Đào Nhiên vẫn gắng gượng xuống lầu, lúc vừa lên xe phải dựa vào cửa xe, rồi mê man thiếp đi. Lý Trạch Khôn liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi tắt điều hoà.
Giờ cao điểm buổi sáng hơi kẹt xe, Lý Trạch Khôn khá bực dọc xoa lông mày rồi nhìn đoàn xe dài phía trước. Hắn quay người lại sờ trán Đào Nhiên để xem nhiệt độ, đã hơi bỏng tay rồi. Lý Trạch Khôn không hề do dự mà rẽ xuống cầu vượt rồi đi ngược chiều một đoạn, cuối cùng theo hướng dẫn tìm được một chỗ khám bệnh, cũng không biết điểm trên bằng lái của hắn có đủ để mà trừ nữa không.
Lý Trạch Khôn hơi phiền muộn, lúc dừng xe lại mới phỉ nhổ chính mình liệu có cần thiết. Cũng không phải là người quan trọng gì, cũng không phải do mình dằn vặt người ta phát bệnh, huống hồ cũng không phải bệnh gì khẩn cấp sắp chết. Nhưng mà Lý Trạch Khôn không thể kiềm chế thêm một khắc, dường như có một nỗi hoảng hốt lo lắng trong bản năng đã ép buộc hành động của hắn. Lý Trạch Khôn mở cửa xe, vỗ vỗ mặt Đào Nhiên: “Xuống xe, đến bệnh viện rồi.”
Đào Nhiên lắc đầu, mắt vẫn không mở ra, còn lông mi thì run khe khẽ, cổ họng phát ra tiếng nấc nhỏ nghẹn ngào như một con vật nhỏ. Lý Trạch Khôn thấy cậu khẽ run rẩy như đang lạnh và đang sợ hãi. Ngực Lý Trạch Khôn bỗng đau nhói theo phản xạ, hắn nhẹ nhàng giơ tay vuốt tóc mái đẫm mồ hôi của Đào Nhiên ra sau. Không giống, khuôn mặt này thật sự không hề giống.
Lý Trạch Khôn hơi thất vọng rút tay về, nhưng vừa nâng tay lên lại bị Đào Nhiên túm lấy. Lý Trạch Khôn kinh ngạc trong nháy mắt, lại thấy giọt lệ từ khoé mắt Đào Nhiên trượt xuống xuôi theo tóc mai, lông mi ướt đẫm. Hình như cậu vẫn chưa khôi phục ý thức, vậy mà vẫn tóm chặt lấy tay Lý Trạch Khôn không buông, thậm chí còn gắng sức ghé dựa vào ngực Lý Trạch Khôn. Lúc cậu làm vậy vẫn đang nhắm mắt khóc, sau đó khàn giọng liên tục gọi tên Lý Trạch Khôn.
Cả người Lý Trạch Khôn cứng đờ, lúc hồi thần lại thì Đào Nhiên đã chui vào lòng. Khung xương cậu thiếu niên gầy gò, eo lại mềm, nên Lý Trạch Khôn cứ như được cậu lấp đầy, lại giống có gì đó vốn vẫn thiếu hụt đã được bổ khuyết.
Cuối cùng Lý Trạch Khôn vẫn bế Đào Nhiên đi vào. Sau khi nhìn Đào Nhiên truyền nước, Lý Trạch Khôn đi ra ngoài hút thuốc. Đầu óc hắn vẫn hơi loạn. Tống Vũ nói với hắn, lần đầu tiên thấy Đào Nhiên kia thì cậu đang ở trong một đám người ở hành lang, rồi gọi tên mình. Lý Trạch Khôn nghĩ mãi không ra, người mới lần đầu thấy đã gọi tên mình, một MB hao tốn tâm tư muốn lại gần mình, rốt cuộc muốn làm gì? Nói nhất kiến chung tình mà yêu thì có hơi quá ly kỳ rồi, nói tận lực cám dỗ bụng dạ thâm hiểm thì Lý Trạch Khôn lại không hề thấy tí manh mối nào. Trong lòng hắn có phiền muộn không không thể nói ra được, bèn dứt khoát không nghĩ nữa.
Lý Trạch Khôn gọi điện thoại dặn dò những chuyện quan trọng một lúc, sau đó ngậm thuốc lá đi ra ngoài một vòng mua một phần sữa đậu nành và vằn thắn cho Đào Nhiên.
Lúc hắn trở về thì Đào Nhiên đã tỉnh rồi, vành mắt thâm đen. Lúc nhìn thấy Lý Trạch Khôn, đôi đồng tử đen nhánh hình như hơi sáng lên, rất đơn thuần: “Em còn tưởng rằng anh đi rồi.”
Lý Trạch Khôn ngồi bên cạnh đỡ cậu tựa lên đầu giường: “Cậu không để tôi đi, nằm mơ thấy cái gì mà ôm tôi không buông vậy?”
“Quên rồi… Chỉ là một đoạn ngắn mơ mơ hồ hồ, tỉnh lại đã quên hết rồi.” Đào Nhiên mím chặt môi, hạ quyết tâm nói: “Nhưng mà trong lòng rất khó chịu, trống rỗng vô ngần.”
Lý Trạch Khôn cười khẽ một tiếng, trào phúng: “Do cậu lập dị đó.” Hắn cắm ống hút vào bình sữa đậu nành, mở nắp hộp nhựa đựng vằn thắn ra: “Ăn chút gì lót dạ đi, mấy hôm nay vì theo tôi nên cậu không ăn ngon đúng không?”
Đào Nhiên nhanh chóng nhìn Lý Trạch Khôn một cái, thấy hắn không có ý nổi giận bèn nhẹ nhàng đáp một tiếng. May mà cậu chuyền nước vào tay trái, nên tự mình cầm thìa múc vằn thắn. Tay cậu không ổn định, nhìn chăm chú vào hộp đồ ăn. Cậu mất một hồi lâu mới gắp hết rau thơm ra khỏi hộp.
Lý Trạch Khôn hơi ngừng thở. Trình Hạ rất ghét rau thơm, ngay cả khi không tránh được cũng phải nhắm mắt rồi mới ăn. Dường như thiếu niên trên giường bệnh lại trùng khít với Trình Hạ, giống như vẫn là Trình Hạ đang nhíu mày khó chịu gắp rau thơm sang một bên.
“Cậu có biết Trình Hạ không?” Lý Trạch Khôn đột ngột lên tiếng, đã lâu lắm rồi hắn không nhắc đến cái tên này.
Đào Nhiên dừng tay một chút, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Không biết. Nhưng em cảm thấy… Rất quen tai.”
Ánh mắt Đào Nhiên trong veo, mờ mịt hoảng hốt không hề giống giả vờ. Dường như thật sự cậu và Trình Hạ không hề gặp nhau.
Lý Trạch Khôn khe khẽ thở dài, cũng đúng, dù có quen biết đi chăng nữa thì một vài thói quen nhỏ và ngôn ngữ cơ thể cũng không thể bắt chước giống nhau được.
Lần đầu tiên Lý Trạch Khôn cảm nhận một cách rõ ràng rốt cuộc thì Đào Nhiên giống Trình Hạ ở đâu, là cảm giác kỳ lạ khó giải thích gây ra cho mình.
Loại cảm giác đó không mãnh liệt, nhưng lại rõ ràng. Là dù có không thích cũng không nỡ thương tổn, vẫn luôn bảo vệ, yêu ai yêu cả đường đi.
Lý Trạch Khôn há miệng, nhìn Đào Nhiên một lát mới nói: “Sau này cậu cứ đi với tôi, cũng không ai có thể khiến cậu chịu uất ức.”
Khi trước hắn đáp ứng cho Đào Nhiên ở lại là do phản xạ khi đầu óc lơ mơ, căn bản sẽ không để tâm, nên cảm thấy mang cậu ra ngoài để làm một tấm bia đỡ đạn cũng đủ rồi. Bây giờ tâm tư lại thay đổi một chút, dù không thích cũng sẽ che chở cho cậu, để cậu học xong cấp ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...