Khương Khương không ngừng đăng hình ảnh tổn hại sau khi bị nổ điện thoại, hình trợ lý đúng lúc ngồi bên cạnh chịu ảnh hưởng của vụ nổ, còn có biên lai bằng chứng lúc trước mua dòng điện thoại Zodiac.
Phần cuối bài đăng nghi ngờ về tính an toàn của điện thoại Giang Tinh, cũng hy vọng Giang Tinh có thể cho một lời giải thích hợp lý.
Bài đăng này vừa xuất hiện đã khiến nhiều từ khóa đồng loạt leo lên hotsearch ngày hôm sau.
Cuối tháng chín ánh nắng đã dịu hơn hồi hè không ít, sáng rực lại không chói mắt.
Chu Vưu thức dậy, mơ mơ màng màng xoa mắt, phát hiện Giang Triệt luôn dậy muộn hơn cô đã không thấy tăm hơi.
Cô ngồi dậy, thuận tay mò điện thoại ở đầu giường, vốn đang che miệng ngáp thì đột ngột bị đám tin tức mới ùn ùn trong điện thoại dọa tỉnh.
Cô vừa rửa mặt vừa xem tin tức, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo.
Lúc ra ngoài cô chỉ kịp tô đại son môi nhưng vẫn không quên cầm điện thoại dặn dò cấp dưới, “Lập tức liên hệ với bộ phận thương hiệu của Giang Tinh, thành lập nhóm nhỏ PR khẩn cấp.”
Lúc tô đến môi dưới, không ngờ đụng phải Giang Triệt quay về phòng.
Chu Vưu cúp điện thoại, giương mắt, có chút bất ngờ, “Anh còn chưa đi?”
“Em chưa thức, anh đi đâu mà đi.”
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Giang Triệt xoa nhẹ tóc cô, cái tay kia đặt xuôi bên người, màn hình điện thoại trong tay còn chưa tắt.
“Đã là lúc nào rồi anh còn tâm trạng nói đùa.”
Giang Triệt nhíu mày, cầm lấy son môi trong tay cô, vừa xoay tròn thưởng thức vừa rũ mắt quan sát.
Bỗng nhiên anh hỏi, “Em vừa mới gọi cho đồng nghiệp nói muốn thành lập nhóm nhỏ PR khẩn cấp sao?”
“Ừm, bây giờ là thời kỳ mấu chốt trước khi Giang Tinh niêm yết, sự kiện minh tinh bôi nhọ công khai thế này nếu như xử lý trễ tuyệt đối không chỉ là vấn đề lợi ích, có cái gì không đúng sao?”
“Không phải, anh muốn hỏi là em có nghĩ tới việc… có thể điện thoại Giang Tinh chúng ta thật sự xảy ra vấn đề không? Em nhất định phải tham gia giải quyết quan hệ công chúng lần này sao?”
Giang Triệt dường như không sốt ruột chút nào, trong giọng nói nghe không ra quá nhiều cảm xúc, động tác tay hơi chậm lại, vẻ mặt cũng khó đoán.
Chu Vưu sững sờ, chưa từng nghĩ rằng anh sẽ hỏi như vậy.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu rõ vì sao anh lại hỏi như thế.
Chuyện Viên Tiểu Ý lần trước…
Giang Triệt đang định mở miệng, Chu Vưu lại giành nói trước: “Em tin tưởng anh.”
Ánh nắng đầu thu lén lút len vào từ khe hở rèm cửa sổ, vạch ra một chùm sáng nhỏ giữa hai người.
Nửa bên gò má cô sa vào trong ánh mắt trời nhẹ dịu, ngay cả lông tơ nhỏ bé trong suốt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Giang Triệt dừng một lát, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, bỗng nhiên nâng cằm Chu Vưu lên.
“Đừng nhúc nhích.”
Anh cầm cây son môi màu bưởi kia, cẩn thận tô hết cho cô.
Đêm trước lễ Quốc Khánh, tất cả mọi người đều vui vẻ sắp xếp ngày nghỉ.
Nhưng bài đăng chất vấn của Khương Khương đã khiến kế hoạch nghỉ ngơi của nhân viên Giang Tinh và Gia Bách có liên quan tan thành bong bóng.
Hiển nhiên Khương Khương đã có chuẩn bị trước.
Cô ta chọn thời gian vai phụ đang quay của mình đóng máy để oanh tạc Giang Tinh, nghi ngờ cố ý lăng xê rất lớn.
Phản ứng của đoàn làm phim cũng rất nhanh, lập tức sắp xếp cọ nhiệt chuyện này.
Bây giờ tìm kiếm weibo tin tức này đều hiện lên cái tên "Bỉ ngạn hoa khai" theo sau.
Bộ phim tiên hiệp chiếu mạng tuyến mười tám vốn tìm cũng không ra này lập tức có danh tiếng.
“… Hơn nữa ngày mai là ngày đầu tiên của tuần lễ vàng Quốc Khánh, lượng truy cập rất lớn.
Bên phía Khương Khương quyết tâm muốn lăng xê chuyện này, việc nổ điện thoại lại thuộc về điểm nóng tin tức xã hội, không ép xuống nổi, cưỡng chế đè ép xuống có thể sẽ phản tác dụng.”
Chu Vưu tỉnh táo phát biểu, “Mục đích bên phía Khương Khương rất có thể chỉ là muốn kiếm một đợt lưu lượng và độ chú ý cho mình và bộ phim mới.
Nếu không nhanh chóng đánh trả trong khoảng thời gian đang được chú ý này, chờ đến khi công chúng bớt quan tâm, vết nhơ của thương hiệu Giang Tinh sẽ không thể xóa được.”
Người phụ trách liên quan của Giang Tinh phát biểu, “Nhưng kiểm tra nguyên nhân phát nổ không thể giải quyết ngay lập tức.”
“Nhanh nhất cần bao lâu?”
“Bên phía Khương Khương phối hợp thì ít nhất cũng cần ba đến năm ngày.”
Chu Vưu lắc đầu, “Quá dài.”
Phòng họp lâm vào yên lặng.
Đúng lúc này, cửa phòng họp bị đẩy ra, Trần Tinh Vũ và Giang Triệt cùng đi vào.
Mọi người nhao nhao đứng dậy, “Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Giang.”
Trần Tinh Vũ giơ tay lên, ra hiệu mọi người ngồi xuống.
Trần Tinh Vũ đi thẳng tới ghế đầu, Giang Triệt lại dừng bên người Chu Vưu một lát.
Anh hơi nghiêng người, hỏi: “Có ý tưởng chưa?”
Chu Vưu ngẩng đầu nhìn anh, giọng rất khẽ, “Vẫn chưa có.”
“Sự việc này phía sau có thể là bút tích đối thủ cạnh tranh của chúng ta.
Bài đăng của Khương Khương lên men, trên mạng lục tục có người tự nhận điện thoại Giang Tinh của mình cũng từng bị nổ.
Trước mắt xem ra, tốc độ kiểm tra nguyên nhân phát nổ không nhanh bằng tốc độ dư luận tràn lan, phương thức xử lý thông thường nhất định không được.”
Sau khi Trần Tinh Vũ ngồi xuống, anh ta đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp phủ định ý kiến thảo luận trước đó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Nhưng mà rất nhanh, bọn họ đã khôi phục trạng thái thảo luận tích cực, thỉnh thoảng có người đưa ra biện pháp giải quyết mới.
“Đã có người có thể khiến Khương Khương làm chuyện này, hẳn là chúng ta cũng có thể làm cho Khương Khương lựa chọn hòa giải, chẳng qua là vấn đề giá cả.”
Giang Triệt mắt cũng không thèm ngước lên, bác bỏ: “Không được.”
Có người phụ họa: “Chuyện này không dễ xử lý, nếu như Khương Khương đem chứng cứ chúng ta muốn hòa giải với cô ta đăng lên mạng thì càng hỏng bét.”
Có người đề nghị, “Thật ra vấn đề nổ điện thoại hai năm nay cũng phổ biến, chúng ta có thể bồi thường tiền thuốc men bên phía trợ lý Khương Khương và cả chi phí mua điện thoại, để người tiêu dùng thấy rằng chúng ta quyết tâm giải quyết vấn đề.”
Giang Triệt chống đầu, ánh mắt rơi vào tài liệu trong tay, mặt không biểu cảm.
Trần Tinh Vũ nhìn anh một cái, lắc đầu, cũng bày ra bộ mặt không biểu cảm.
Kéo thương hiệu điện thoại khác cùng rơi xuống nước cũng coi như một phương án, nhưng hiệu quả thế nào tạm thời chưa nói, nếu làm như vậy chắc chắn sẽ đắc tội với người khác.
Quan trọng nhất là, chuyện này rất có thể không liên quan gì tới Giang Tinh.
Khách hàng là thượng đế nhưng không bao gồm cả khách hàng rắp tâm gây chuyện.
Sự việc vừa bắt đầu đã hạ mình sẽ cho thấy Giang Tinh rất dễ bắt nạt, hơn nữa còn lộ ra Giang Tinh có tật giật mình, muốn dàn xếp ổn thỏa.
Nhận sai ôm đồm nhiều việc kiểu này chính là tự mình chứng thực sản phẩm nhà mình có vấn đề, hậu quả có thể còn bết bát hơn việc không trả lời.
Chu Vưu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, gián đoạn mọi người đang nghị luận ầm ĩ, hỏi: “Bên phía chúng ta đã liên lạc được với Khương Khương chưa?”
“Rồi, nhưng không liên hệ được.”
Chu Vưu ấn nắp bút, vừa suy nghĩ vừa chậm chạp nói: “Tôi cảm thấy, chúng ta không cần liên hệ.”
Giang Triệt giương mắt nhìn.
Trần Tinh Vũ cũng sinh ra chút hứng thú, “Cô nói xem.”
“Vừa rồi tổng giám đốc Trần nói, có những người khác cũng đăng bài trên weibo rằng điện thoại Giang Tinh của họ cũng xuất hiện vấn đề.
Nếu không chỉ mỗi điện thoại của Khương Khương xuất hiện vấn đề, vậy dựa vào cái gì chúng ta phải nhằm vào mỗi vấn đề của Khương Khương mà đơn độc tuyên bố xử lý?"
Không ít người nghe còn mù mờ, nhưng Giang Triệt đã nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩ của Chu Vưu.
Chu Vưu càng nói, mạch suy nghĩ càng rõ ràng, “Dòng điện thoại Zodiac này của Giang Tinh từ khi đưa ra thị trường đến nay đã ba năm.
Tôi muốn hỏi một chút, trong ba năm nay điện thoại này có từng xảy ra việc phát nổ chưa?”
Quản lý sản phẩm nhanh chóng đáp lời, “Chỉ có một trường hợp, xảy ra ở Dương Thành.
Lúc ấy là mùa đông, tổng bộ bảo hành bên Dương Thành cho người tới kiểm tra thực hư, là vì đứa bé nhà kia ném điện thoại lên trên lò sưởi nên mới xảy ra hiện tượng phát nổ, không liên quan đến công ty chúng ta."
“Vậy chuyện này dễ giải quyết rồi, chúng ta hoàn toàn có thể không để ý tới weibo của Khương Khương, trực tiếp đăng thông báo.
Đầu tiên cho thấy sự tín nhiệm của chúng ta đối với chất lượng thương hiệu của mình, đưa ra số liệu ba năm trước đây chưa từng phát sinh vấn đề làm ví dụ."
“Sau đó để những người dùng có điện thoại xảy ra vấn đề chủ động liên hệ với phía chúng ta, chúng ta sẽ phái người qua điều tra nguyên nhân điện thoại phát nổ."
“Phải nhấn mạnh một điểm là, không chỉ sự cố của minh tinh chúng ta mới xử lý mà nếu điện thoại của bất cứ người dùng nào có vấn đề, chúng ta sẽ đều cho chuyên gia đến xử lý, không phân biệt đối xử.”
Giang Triệt tiếp lời cô: “Trước mắt, trung tâm tương đối uy tín về kiểm tra đo lường việc phát nổ ở Tinh Thành có một cơ sở.
Lúc đăng thông báo nhớ rõ phải nói, nếu người dùng ở vùng khác, gửi điện thoại phát nổ tới chỗ chúng ta lại sợ chúng ta làm giả bên trong, chủ nhân điện thoại có thể tự mình tới Tinh Thành cùng giám sát giám định."
“Một khi kết quả giám định cho ra là vấn đề của điện thoại Giang Tinh, Giang Tinh sẵn lòng gánh chịu chi phí cho người dùng di chuyển tới Tinh Thành, gồm toàn bộ chi phí giao thông, ăn ở, tiền lương nghỉ việc, cũng sẽ cho người dùng phương án bồi thường hài lòng.
Nhưng nếu không phải vấn đề của Giang Tinh thì nhờ người dùng tự lo liệu toàn bộ chi phí.”
Trần Tinh Vũ suy nghĩ một lát, bất giác gật đầu, “Thông báo này để tôi đăng.”
Người nổi tiếng có hiệu ứng và ưu đãi của người nổi tiếng.
Nhìn chung những sự kiện tố cáo trên weibo cơ bản đều là nhân vật của công chúng mới chất vấn, bên bị tố cáo đã vội vàng tỏ ý muốn giải quyết, hơn nữa đều áp dụng phương thức xử lý đặc thù.
Thái độ giải quyết chân thành đương nhiên đáng được biểu dương, nhưng dựa vào cái gì chỉ có vấn đề của người nổi tiếng được giải quyết đầu tiên, những người có tiếng nói nhỏ lên tiếng thì phải nhận lấy kết quả bị xem nhẹ, bị thờ ơ?
Quần chúng bất mãn với thái độ giải quyết như vậy không phải ngày một ngày hai.
Nếu như từ lúc bắt đầu Giang Tinh đã tiếp nhận xử lý vấn đề của minh tinh và người bình thường như nhau, lại thêm hướng gió dư luận dẫn đường, có thể sẽ thu hoạch được một làn sóng thiện cảm lớn.
Ai cũng có chuyên môn riêng của mình.
Chu Vưu chỉ cung cấp phương hướng xử lý đại khái, chi tiết về việc giám định hay thực tế việc phát nổ thì cô cũng không biết, chỉ có thể dự thính.
Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc, mọi người lại khua chiêng gõ vùi đầu vào công việc.
Một bản thông báo sơ sơ không đủ để thay đổi hướng gió, writer tổ PR phải cùng nhau viết bản tin định hướng dư luận, viết từ nhiều khía cạnh khác nhau như ám chỉ Khương Khương muốn lăng xê phim mới, Khương Khương có thù cũ với Giang Tinh, bình thường Khương Khương không hề dùng điện thoại Giang Tinh.
Nội dung có nông có sâu, ý nghĩa rõ ràng cho người đọc không hiểu, bút pháp Xuân Thu cho người có văn hóa xem.
Quan hệ của Giang Tinh và truyền thông Gia Bách mạnh hơn Khương Khương, các công ty truyền thông sẵn lòng đăng tin cho Giang Tinh chiếm đại đa số.
Giữa trưa, truyền thông Giang Tinh tiến công dựa theo thông báo weibo của CEO Trần Tinh Vũ, triển khai phản công toàn diện.
Chu Vưu không nghỉ một khắc nào, từ sáng sớm đã sắp xếp người xem toàn bộ video hậu trường và video phỏng vấn trước đó ‘Bỉ ngạn hoa khai’ đã đăng tải.
Bởi vì cô nghi ngờ cái điện thoại này không phải của Khương Khương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...