Có một quãng thời gian rất dài, đại não Trình Hạ hoàn toàn trống rỗng. Kỳ lạ là dầu tất thảy cảm quan tri giác của cậu đương hỗn loạn, vậy mà dường như Trình Hạ vẫn có thể nghe thấy tiếng gió đêm rít bên ngoài cửa sổ rách nát, nghe thấy tiếng lá xào xạc ngoài đường. Năm nay mùa đông vẫn chưa có tuyết rơi, quá muộn.
Quá muộn.
Cả người Trình Hạ run bần bật, Lý Trạch Khôn che kín trên người cậu, lông mày nhíu chặt, gương mặt trắng bệch không chút máu. Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng rất phí sức, vì lúc hắn vừa lên tiếng đã cảm thấy có chất lỏng tanh nồng trào ra ngoài. Lý Trạch Khôn mím môi thật chặt, hắn nghĩ, mình không thể dọa người dưới thân mình được.
Trình Hạ nhìn thấy bên sườn phải Lý Trạch Khôn có một vệt màu đen đang loang dần ra, chạm tay vào là máu tươi dinh dính. Trình Hạ không dám động, chỉ dám bịt chặt vết thương cho Lý Trạch Khôn. Cậu đang khóc, nước mắt tuôn trào không ngừng, gương mặt đã ướt đẫm. Cậu thật vô dụng, đã đến mức này rồi mà trừ khóc ra cũng chẳng biết làm gì cả.
Lý Trạch Không rất đau. Không phải vì vết thương, mà hắn cảm thấy trên người mình dường như đã tê dại, đã mất hết cảm giác rồi. Chỉ là lúc hắn mờ mịt mở mắt nhìn xuống, người mà hắn ôm lấy thật sự là Trình Hạ, lông mày thanh mảnh đôi mắt to tròn, chiếc cằm thon nhỏ, là bé trai của hắn. Nhưng Trình Hạ khóc thật sự quá đáng thương, Lý Trạch Khôn xưa nay chưa từng thấy cậu khóc như vậy, nỗi đau ấy khiến trái tim Lý Trạch Khôn cũng phải nát tan.
“Tiểu Hạ…” Ấy là hai chữ cuối cùng trong tối nay của Lý Trạch Khôn. Hai chữ ấy như tiếng nỉ non, hòa lẫn với máu tươi trào ra, tựa như sự giải thoát. Hắn cô quạnh đã quá lâu, bốn năm, rốt cuộc đã đến lúc có thể đi tìm Trình Hạ rồi.
“Em đã về rồi Lý Trạch Khôn, anh nghe thấy không? Em về rồi…” Trình Hạ ghé vào bên tai hắn dịu dàng thầm thì, tiếng nói nghẹn ngào: “Em không chọc anh giận nữa, không lừa anh, em là Tiểu Hạ… Em đã về, sao anh không để ý tới em…”
Lý Trạch Khôn không có phản ứng gì, hắn đã mất đi ý thức.
Người của Kiều Minh chia ra trước sau rút lui, lúc gã có ý đồ xử lý Trình Hạ đã đi một phần rồi, khi xe quân đội đến thì những người còn lại cũng rút cực kỳ nhanh.
Lý Trạch Khôn được nâng lên đặt trên băng ca, không có ai để ý đến Trình Hạ. Cậu nhũn chân cố đứng vững, lúc cúi đầy chỉ thấy người mình đầy máu, màu đỏ đâm vào mắt cậu đau đớn.
Tối nay rất hỗn loạn. Lúc Lý Trạch Khôn được mang đi Trình Hạ vẫn lảo đảo đi theo, cậu cố chấp nắm lấy tay hắn, nhưng lúc đi ra ngoài Trình Hạ bị vấp chân vì phế liệu trên đất, bàn tay cà vào vụn sỏi máu thịt be bét. Cơ mà dường như cậu không cảm giác được gì, chỉ đứng lên rồi chạy theo Lý Trạch Khôn.
May là hiện tại đã rất muộn nên trên đường có rất ít xe, thêm vào biển số xe của họ không hạn chế tốc độ nên đường đến bệnh viện rất thông thuận. Trình Hạ vẫn nắm chặt lấy tay Lý Trạch Khôn, lòng bàn tay của hai người dính toàn máu, không phân rõ là của ai.
Trình Hạ ngồi chờ ngoài phòng mổ, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đỏ đến lạnh lẽo kia. Cậu muốn cho mình một cái tát, nhưng ngay cả sức để nhấc tay cũng không có. Lý Trạch Khôn yêu cậu như vậy, vậy mà mình chỉ biết suy diễn, toan tính và thương tổn. Nếu như ban đầu nói hết thảy cho hắn biết, liệu sẽ có gì khác không? Chí ít lúc Lý Trạch Khôn ngã xuống sẽ tự nhủ mình rằng nhất định phải kiên trì vì Trình Hạ, chứ không phải dùng ánh mắt mệt mỏi chờ mong kết thúc như được giải thoát.
Linh hồn Trình Hạ tựa như đã rời bỏ thân thể, cậu thấy bác sĩ đẩy cửa ra ngoài tìm người thông báo tình hình bệnh nhân nguy kịch, cậu nghe thấy có người hoảng loạn gọi điện cho thư ký sinh hoạt để thủ trưởng lại đây một chuyến. Trình Hạ chậm rãi thở ra một hơi, vẻ mặt tê dại đến lạnh lùng. Cậu kéo chặt cổ áo đi ra ngoài, cúi đầu nhìn khoảng sân xa xa cách hai mươi tầng phía dưới. Trình Hạ nghĩ, nếu như Lý Trạch Khôn bị phủ kín đẩy ra ngoài, cậu sẽ nhảy xuống, hết thảy đều kết thúc.
Lúc rạng sáng rốt cuộc phòng mổ cũng mở cửa. Trình Hạ thấy bác sĩ y tá đẩy Lý Trạch Khôn vào phòng hồi sức, bèn hư thoát trượt theo tường xuống. Cậu há miệng thở hổn hển một hồi lâu, cuối cùng thực sự không nhịn được mà nôn ra nước chua.
Cậu đúng là đã bị hù dọa, chuyện thế này trải qua một lần cũng đã bao hàm hết thảy thống khổ huyết lệ của vận rủi nửa đời sau.
Cảm giác đau đớn không tình yêu không khác nào nỗi đau khoét bỏ trái tim. Năm đó khi Trình Hạ lạnh ngắt, vậy Lý Trạch Khôn đã gắng vượt qua thế nào, quả thật Trình Hạ không dám nghĩ nhiều.
Hơn sáu giờ Lý Trí Khải đến. Lần đến này của ông xem như cơ mật, không mang theo xe, cũng không dẹp đường. Trình Hạ vốn đang ngồi ở ngoài phòng hồi sức ôm lấy áo khoác mơ mơ màng màng thấy ác mộng, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng lộp cộp của đế giày da mềm liền đột nhiên tỉnh lại.
Tiếng bước chân tuy rằng không lớn, nhưng rất lộn xộn, nghe ra không ít người đến. Trình Hạ vội vàng vịn tường đứng lên nhìn thấy một đám người đi tới. Có người mặc âu phục, có nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, phía sau cùng còn có hai cảnh vệ.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu thấy cha Lý Trạch Khôn. Cái lần Lý Trạch Khôn náo loạn muốn lĩnh giấy chứng nhận Trình Hạ cũng đã gặp qua một lần, hiện giờ có lẽ cũng đã gần bốn, năm năm. Lý Trí Khải cũng không hề thay đổi, tóc vẫn nhuộm đen, vóc dáng không cao quá hay lùn quá, trên mặt ngoại trừ sự hòa nhã tự nhiên đã thành thói quen và nếp nhăn khi cười thì không còn thứ gì khiến người ta có thể nhìn hiểu. Một chính khách hoàn mỹ.
Lý Trạch Khôn không giống cha mình. Lúc trước Trình Hạ nằm nhoài trong ngực hắn nghe kể chuyện, trong lòng cảm thấy có lẽ Lý Trạch Khôn giống ông nội hắn, bất kể là tính khí hay phẩm cách, giống như từ quân doanh luyện thành.
Trình Hạ nhìn họ đi tới, bởi vì ý lúc trước của Lý Trạch Khôn nên cũng không có ai đuổi cậu đi.
Lý Trí Khải ở trong phòng 20 phút, lúc ra khỏi phòng bệnh mới lướt ánh mắt qua Trình Hạ một chút. Thư ký sinh hoạt bên cạnh lập tức đi tới nhỏ giọng nói vài câu, Trình Hạ chỉ thấy Lý Trí Khải nhẹ nhíu mày một cái.
Cậu cảm thấy tim mình đập dữ dội. Trình Hạ nhớ đến quá khứ và những chuyện Đào Nhiên đã trải qua, những gì tra được khẳng định vô cùng dơ bẩn. Người bình thường đều muốn phỉ nhổ một cái, đã làm khó cho ngài thủ trưởng khi đối mặt với cậu MB suýt nữa hại chết con trai mình cũng chỉ mới nhíu mày.
Trình Hạ lùi về sau một bước theo bản năng, cậu cảm thấy có lẽ hai cảnh vệ kia sẽ lập tức đè mình lại lôi đi. Có điều Lý Trí Khải nhanh chóng điều chỉnh lại bước chân, chỉ nhìn một cái rồi lại đi ra ngoài, cũng không có thời gian xử lý Trình Hạ.
Không gian khẩn trương trở nên trống trải trong nháy mắt. Trình Hạ ngã ngồi xuống ghế, trán ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh đi vào, nhìn Lý Trạch Khôn hồi lâu.
Sắc mặt Lý Trạch Khôn đã khá hơn trước một chút, chí ít cũng không phải là màu trắng bệch chết chóc. Trình Hạ giơ tay ra cẩn thận sờ sờ má hắn từng li từng tí một. Tốt quá, vẫn ấm áp.
“Chừng nào thì anh mới tỉnh lại đây?” Trình Hạ thấp giọng lẩm bẩm: “Anh tỉnh lại, là có thể nhìn thấy Trình Hạ rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...