, bây giờ ngài có muốn làm lại không?"
Đường Diệc Thiên trầm mặt, lạnh lùng nói, "Về sau chuyện này không liên quan gì đến tôi nữa."

"Vâng." Lâm Thư Văn gật đầu, lấy cuốn sổ và cây bút mang theo bên người ra hỏi, "Vậy chuyện của đứa bé thì sao? Cũng muốn bỏ qua sao?"
Đường Diệc Thiên lạnh mặt không trả lời, Lâm Thư Văn khép cuốn sổ lại, "Sáng nay thằng bé đã được đưa đến bệnh viện nhi đồng."
Đường Diệc Thiên dừng bút, "Sao?"
"Hình như là cảm cúm chuyển sang viêm phổi, tôi cũng chỉ vừa nhận được điện thoại." Mặc dù thằng bé ở nhà họ Hạ, nhưng chi cần có một chút biến động nhỏ, bọn họ sẽ nhận được tin tức đầu tiên.
"Bốp!" một tiếng, bút máy màu bạc đập vào trên bàn làm việc bằng gỗ, chấn động tới mức lòng bàn tay anh cũng tê rần, "Sao lại như vậy?"
"Chắc là ăn mặc theo thời tiết mát, bị cảm không để ý, làm tình hình nghiêm trọng hơn." Lâm Thư Văn trả lời, "Bây giờ đang nằm điều trị ở bệnh viện, hiện tại không biết tình hình gì khác."
Đường Diệc Thiên đột nhiên đứng lên, lại ngồi trở về, đầu ngón tay mất kiên nhẫn gỗ nhẹ vào mặt bàn, cuối cùng hít sâu vào một hơi để bình tĩnh lại, nói với Lâm Thư Văn, "Tiếp tục đừng để nhà họ Hạ thoải mái sống qua ngày."
Lần cuối cùng anh nhìn thấy thằng bé, Diệu Linh vẫn rất mạnh khỏe, bị Hạ Đông Ngôn dẫn đi chưa được bao lâu, đã sinh bệnh! Còn là viêm phổi! Nằm viện! Đường Diệc Thiên thực sự có muôn ngàn lý do để bóp chết Hạ Đông Ngôn!
* * *
"Hắt xì..." Hạ Đông Ngôn hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, tiếp tục quỳ xuống xin nữ hoàng tha thứ, "Anh thực sự vô tội! Trước đó thằng bé chỉ cảm nhẹ một chút, anh tưởng sơ sơ, nên không đi bệnh viện tránh để tên khốn khiếp Đường Diệc Thiên phát hiện, kết quả tối qua anh đi đón em, ai biết thằng bé lại hưng phấn như vậy, không ngủ mà chui ra khỏi chăn chờ em, vậy là biến thành viêm phổi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui