Không Nhớ Không Quên


Trang đầu của những bài báo về tin đồn này kia đã bị Đường Diệc Thiên chiếm hết nửa trang, đăng hình anh và thiên kim Thẩm thị Thẩm Du hẹn nhau ăn cơm. Mặt người rõ ràng, góc độ cân đối, Hàn Niệm không tin đây là hình chụp, cô càng không tin người chụp hình Đường Diệc Thiên còn có cơ hội đăng báo.
Trừ khi, chính bản thân anh muốn công bố với thiên hạ.
Bởi vì khi công bố với thiên hạ, đương nhiên Hàn Niệm cũng có thể nhìn thấy.
Cho nên hầu hết các thời gian, Hàn Niệm đều không quan tâm lắm đến phong cách hành sự không có gì đặc biệt của Hạ Đông Ngôn, bởi vì những cách đó Đường Diệc Thiên đã dùng để xưng bá thành phố I, cho dù hôm nay anh xem nhẹ điều này, nhưng vẫn có thể đại sát tứ phương.
(Đại sát tứ phương: giết hết)
Hàn Niệm thực sự có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nhảy nhót reo hò của Thẩm Du, không khỏi có chút đồng cảm với cô ta.
Tiểu Diệu Linh ôm bình sữa chạy tới, leo lên đùi mẹ. Đôi mắt đen láy hơi chuyển động, thằng bé mở miệng ra, một tay ôm bình sữa còn một tay chỉ vào mặt Đường Diệc Thiên trên báo nói, “Mẹ, là chú hung dữ kia!”

“Con còn nhớ sao?” Hàn Niệm có phần ngạc nhiên cúi đầu nhìn thằng bé, trí nhớ của trẻ con đúng là tốt thật.
“Dạ!” Tiểu Diệu Linh nghiêm túc gật đầu, “Hạ Đông Ngôn nói chú ấy là bà ngoại sói, chuyên ăn con nít. Cho nên, sau này mẹ đừng chơi với chú ấy nữa”
Hàn Niệm cau mày “Sao con lại gọi thẳng tên chú Hạ hả?”
“Là chú ấy kêu con gọi. Nói con không được gọi chú ấy là chú Hạ nếu không con sẽ không có kẹo ăn.” Tiểu Diệu Linh chớp đôi mắt to và nghiêm túc nói, “Nhà chú ấy có ông nội rất hung dữ, có bà nội rất ít cười, còn có dì muốn đánh con.”
“Không phải tại vì con cắt hư váy của dì nên dì mới muốn đánh con sao?” Hàn Niệm nhéo cái mũi nhỏ của thằng bé, “Con nít không thể nói dối, nếu không mũi sẽ dài ra đấy!”
“Ồ…” Diệu Linh thành thật gật đầu nhận sai, “Nhưng con không thích chỗ đó, con muốn ở chung với mẹ.”
Thấy mẹ không nói lời nào, có lẽ Diệu Linh cảm thấy mình không hiểu chuyện, vì vậy đưa tay lên sờ tay mẹ, khéo léo nói , “Mẹ, thực ra mẹ không có ở nhà, con cũng không sợ…”

“Chú Hạ sẽ chơi với con, dẫn con đi xem phim, mua đồ chơi cho con…” Thằng bé ngoan ngoãn tựa vào lòng mẹ, nói ra ưu điểm của Hạ Đông Ngôn, “Sau này mẹ đi chơi chú ấy đi.”
Hàn Niệm ôm thằng bé, mỉm cười, “Nếu sau này không có chú Hạ, chỉ có hai người là mẹ và Diệu Linh, có được không?”
Tiểu Diệu Linh suy nghĩ một lúc, dường như có chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu, “Dạ, có mẹ là được.”
Hàn Niệm biết, bởi vì mình không cao thượng mới bắt lấy Hạ Đông Ngôn trong lúc tuyệt vọng, nhưng cô cũng không muốn hèn hạ như vậy, nếu cô có cách khác, cho dù chỉ một cách, cô cũng không muốn nắm lấy anh không thả.
***
Ngày rằm 15 tháng 1, Paradise có tiệc mừng năm mới, được chịu trách nhiệm bởi hội thương mại…hội Thanh Sơn. Từ lúc hội Thanh Sơn thành lập đến nay, sự kiện mừng năm mới hằng năm là đáng chú ý nhất.
Cộng thêm ngày rằm năm nay gần với lễ tình nhân, hai ngày lành gặp nhau, càng đáng mong đợi hơn. Chính phủ và thương nhân tập hợp tại hiện trường, đài truyền hình và ký giả tòa soạn chen chúc trà trộn vào lấy tin tức hấp dẫn, các nữ ngôi sao cũng nghĩ cách đi vào để tìm trai đẹp.
Gần tối ngày hôm đó Hàn Niệm mới đi lấy lễ phục đã chuẩn bị sẵn, đối với vóc dáng hoàn hảo của mình, cô không lo lắng đến sự thay đổi trong nhiều năm qua. Ngoài miệng Hạ Đông Ngông nói cô là người đẹp hết thời tự kiêu tự đại, nhưng anh vẫn ngạc nhiên rồi nhìn đến ngây ngất khi Hàn Niệm đi ra từ phòng thay đồ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui