Kiều Minh mặc một chiếc áo khoác mỏng thắt eo màu xám đậm, dáng người thanh nhã thẳng tắp. Gã nhìn chằm chằm khiến lông tơ Đào Nhiên dựng đứng hết lên.
“Chuyện này tôi đã hỏi qua rồi, là lỗi của Kiều Dã, nên tôi dẫn nó đến xin lỗi cậu.”
Sắc mặt Đào Nhiên trắng bệch, nhanh chóng cuốn lấy chăn kéo dài khoảng cách với Kiều Minh. Trong tiếng cười nhẹ của Kiều Minh, cậu đờ đẫn ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy sau lưng Kiều Minh là một thiếu niên đang cau mày mặt không kiên nhẫn đứng cách đó không xa.
Nhìn có vẻ Kiều Dã cũng không chịu quá nhiều đau khổ, nhưng sắc mặt không hề tốt.
“Không cần nhìn, hôm qua về tôi đã lấy thắt lưng quật nó một trận, toàn bộ vết bầm ở phía trong người nó ấy.” Kiều Minh ngồi bên người Đào Nhiên, ôn hoà giải thích với cậu.
Kiều Dã vẫn luôn cúi đầu dùng ngón tay gõ màn hình di động như để hả giận, nghe nói thế mới ngước mắt lên nhìn Đào Nhiên một cái, âm thanh không nhẹ không nặng mắng một câu: “Thằng điếm thối.”
Thật ra trận đòn này của Kiều Dã cũng không liên quan quá nhiều đến Đào Nhiên. Ngày hôm đó cậu ta rời khỏi bệnh viện, sau đó như bị ma ám dẫn người đến chỗ Đàm Sĩ Kiệt tra xét Đào Nhiên, điều nên biết cũng đã biết, mà không nên biết cũng biết luôn. Đàm Sĩ Kiệt muốn biết rõ hơn, hỏi trước: “Anh cậu có biết chuyện này không?”. Kiều Dã không để ý đến, Đàm Sĩ Kiệt tự mình lầm bầm một câu “Chẳng lẽ hai người muốn cùng chơi sao?”. Đàm Sĩ Kiệt đang nghĩ xem chuyện này có nên nói cho Lý Trạch Khôn một tiếng không, Kiều Dã đã như một con mèo xù lông nhảy dựng vỗ bàn, xắn ống tay áo muốn đánh nhau: “Hai người họ còn có một chân?”
Cho nên khi Kiều Minh đẩy cửa nhà trọ của Kiều Dã ra, không chỉ phát hiện thằng nhóc này trốn học, mẹ nó thậm chí còn không biết lớn nhỏ bày ra tư thế muốn đánh nhau. Sở Giang Viễn bước tới hai bước bắt lấy hai tay Kiều Dã trói vặn lại.
Kiều Minh còn suy nghĩ muốn giúp thằng nhãi này tránh gió, ngọn nguồn còn chưa hỏi ra, chính Kiều Dã đã tông vào họng súng.
“Con mẹ nó mỗi ngay anh đều đi chơi, ngừng một chút không được sao!?”
Lời này suýt chút nữa khiến Kiều Minh bật cười: “Sao tao cảm giác mày là anh tao thế nhỉ?”
“Em mặc kệ, em chỉ muốn cậu ta, ai… ai nói cũng vô dụng, trước khi chơi đủ, con mẹ nó…”
Kiều Minh nhíu mày lại nhớ đến cú điện thoại của Lý Trạch Khôn, lạnh lùng cắt lời Kiều Dã: “Mày muốn ai?”
“Đào Nhiên!”
Sở Giang Viễn đứng sau lưng Kiều Dã giữ lấy hai tay cậu ta vẫn chưa buông ra, Kiều Minh đạp một cước trên bụng Kiều Dã: “Đúng là tao đã quá nuông chiều mày, mẹ nó mày còn học được chơi MB à?”
Kiều Dã gào thét với anh mình, còn không có cơ hội phản kháng đã bị Kiều Minh rút thắt lưng quật cho một trận. Ngày hôm sau khi cậu ta bị kéo tới gặp Đào Nhiên, Kiều Dã vẫn chưa nghĩ kỹ xem nên dùng thái độ gì để đối mặt với Đào Nhiên. Trong đầu cậu ta vẫn hiện lên những bức ảnh của Đào Nhiên, xinh đẹp như yêu tinh, không hề giống với cậu thiếu niên trong ấn tượng của Kiều Dã chút nào cả.
Đào Nhiên thu ánh mắt khỏi người Kiều Dã, không hề phản ứng quá lớn với những lời chửi rủa mình. Cậu cúi đầu không nói gì, ngón tay dùng sức siết lấy chăn đến trắng bệch.
Kiều Minh trầm giọng gọi: “Kiều Dã, anh dạy em thế nào?”
Kiều Dã đến gần Đào Nhiên, ném di động vào túi, thuận thế móc một xấp tiền mặt mới tinh. Cậu ta vứt xấp tiền này lên người Đào Nhiên, trong giọng nói chỉ toàn xem thường: “Không nợ mày nữa.”
Đào Nhiên bị lượng tiền không hề nhẹ đập vào thái dướng, có hơi đau, nhưng vẫn nhịn được. Thứ không thể nhẫn nhịn chính là nỗi thống khổ của cậu, môi Đào Nhiên mấp máy mấy lần, cuối cùng mới gian nan mở miệng: “Không thể xem như thế được.”
Kiều Dã lạnh lùng nói: “Trước đây trong cặp sách của mày những thứ này không phải là nhiều nhất à? Còn lập đền thờ gì nữa*?”
*Ý từ câu Kỹ nữ mà còn lập đền thờ.
Tính cách Đào Nhiên vừa mẫn cảm lại quật cường. Lý Trạch Khôn cho cậu tiền, nói đó là sinh hoạt phí Đào Nhiên còn giận dỗi, nhớ lại cũng uất ức. Mấy lần duy nhất động đến chỗ tiền kia cũng đều bởi vì mua quà sinh nhật cho Kiều Dã và cùng cậu ta ăn cơm. Trước đây cậu thật lòng muốn làm bạn bè với Kiều Dã, lại bị đối xử như vậy.
Đào Nhiên hơi giật mình nhìn thẳng vào mắt Kiều Dã, trong đôi mắt kia không còn ánh sáng vui vẻ ấm áp quen thuộc nữa, không có thẳng thắn và vô tư, bên trong âm u mà ngột ngạt. Cậu ta không phải là Kiều Dã….
Kiều Dã vô cớ bị ánh mắt Đào Nhiên đâm phải, quỷ thần xui khiến mà lùi về sau non nửa bước. Rốt cuộc vẫn là người mình giao cả trái tim để yêu, khi nhìn ánh mắt yếu đuối và bi thương kia, cậu ta gần như theo phản xạ mà thấy đau lòng.
Ánh mắt Kiều Minh vẫn nhìn Kiều Dã đột nhiên cứng lại. Trẻ con xem không hiểu tâm ý và tình cảm, không có nghĩa là gã không biết.
Này rõ ràng là Kiều Dã còn mất tự nhiên, một khi không không chế được, sớm muộn gì cũng bị ma quỷ ám ảnh cả ngày ồn ào yêu đến hận đi.
Nếu như là người khác phỏng chừng Kiều Minh cũng không thèm để ý xem Kiều Dã có thích hay không. Nhưng mà Đào Nhiên thì không được, một món hàng nát, lại còn quyến rũ Lý Trạch Khôn, căn bản không xứng với tâm tư của Kiều Dã.
“Tiểu Đào, thời gian trước Từ tổng muốn ôn chuyện với cậu lại bị Kiều Dã làm hỏng chuyện, nhưng mà ông ấy rộng lượng, nói ngày nào đó Lý Trạch Khôn không cần cậu nữa, cậu có thể trở lại.” Kiều Minh nhấc cằm Đào Nhiên, khẽ cười: “Thấy thời gian cậu theo tôi cũng không ngắn, chuyện câu dẫn em trai tôi, tôi sẽ không so đo với cậu.”
Ánh mắt Kiều Dã lần nữa trở nên cứng rắn lạnh lùng, cùng hận cả Đào Nhiên và Kiều Minh.
Vai Đào Nhiên hơi run lên, cậu thở dốc, rốt cuộc không thể chịu được nữa mà gầm nhẹ một tiếng:”Tôi căn bản không hề có, là cậu ta cưỡng hiếp! Tôi muốn tố cáo cậu ta!”
Kiều Minh đứng lên đè vai Kiều Dã ra hiệu cho cậu ta không cần nói chuyện. Gã nhìn Đào Nhiên, ánh mắt có hơi thương hại: “Món đồ chơi nhỏ đây quả thật đáng thương chết đi được, bản thân mình có người bảo vệ hay không cũng không rõ. Lý Trạch Khôn có thể vì cậu mà đi giáo huấn em trai tôi? Chính cậu suy nghĩ thật kỹ đi, trong lời nói của hắn có từng che chở cậu một câu chưa? Không chừng còn cảm thấy Kiều Dã chơi cậu thì hắn còn có thể thu được sự bồi thường tốt nào đấy từ tôi cơ.”
Sức lực tranh luận lúc nãy của Đào Nhiên đột nhiên không còn. Trong nháy mắt cậu như bị rút đi xương sống, uể oải xụi lơ, hàm răng cắn phần thịt mềm trong khoang miệng máu me đầm đìa.
“Có gì không tin chính cậu cứ hỏi hắn ta đi, tôi đi trước đây. Chút tiền này cậu cứ giữ lại đi, tiền kiếm được từ xác thịt cũng thật cực khổ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...