Không Ngoan FULL


Hôn lễ của Giang Triệt và Chu Vưu được tổ chức như dự kiến vào tháng 9, không quá long trọng nhưng rất ấm cúng.
Đã bước qua thời niên thiếu mơ mộng muốn khoe với cả thế giới tình yêu trọn vẹn của mình, những lễ nghi rườm ra chỉ để thể hiện cho người ngoài xem được tinh giản bớt. 
Điều cuối cùng đọng lại trong tâm trí Chu Vưu là khi cô bước qua cổng vòm làm bằng hoa tươi, đi đến trước mặt Giang Triệt, lúc tuyên thệ, hai người đồng thanh nói “Con đồng ý.”
Rõ ràng chỉ là ba chữ rất đơn giản, nhưng trong khoảnh khắc đó không hiểu sao cô lại tin rằng, cả đời này của hai người sẽ gắn bó với nhau nhờ vào ba từ hứa hẹn này, đến tận cuối cuộc đời.
Chu Vưu lại nhớ tới những bộ phim thần tượng, tiểu thuyết tình cảm mà bạn bè đã giới thiệu cho mình khi còn là thiếu nữ.

Cô cũng đã từng tràn ngập những ảo tưởng hão huyền về tương lai.
Chỉ là thời gian trôi qua, những dự định và kỳ vọng cho tương lai ngày càng gần với hiện thực.
Từ quyết tâm ban đầu không phải hoàng tử xuyên qua từ truyện tranh sẽ không gả, tiêu chuẩn dần dần hạ xuống, chỉ cần là cao phú soái, toàn tâm toàn ý với cô, trong nhà có biệt thự, phi cơ, xe thể thao mui trần là được.
Sau này, tiêu chuẩn chọn bạn đời lại trở thành một người đàn ông tốt, yêu thương cô.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Đến khi cô tốt nghiệp, tiêu chí kén chồng đã trở nên thực dụng, chỉ cần là một người đàn ông vững chắc, kinh tế ổn định.
Mặc dù tiêu chuẩn giảm xuống, nhưng Chu Vưu vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết đối với tương lai, khi còn học đại học, cuộc sống hôn nhân mà cô tưởng tượng đại khái là:
Buổi sáng thức dậy, hai người có thể cùng nhau tập thể dục, cùng nhau ăn sáng, cùng nhau đi làm, tối về có thể tâm sự chuyện công việc, xem phim.
Cuối cùng, cũng giống như những cặp đôi trẻ tuổi, mặc đồ đôi đi dạo phố, hoặc là đến trung tâm thương mại, đi công viên, cũng có thể tới hiệu sách.
Xế chiều mua thức ăn về nhà, làm một bữa tối thịnh soạn tự thưởng cho bản thân, nếu cần tình thú có thể thắp hai ngọn nến, rót thêm một ly rượu vang đỏ.
Cô sẽ không từ bỏ công việc để ở nhà nội trợ, nhưng cũng sẽ cố gắng trở thành một người vợ đảm đang, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, lúc rảnh rỗi sẽ mua một bó hoa tươi, ghi nhớ những ngày kỷ niệm, chuẩn bị cho nhau những bất ngờ nho nhỏ trong cuộc sống bình thường.
Tốt nhất… mỗi năm hai người đều dành một tuần cùng nhau đi du lịch, ngắm nhìn những cảnh đẹp chưa từng thấy.
Vào đêm tân hôn, Giang Triệt thương Chu Vưu đã mệt mỏi cả ngày vì hôn lễ nên cũng không giày vò cô quá.
Sau cơn vui thích, Chu Vưu vẫn còn tỉnh táo, nép vào vòng tay của Giang Triệt, nhỏ giọng kể cho anh nghe về cuộc sống hôn nhân trong kế hoạch của mình trước kia, giọng nói nhỏ vụn.
Giang Triệt nghe xong, không chút nghĩ ngợi nói: “Sau này em muốn thế nào thì như thế nấy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, em lười như vậy, sao có thể vận động buổi sáng theo kế hoạch sau hôn nhân? Anh nhớ lúc trước Gia Bách tổ chức đại hội thể dục thể thao làm team building, em đứng hạng nhất đếm ngược trong hạng mục chạy 800m phải không?”
Không đợi Chu Vưu thẹn quá hóa giận, Giang Triệt lại tỏ ra bừng tỉnh, phối hợp nói tiếp, “Ồ, anh hiểu rồi, em muốn nói là vận động buổi sáng trên giường…”
Nhạy cảm nhận ra sự chọc ghẹo của Giang Triệt, Chu Vưu nhéo nhéo eo anh, xấu hổ nói: “Anh phiền chết được!”
Giang Triệt thích nhìn dáng vẻ th ở dốc của cô, ở trong chăn vẫn không an phận, đến cuối cùng lại trở thành một đêm không ngủ.
-
Cuộc sống vợ chồng và lúc yêu đương của hai người cũng không quá khác biệt.

Bởi vì không có áp lực kinh tế cho nên cũng không có những tranh chấp vặt vãnh về vấn đề củi gạo dầu muối.
Nhưng khi quan hệ hôn nhân được thành lập, về bản chất nó cho phép cả hai bên có quyền can thiệp vào toàn bộ cuộc sống của nhau.
Ví dụ, lúc trước ở chung với Giang Triệt, Chu Vưu luôn giữ khoảng cách, không khua tay múa chân trong nhà anh.
Sau khi kết hôn, chuyển đến ngôi nhà hai tầng mới do ông cậu Lục Sơn của Giang Triệt tặng, Chu Vưu cuối cùng cũng có thể thoải mái bố trí nhà theo sở thích của mình.
Lại ví dụ như, trước kia Giang Triệt đã cảm thấy cô em vợ Chu Kỳ làm việc gì cũng nóng vội, Chu Vưu lại nuông chiều quá mức, không chịu mạnh tay, cần phải có kỷ luật, nhưng vì anh chưa có danh phận nên cũng ít khi xen vào.
Bây giờ thì khác, anh là người có học thức cao, từng trải, và còn là một người anh rể danh chính ngôn thuận, có thể định hướng cho việc học tập và sinh hoạt của Chu Kỳ.
Cuộc sống tân hôn của hai người rất ngọt ngào, nhưng cũng không phải không có mâu thuẫn.
Ví dụ như chuyện xưng hô, hai người luôn phải tranh cãi với nhau.
Giang Triệt ỷ vào mình có kỹ thuật, sửa tất cả ghi chú về anh trên điện thoại Chu Vưu thành “Chồng”, Chu Vưu cảm thấy buồn nôn, lại đổi hết thành “Giang Triệt”, sau đó Giang Triệt tức giận.
Chu Vưu cũng giận, cảm thấy anh không tôn trọng quyền riêng tư của mình.
Chiến tranh lạnh nửa giờ, cuối cùng hai người đều nhường một bước, đổi thành “Anh Giang”, nhưng Chu Vưu cảm thấy khó gọi, Giang Triệt lại cảm thấy xưng hô kiểu này làm mình già đi, ai cũng không hài lòng.

Kết hôn đã lâu nhưng thỉnh thoảng họ lại có một cuộc chiến tranh liên quan tới việc xưng hô.
Đám cưới của cả hai tuy không hoành tráng, nhưng toàn bộ trang phục cho hôn lễ điều do nhà thiết kế đích thân thiết kế riêng, váy cưới, trang sức nhẫn kim cương đều bỏ ra rất nhiều công sức.
Sau khi kết hôn, Giang Triệt bụng dạ hẹp hòi mỗi ngày đều kiểm tra xem Chu Vưu có đeo nhẫn đi làm hay không.
Sau khi trở về từ tuần trăng mật không lâu, Tinh Thành muốn tổ chức một buổi chia sẻ kinh nghiệm PR, đến diễn thuyết đều là chuyên gia có thâm niên, những người có thể tham gia sự kiện này cũng đều là tinh anh trong ngành.
Chu Vưu rất vui khi nhận được thư mời, cảm giác nỗ lực của mình đã được giới nghề ghi nhận.

Ban tổ chức cũng tiết lộ với cô, sự kiện chia sẻ lần này sẽ bố trí một số giải thưởng, nghe vậy đoán chừng là giải thưởng “chia thịt lợn”* mà một số doanh nghiệp truyền tai nhau.

Từ giọng điệu của ban tổ chức, Chu Vưu còn nghe được ám chỉ ------- hình như người ta cũng chia cho cô một miếng thịt lợn.
(*) Ám chỉ những giải thưởng hầu hết những người tham dự đều nhận được giải.
Thịt lợn cũng là thịt, sau khi tốt nghiệp cô còn chưa nhận được giấy chứng nhận thành tích nào.
Chu Vưu rất coi trọng sự kiện này, còn xin nghỉ phép trước.

Ngày hôm diễn ra sự kiện cô lại thức sớm, bắt đầu chơi trò đổi trang phục, Giang Triệt cũng bị ép nằm trên giường thưởng thức.
Buổi trưa hai người tùy tiện ăn một chút ở nhà, Chu Vưu muốn đến sớm hơn, lúc thay giày ở cửa còn không ngừng giục Giang Triệt nhanh một chút.
Ngồi trong xe, Chu Vưu thắt dây an toàn, còn cẩn thận tô son trước gương.
Giang Triệt liếc cô một cái, đột nhiên dừng động tác, “Nhẫn đâu?”
Chu Vưu dừng lại, chột dạ cong cong ngón tay, “Em quên…”
“Em để quên ở đâu? Anh lên lấy.”
Chu Vưu nắm lấy tay áo Giang Triệt, vội nói: “Nhẫn kim cương quá lớn, hôm nay em đi nghe chia sẻ, nhiều người như vậy, lỡ làm mất thì phải làm sao?”
Giang Triệt: “Đi làm không nhiều người? Ra ngoài ăn cơm không nhiều người à?”
“…”
Chu Vưu liếc mắt nhìn chiếc nhẫn của Giang Triệt, hồi lâu sau cuối cùng cũng phải nói thật, “Anh tưởng chiếc nhẫn của em giống với anh sao, chiếc của anh còn khiêm tốn, còn chiếc của em kim cương lớn như vậy, em muốn làm gì cũng phải tránh, người không biết còn tưởng em muốn khoe của.”
Giang Triệt nghiêm túc sửa lại, “Đây không gọi là khoe của.”
Vậy gọi là gì.
“Gọi là khoe ân ái.”
“…”
Chu Vưu còn đang bối rối, tập trung nghĩ xem hai cái này có gì khác nhau, nhưng Giang Triệt đã xuống xe vào nhà tìm nhẫn cho cô.
Cuối cùng, Chu Vưu vẫn đeo chiếc nhẫn cưới lấp lánh trên ngón tay, ngoan ngoãn hết mực, không một chút giận dỗi.
Cũng hết cách, dù sao Giang Triệt mới là người giữ tay lái, lời Giang Triệt là vàng.
Chu Vưu nghĩ: Đã đến lúc lấy bằng lái xe.
Đến nơi tổ chức sự kiện, Chu Vưu hôn tạm biệt Giang Triệt một cái như thường lệ, còn thuận miệng hỏi, “Buổi chiều anh có ở công ty không?”
“Trần Tinh Vũ bảo buổi chiều anh thay cậu ấy dự một sự kiện, anh về công ty lấy bản sao dữ liệu trước.” Dừng một chút, anh nói thêm, “Hết việc anh sẽ liên lạc, có thời gian sẽ tới đón em.”
Chu Vưu ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, sau đó xuống xe.
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Giang Triệt chạy vụt đi, cô đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, đứng trong góc vội vàng tháo nhẫn kim cương ra nhét vào túi xách, sau đó mới đi vào đại sảnh tổ chức sự kiện.
Hôm nay có rất nhiều tiền bối, cô đã cố tình ăn mặc giản dị khiêm tốn, đeo một viên kim cương lớn là chuyện quá rêu rao.
Đi được nửa đường gặp đèn xanh đèn đỏ, Giang Triệt luôn cảm giác mình đã quên cái gì đó, hồi lâu sau mới nhớ cần hỏi Fiona là sự kiện gì.
Lúc Fiona gọi điện thoại cho anh trước đó, anh và Chu Vưu đang làm ổ trên ghế sofa xem phim, anh chưa hỏi kỹ đã đồng ý.
Điện thoại kết nối, Fiona dừng lại một chút, “Tổng giám đốc Giang, chính là sự kiện mà phu nhân cũng sẽ tham gia…”
Lông mày Giang Triệt giật giật, không lạnh không nhạt trả lời, “Ừ, vậy sau khi sự kiện kết thúc tôi sẽ về công ty lấy số liệu, bảo bọn họ chuẩn bị một chút.”
Đèn xanh đèn đỏ thay đổi, Giang Triệt quay đầu xe chạy về chỗ cũ.
Lúc Giang Triệt đến nơi, buổi diễn thuyết cũng vừa bắt đầu.
Anh ngồi ở hàng ghế khách quý liếc mắt nhìn về phía sau, không biết là Chu Vưu quá nhỏ hay là vị trí sắp xếp quá xa, anh không tìm được.
Kết thúc buổi diễn thuyết, người dẫn chương trình ra hiệu cho mọi người nghỉ giải lao, đợi lát nữa sẽ tiến hành trao giải.
Có tiền bối đến nói chuyện với anh.
Giang Triệt đứng dậy, cài lại nút áo vest, bắt tay với người phía trước.
Hai người trò chuyện một lúc, cuối cùng cũng xong, lại có người đẹp trong ngành PR đợi đã lâu đến bắt chuyện.
Chu Vưu vừa chỉnh sửa lại ghi chép của mình vừa trò chuyện với các đồng nghiệp trong ngành.
Các đồng nghiệp nói chuyện linh ta linh tinh không ngừng, “Mặc dù lễ trao giải lần này chỉ là có lệ nhưng khách mời trao giải đều rất lợi hại, nghe nói sau khi kết thúc những vị khách được giải sẽ được sắp xếp ăn tối với các vị khách quý đó.


Chẳng khác gì một bữa tiệc tài nguyên, nói không chừng nếu may mắn còn có thể thảo luận về một dự án.”
“Thật không.”
“Cũng không hẳn, cậu nhìn cái cô Tiểu Tuyết của Hòa Mạch xem, còn chưa trao giải đã quyến rũ ông chủ người ta trước.

Nề nếp của đám Hòa Mạch này thật sự là càng ngày càng tệ, ai cũng đều hướng đến công ty tuyển dụng.

Năm nay Tiểu Tuyết có thể thành danh, trúng được nhiều dự án lớn, nhưng có rất nhiều tin đồn bên ngoài…”
Chu Vưu nhướng mắt, liếc về phía trước, cảm thấy những lời này có hơi bất công.

Người ta có chỗ nào lẳng lơ, nhìn qua rõ ràng rất lịch sự, tao nhã.
Ánh mắt rơi xuống sổ ghi chú, lát sau cô mới nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu lần nữa, nhìn kỹ bóng lưng người đang nói chuyện với Tiểu Tuyết.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh còn đang không ngừng vẽ chuyện về Tiểu Tuyết, Chu Vưu đột nhiên đứng dậy, “Còn chưa trao giải, cô gái này õng a õng ẹo làm gì.”
Cô bước ra ngoài hai nước, sau đó quay lại cầm túi xách, vừa đi về phía trước vừa lần mò chiếc nhẫn kim cương trong túi.
Lúc đi đến phía sau Giang Triệt, không biết đang nói chuyện gì mà khuôn mặt Tiểu Tuyết giãn ra, cười rất tươi, đôi mắt cong cong, trông rất ngọt ngào.
Chu Vưu thản nhiên vỗ vỗ vai Giang Triệt, mím chặt môi.
Giang Triệt quay đầu trông thấy cô, rất tự nhiên xoa xoa đầu cô, “Lúc nãy em ngồi ở đâu, anh nhìn quanh không thấy em.”
Chu Vưu còn chưa mở miệng, Giang Triệt đã nói tiếp: “Tối qua xem phim với em, chẳng phải anh có nghe điện thoại của Fiona sao, anh cũng quên hỏi là sự kiện gì, lúc nãy đi được nửa đường mới nhớ hỏi lại, hóa ra là sự kiện của em, may mà chưa lái xe đến công ty.”
Chu Vưu rũ mắt xuống, kéo tay Giang Triệt, sau đó kín đáo đưa chiếc nhẫn cho anh, mặt không đỏ tim không đập, nhẹ giọng làm nũng, “Tại anh cả, người ta nói không đeo cái này, anh cứ một hai bắt em phải đeo.

Lúc nãy mới rơi xuống đất, anh đeo lại cho em đi.”
Giang Triệt vuốt vuốt chiếc nhẫn, nhanh chóng hiểu rõ tâm tư của cô, rất phối hợp đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.
Hai người chưa kịp nói gì thêm, người dẫn chương trình đã lên lại sân khấu, ra hiệu cho mọi người về chỗ, nghi thức “chia thịt lợn” sắp bắt đầu.
Chu Vưu trở lại hàng ghế sau, từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc cô gái tên là Tiểu Tuyết một cái.
Đồng nghiệp kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Zoe, cô và vị tiên sinh kia có quan hệ thế nào?”
Chu Vưu: “Anh ấy là chồng tôi.”
“Phần thịt lợn” mà Chu Vưu được trao lần này gọi là “Nhân viên quan hệ công chúng xuất sắc của năm”.

Tổng cộng có năm người được giải, Tiểu Tuyết của Hòa Mạch cũng nằm trong số đó.
Mọi người cùng lên sân khấu, sắp thành hàng, chờ trao giải thưởng.
Không ngờ Giang Triệt lại là một trong những người trao giải.

Nhưng theo thứ tự ấn định, Giang Triệt lại được chỉ định trao giải cho Tiểu Tuyết.
Chu Vưu không mấy gì vui vẻ, khóe mắt liếc qua Giang Triệt, đôi môi mím chặt.
Giang Triệt đứng trước mặt Tiểu Tuyết, khóe môi cong lên, thản nhiên lấy giấy chứng nhận thành tích ra.
Lúc MC công bố giải thưởng, Giang Triệt đột nhiên vỗ vỗ vai người đàn ông bên cạnh, “Anh Tăng, tôi đổi với anh được không?”
Người được gọi là anh Tăng không hiểu lắm.
Giang Triệt nhìn Chu Vưu, “Đây là vợ tôi, nếu tôi không trao giải cho cô ấy, cô ấy sẽ không vui.”
Anh Tăng đã hiểu, thoải mái đổi vị trí trao giấy chứng nhận với anh.
Chu Vưu đối diện với ánh mắt cười như không cười của Giang Triệt, bất giác đỏ mặt lên.
-
Giang Triệt và Chu Vưu tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người, nhưng người lớn đã không đợi nổi nữa.


Mỗi lần hai người về Bắc Kinh đều bị Lục Minh Khởi và Giang Kỳ Phong nói bóng nói gió, bọn họ thậm chí còn huy động ông nội của Giang Triệt, ám chỉ hai người phải sớm có em bé.
Mỗi lần Chu Vưu đều xụ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói vâng, sau đó Giang Triệt ở bên cạnh sẽ đóng vai phản diện, nói bây giờ còn trẻ, có con sớm sẽ vướng bận.
Hai người đã bàn bạc trước, đợi đến khi Chu Vưu hai mươi bảy tuổi mới có con.
Nhưng trong một lần ở nhà không có bao, Giang Triệt tên đã lên dây không thu lại được, trong lòng vẫn còn hy vọng không có, nhưng chẳng may lại trúng số.
Đêm giao thừa năm thứ hai sau khi kết hôn, bọn họ đang ăn bữa cơm đoàn viên ở biệt thự Phong Sơn, một bàn đầy các món sơn hào hải vị thịt cá.
Chu Vưu ngửi thấy buồn nôn, gọi bác sĩ tới kiểm tra ngay trong đêm, xác nhận mang thai.
Sau khi mang thai, Chu Vưu được ví như quốc bảo gấu trúc.

Chưa được ba tháng, Lục Minh Khởi và Giang Kỳ Phong còn cả ông nội của Giang Triệt đều thay nhau chạy đến Tinh Thành để thuyết phục Chu Vưu nghỉ làm.
Chu Kỳ đang thực tập cũng thường xuyên gọi điện thoại hỏi Chu Vưu lúc nào nghỉ làm.
Không chịu nổi nữa, Chu Vưu đành phải xin nghỉ, về nhà tĩnh dưỡng dưới sự thuyết phục của mọi người.
Sợ cô ở nhà buồn chán, Giang Triệt thỉnh thoảng đưa cô ra ngoài tản bộ, dạo phố, cùng cô đến các lớp cắm hoa, làm gốm.
Dù đã được chăm sóc cẩn thận nhưng thai kỳ của Chu Vưu vẫn rất vất vả.

Em bé trong bụng khá nghịch ngợm, giai đoạn nôn nghén rất nghiêm trọng, thường xuyên ngủ không ngon giấc, mất ngủ cả đêm.
Chu Vưu vốn đã nhạy cảm lại đã quen với việc được Giang Triệt chiều chuộng, thời gian mang thai thần kinh bị suy nhược, tính tình cô cũng trở nên thay đổi thất thường, không có việc gì cũng muốn cãi nhau với Giang Triệt.
Vợ là của mình nên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng.
Có lần Giang Triệt đang họp ở công ty nhưng Chu Vưu vẫn tìm cớ cãi nhau với anh.
Lúc đầu Giang Triệt định họp xong sẽ gọi về nhà, nhưng não bị chập mạch nên ấn nút trả lời, đầu dây bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng khóc rống của Chu Vưu.
Giang Triệt đành phải cúp máy.
Mặc dù những người đến dự không nói gì, nhưng tất cả đều nhìn nhau.
Sau khi hội nghị kết thúc, tin đồn về cuộc hôn nhân của tổng giám đốc Giang xuất hiện khủng hoảng ngày càng lan rộng, hơn nữa lại còn biến tấu thành nhiều phiên bản khác nhau.
Giang Triệt tuổi trẻ tiền nhiều lại cao ráo đẹp trai, cho dù đã có gia đình nhưng không bao giờ thiếu các cô gái trẻ muốn nhào tới, chưa kể còn có tin đồn vợ chồng bất hòa.
Trong sáu tháng cuối năm, Giang Tinh sẽ ra mắt các sản phẩm mới, Gia Bách trực tiếp điều một nhóm PR đến Giang Tinh để chuẩn bị kế hoạch PR cho sản phẩm mới.
Trong đội PR lần này có một cô gái dáng dấp rất ưa nhìn, trong sáng, có khí chất, năng lực nghề nghiệp cũng không tệ.

Giang Triệt cảm thấy có một vài góc độ giống Chu Vưu, cho nên cũng vô thức nhìn cô ta vài lần.
Nhóm PR đến nửa tháng, kế hoạch được sửa tới sửa lui, cuối cùng sản phẩm mới cũng được tung ra, khá được thị trường chào đón, tiếng tăm cũng rất tốt.
Nhóm PR mời ông chủ ăn mừng, Giang Triệt vui vẻ nhận lời.
Trong bữa tiệc mừng, mọi người liên tiếp mời rượu.

Gần đây tâm trạng của Giang Triệt không tốt vì chuyện của Chu Vưu, chỉ đơn giản là mượn rượu giải sầu, ai mời cũng không từ chối.
Sau khi kết thúc, Giang Triệt đứng dậy đi toilet.

Trong hành lang, anh nhận được điện thoại của Chu Vưu.
Không biết ai đã nói với cô về tin đồn trong công ty, cái gì mà quan hệ giữa hai vợ chồng bất hòa, rất nhiều cô gái xúm vào quanh anh.
Gần đây Chu Vưu đã cãi nhau với anh về chuyện này, giải thích thế nào cũng không nghe.
Hơi cồn xông lên, anh thật sự không khống chế nổi, lạnh lùng nói, “Đêm nay anh không về, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Còn chưa dứt lời, phía sau lưng có người dịu dàng gọi, “Tổng giám đốc Giang.”
Giang Triệt dừng lại, Chu Vưu ở đầu bên kia đột nhiên bật khóc như mưa, trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.
Tên tiếng Anh của cô gái kia là Shirley, vào Gia Bách đúng lúc Chu Vưu mang thai về nhà nghỉ ngơi. 
Đến Giang Tinh, so với rất nhiều nhân viên nữ để ý Trần Tinh Vũ vẫn chưa kết hôn, cô ta ngược lại vừa gặp đã mến Giang Triệt, người đã có gia đình.
Dự án sản phẩm mới do Giang Triệt nghiên cứu và phát triển với số kinh phí lớn, anh rất coi trọng nó, thậm chí mỗi lần thảo luận về phương án PR đều sẽ dành thời gian đến tham dự, Shirley đương nhiên cũng gặp Giang Triệt rất nhiều lần.
Từ lâu đã nghe nói, mặc dù Giang Triệt đã kết hôn nhưng vợ chồng sau khi cưới lại bất hòa.

Nghe được cuộc điện thoại này, cô ta càng khẳng định được chút chuyện.
“Tổng giám đốc Giang, anh có vẻ hơi say rồi,” cô ta thận trọng bước tới, có chút ngượng ngùng khẽ nói, “Em mới lấy bằng lái xe được một thời gian, buổi tối cũng không uống rượu, tổng giám đốc Giang, hay là để em lái xe đưa anh về nhà nhé?”
Giang Triệt thản nhiên liếc cô ta một cái, không nói gì.
Cô ta coi đó như là ngầm thừa nhận, trong lòng tự cổ vũ mình, bước về phía trước hai bước, hai chân còn hơi khép lại, “Trong khoảng thời gian này, em thật sự rất cảm kích sự giúp đỡ của tổng giám đốc Giang, em cảm thấy mình đã học được từ Giang Tinh rất nhiều.”
Cô ta chớp chớp mi, chậm rãi nhướng mắt, “Tổng giám đốc Giang… Hôm nay hình như anh không được vui lắm, em cũng không giỏi nói chuyện, nhưng mà… Nếu em có thể giúp anh, em nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
“Nếu tổng giám đốc Giang tin tưởng em, anh cũng có thể kể với em những chuyện không vui, có thể em không có cách nào an ủi anh được, nhưng em có thể làm một người yên lặng lắng nghe anh.”

Nói xong, cô ta nhẹ nhàng đưa tay ra, muốn chỉnh lại vạt áo giúp Giang Triệt.
Giang Triệt đột nhiên nắm chặt xương cổ tay của cô ta, nhìn người chằm chằm trong một giây, hai giây, ba giây… Như thể chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, anh hất tay Shirley ra.
“Có một chuyện cô có thể giúp tôi.”
“Bây giờ, ngay lập tức, cút khỏi tầm mắt tôi.”
Tim Shirley nhảy loạn, cô ta không biết mình đã làm sai điều gì, nước mắt ầng ậng như thể ngay giây tiếp theo sẽ có thể lăn xuống, “Tổng giám đốc Giang, em…!”
“Thu dọn đi, rồi cút khỏi Gia Bách.”
Giang Triệt chậm rãi sửa sang lại cổ áo, giọng nói rất lạnh.
Shirley hoảng sợ, “Tại sao, tổng giám đốc Giang, em đã làm gì sai…”
“Cô làm vợ tôi không vui.”
Shirley bỗng nhiên bị hất ra, tay vẫn còn bám vào tường, cơ thể run rẩy.
Nhìn thấy Giang Triệt bước đi mà không thèm liếc nhìn mình một cái, cô ta mới hiểu lời nói của Giang Triệt có ý gì.
Cô ta cố ý gọi tổng giám đốc Giang…
Cô ta quay đầu nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Giang Triệt, cơ thể càng lúc càng run lẩy bẩy.
Giang Triệt nhanh chóng trở về nhà, đèn trong phòng đang sáng, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Chu Vưu khóc đã lâu, cuộn mình trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Tóc tai lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt.
Giang Triệt đến gần, ngồi ở mép ghế sofa, chậm rãi cúi người, cưng chiều hôn cô một cái, muốn ôm cô trở về phòng.
Chu Vưu bị giật mình, co người lại mở mắt ra, nhìn thấy là Giang Triệt, nước mắt lại lã chã rơi xuống.
Giang Triệt vốn là một người tính tình không tốt lắm, nhưng khi đối diện với Chu Vưu, anh sẽ dùng hết mười hai phần kiên nhẫn.
Thời gian cô mang thai, ngày nào anh cũng chịu đủ mọi loại tra tấn về tinh thần, thỉnh thoảng muốn bộc phát, nhưng cuối cùng vẫn bị mài hết sự nóng nảy.
Anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Chu Vưu, sau đó hôn lên khuôn mặt, đôi mắt, nhẹ giọng ngon ngọt dỗ dành, “Cục cưng đừng khóc, anh sai rồi, anh không nên nói không về nhà, là anh nói bậy.”
Chu Vưu vốn đang mím môi khóc, nghe Giang Triệt nói vậy, không kìm được òa lên, khóc đến nỗi thở không ra hơi.
Anh ôm cô vào lòng, còn tố cáo với cô, “Có phải lúc nãy em nghe thấy có người gọi anh là tổng giám đốc Giang không? Gia Bách của em có một cô gái muốn quyến rũ anh, anh đã sa thải cô ta rồi.

Gia Bách bọn em có tiêu chuẩn nhận người không vậy, anh nghĩ anh nên kiểm tra lại nhân sự của Gia Bách, ai cũng phải tuyển dụng lại.”
Chu Vưu thoáng dừng lại, rưng rưng nhìn anh.
Sau đó lại vùi vào lòng anh, giọng nói mang theo tiếng nức nở, rất nhỏ, “Giang… Giang Triệt, em xin lỗi, em không biết mình làm sao nữa, thật sự… Thật sự mỗi lần cãi nhau xong em đều cảm thấy mình cố tình gây sự… Anh nhìn em bây giờ xem, chính em cũng cảm thấy mình rất khó coi.

Giang Triệt, có phải anh sẽ không cần em nữa không?”
“Sẽ không, anh chỉ yêu em, mãi mãi cũng chỉ yêu mình em.” Giang Triệt ôm cô, nhẹ giọng an ủi, “Em mang thai bảo bối quá cực khổ, đợi em sinh xong, chúng ta sẽ không sinh thêm đứa nữa, được không?”
Chu Vưu khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu, “Một đứa bé rất cô đơn, chúng ta phải sinh hai đứa, đã nói rồi mà.”
“Được, sinh hai đứa, em muốn sinh bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.”
Hai người cọ cọ chóp mũi, im lặng nhìn nhau một lúc, Chu Vưu cuối cùng cũng đã yên lòng, để Giang Triệt ôm cô về phòng.
Sau khi sản phẩm ra mắt công ty cũng không còn quá bận rộn, Giang Triệt dành rất nhiều thời gian bên cạnh Chu Vưu.
Chu Vưu mang thai vất vả, lại nhạy cảm suy nghĩ nhiều, hai lần khám thai định kỳ tình hình đều không mấy khả quan, cô lo lắng đến nỗi ngủ không yên.
Những lần cố tình gây sự trước đó thật ra điều là biểu hiện của chứng trầm cảm trước khi sinh.
Cũng may, Giang Triệt không để mặc cho nó chuyển biến xấu, dành hết sự kiên nhẫn trong đời mình để đồng hành và yêu thương cô.
Thai kỳ ngày càng lớn, tâm trạng của Chu Vưu cũng chuyển biến tốt hơn từng ngày.
Lúc bên ngoài có nắng, hai người sẽ ngồi sưởi nắng ở khu vườn nhỏ ngoài ban công, thảo luận về tên của bảo bảo.
Bảo bảo trong bụng không biết là nam hay nữ, Giang Triệt muốn bớt việc, chọn đại hai cái tên, nếu là con trai thì là Giang Tư Chu, nếu là con gái thì là Giang Tư Chu*.
(*) Chữ Chu trong tên bé trai là 舟 nghĩa là thuyền, còn chữ Chu trong tên bé gái là 周, lấy từ tên mẹ Chu Vưu 周尤].
Chu Vưu vừa nghe xong, “Có gì khác nhau?”
Giang Triệt viết từng nét từng nét trong lòng bàn tay cô, Chu Vưu vô cùng ghét bỏ, “Có phải anh có ý kiến gì với bảo bảo của chúng ta không, tốt nghiệp MIT mà lấy bừa hai cái tên phổ thông như vậy, không có một tí nội hàm nào.”
Không lâu sau, ông nội Giang Triệt gọi điện thoại đến, hào hứng nói với hai người ông đã đặt tên cho bảo bảo.
Ông nội Giang Triệt hơn mười tuổi đã vào quân đội bảo vệ Tổ quốc.

Sau khi về hưu, ông sống trong đại viện cũng học theo mấy lão già khác múa bút chơi chữ, nhưng thực ra trong bụng ông cũng không có bao nhiêu giấy mực.

Ông đặt tên cho bé trai là Giang Bảo Quốc, bé gái là Giang Ái Hoa.
Chu Vưu trầm mặc một lúc, giật giật vạt áo Giang Triệt, dè dặt nói: “Em cảm thấy Giang Tư Chu và Giang Tư Chu cũng dễ nghe.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui