Không Nhiều Thứ Quan Trọng...
_____Kí ức_____
Một ngày thật đẹp. Nhưng ko ai đoán trước hôm nay hay ngày mai sẽ như thế nào cả.
- Mẹ xem Tôm mặc đẹp chưa này.
- Đẹp đẹp lắm Tom yêu quý của mẹ ạ! Bà mẹ âu yếm nhìn con.
- Đi mẹ ơi, mau lên, mai em Bun về rồi. Con và Bon chưa chuẩn bị xong hết đâu.
- Từ từ nào Tuấn Vũ, có điện thoại kìa. Con vào nghe giùm mẹ đi.
- Dạ! Alo! A con chào bà! Ý sao bà khóc vậy bà? Mẹ ơi bà khóc.
- Alo mẹ ạ, con đây, có chuyện gì thế mẹ?
Đầu dây bên kia:
- Con…………con……….ba con thằng Bon gặp tai nạn rồi. Ba con nó đang trên đường xuống đón mẹ con con Bun. Mẹ……….mẹ lo quá. Con ơi………..Liệu có sao ko con?
Mẹ con Tuấn Vũ (hay còn gọi là bé Tôm) chạy nhanh đến bệnh viện với bà. Hoá ra ba con Khánh Nam chỉ bị thương nhẹ, do bà lo quá thôi.
- Bà, bà đi đón em Bun đi bà, muộn rồi đấy. Tôm lay lay bà nó. Mặc dù có vè khó chịu nhưng bà ta vẫn bước lên xe đi đón đứa cháu gái mà bà ko muốn có, trongkhi đó tại bệnh viện, có 1 thằngbé 7 tuổi cầm tay 1 thằng bé 5 tuổi thủ thỉ:
- Bon ơi em chóng khoẻ nha. Mai là em Bun về đây rồi. Em ko khoẻ lại là con nhỏ giận đó.
Ở đó, 2 đứa trẻ, vẫn ngồi huyên thuyên vè dự định cho 1 ngày mai………….1 ngày mai…………….ko thể đến.
Ngày hôm sau, Khánh Nam và ba cũng về nhà rồi vì chỉ bị trầy xước chút xíu ngoài da (bị ngất là do hoảng loạn quá thôi).
- Tôm để cái này lên bàn đi. Nó thích hoa lắm..
- Đặt con gấu bông này bên cạnh nhé.
- Ừ đẹp đấy. Chùm bóng treo lên kia nha!
- Cẩn thận kẻo ngã.
- Có kem chưa? Vị chocolate ý.
- Rồi rồi anh biết mà. Mau mau nào, sắp về rồi đấy.
Hai thằng bé vẫn lăng xăng sắp xếp mọi thứ, chẳng cần quan tâm bầu trời đầy nắng hôm qua tự nhiên mang 1 gam màu u ám lạ! Chúng nó muốn có 1 party thật vui vẻ: Hôm nay là sinh nhật lần thứ 5 của cặp sinh đôi: Hoàng Khánh Nam và Hoàng Linh Như.
…………………………….
Tiếng xe ô tô đã tít tít ngoài cổng.
- A Bun về rồi. Ba ơi em về rồi nè. Khánh Nam reo ầm lên.
- Mẹ ơi Bun về nè! Tuấn Vũ cũng reo hò ko kém.
Hai thằng bé lon ton hớn hở chạy ra cổng đón em Bun của tụi nó. Nhưng cái mà 2 thằng bé nhận được là…………
Bàng hoàng, ngỡ ngàng. Ba Khánh Nam run run lật tấm khăn trắng phủ trên cái xác vừa đưa từ trong xe ra. Ông ko dám tin nữa, ko dám tin nữa! Còn tụi nhỏ:
- Á á á á á á á! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii! Tiếng gọi mẹ như xé lòng của thằng bé 5 tuổi vỡ oà! Bên dưới tấm khắn đó ko ai khác chính là mẹ nó! Ba, ba ơi! Sao thế này? Mẹ con sao vậy ba? Còn em con đâu? Bà, Bun đâu bà? Em đâu bà? Nó lay lay bà nó với chút hi vọng nhỏ nhoi. Em con đâu?
- Mợ ……… mợ ……………thế Bun…………..? Tuấn Vũ ko đủ sức nói hết câu. Nó cũng đang run sợ.
- Mẹ, còn con gái con đâu? Ba nó lấy lại được chút bình tình.
- Mẹ…..mẹ ko biết. Mẹ thực sự ko…………………Căn nhà hoả hoạn, chỉ còn là 1 đống tro tàn trước mặt mẹ! Mẹ nó được đưa về như thế này, có 1 cái ô tô đã đụng phải mẹ nó…………….còn con nhỏ……………..con nhỏ…………..Hu hu! Những nếp nhăn trên mặt người già xô lại. Bà nội nó bật khóc.
- Con nhỏ sao hả mẹ? Ba quát lên.
- Con ……..con ……….. nhỏ …………… người ta nói trong đám cháy có 1 con bé…………như……….như………..thế. Mẹ ko biết. Mẹ ko tìm thấy nó đâu. Người ta nói có 1 đứa bé trong đám cháy……….Mẹ……….. mẹ ko biết! Bà oà lên.
Người đàn ông quỵ xuống bên xác vợ mình. Giọng 2 thằng bé như lạc hẳn:
- Em con đâu? Bun đâu?
Bon vùng chạy ra khỏi cổng .
- Con đi tìm em, con đi tìm em. Con hứa sẽ dẫn nó đi chơi ở công viên mà. Con chưa bao giờ thất hứa. Nhất định nó đang đợi con. Hức hức……..!
Người duy nhất còn bình tĩnh là người bác. Nhưng lúc này bà cũng đang khổ sở để giữ đứa con trai cỗ vùng vậy thoát ra khỏi vòng tay bà để chạy ra phía cổng theo Bon. Bà hiểu cú shock mà 2 đứa trẻ phải chịu lúc này. Bà hiểu sự đau đớn trong lòng thằng bé 5 tuổi khi mất đi 2 người thân nhất. Thật tàn nhẫn.
Từ ngày hôm đó, Hoàng Khánh Nam đã ít cười dường như càng chìm sâu hơn trong cái thế giới chỉ còn riêng cậu. Chẳng có ai ở cạnh cậu nữa rồi. Cô đơn, lẻ loi và mất mát.
- Tôm, con vào chơi với Khánh Nam đi.
- Con ko quan tâm, con ko quen biết nó.
- Tuấn Vũ, ko được nới thế.
- Nếu ko phải bà chỉ thương mình nó thì cậu mợ đã ko li dị. Nếu ko phải chỉ muốn giữ lại quyển thừa kế ình nó thì bà đã ko đuổi Bun đi. Tất cả tại nó.
_____Hiện tại_____
Tiếng trống. Tuấn Vũ giật mình đưa tay quệt nhanh giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Cậu thất thểu quay lai phòng học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...