Giang Triệt và Chu Vưu quay lại, sự nhiệt tình của Lục Minh Khởi lại tăng thêm mấy phần.
Bà bóng nói gió hỏi: “Vừa nãy sao vậy, Vưu Vưu, gần đây cháu bị ốm à?”
Chu Vưu vội vàng xua tay, nhỏ giọng giải thích, “Không có gì đâu dì, có thể là gần đây quá nóng nên khẩu vị không tốt, khiến dì và chú lo lắng rồi.”
Nói xong, cô cẩn thận nhìn Giang Kỳ Phong một chút, nhấp nhẹ bờ môi không nói gì thêm.
Giang Kỳ Phong không trào phúng nữa, chỉ thỉnh thoảng liếc qua cái bụng cô.
Thấy cô nhìn rau diếp biển có mùi tanh môi cũng tái nhợt, dường như đang cố hết sức kiềm nén không chạy vào nhà vệ sinh, Giang Kỳ Phong không nhịn được đặt đũa xuống, hỏi một câu, “Không phải là thật sự mang thai đấy chứ?”
Lục Minh Khởi cong khuỷu tay chọc ông, quả thực không thể tin được, ông già này thật sự hỏi trực tiếp như vậy!
Nghe ông nói thế, Giang Triệt và Chu Vưu đều dừng một chút, sau đó không hẹn mà cùng ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy bất ngờ.
Bữa cơm này vì một câu nói của Giang Kỳ Phong mà không ai còn tâm trạng ăn tiếp.
- --ĐỌC FULL TẠI ---
Nhớ lại cẩn thận, quả thật hai người có mấy lần không dùng bao, nhưng đều là chuyện trước khi Chu Vưu bị hạ thuốc.
Lần trước cô vừa rửa ruột vừa nằm viện, bày trận lớn như vậy cũng không kiểm tra ra cái gì, hơn nữa về sau dì cả của cô cũng tới đúng lúc, chắc là không thể mang thai trước đó.
Gần đây bọn họ ít khi làm.
Trời nóng lại thêm bận rộn công việc, ngủ được nửa giấc Chu Vưu còn ngại Giang Triệt dính vào nóng bức, nửa đêm cũng đá văng anh, không có khả năng lắm…
Nhưng mọi thứ luôn có ngộ nhỡ, cũng không có áo mưa hay thuốc tránh thai hãng nào dám cam đoan một trăm phần trăm dùng rồi sẽ không mang thai.
Giang Triệt và Chu Vưu mất tập trung, sự chú ý của Lục Minh Khởi và Giang Kỳ Phong cũng bị việc mang thai này hấp dẫn.
Cuối cùng vẫn là Giang Kỳ Phong không nhịn được, đề nghị: “Đứa kia… cháu trai viện trưởng Triệu Kiên tên gì nhỉ, không phải mở bệnh viện ở Tinh Thành sao?”
Ông rà lại trong đầu một phen, “Triệu Dương phải không, đúng rồi, Triệu Dương.
Giang Triệt, con bảo thằng nhóc kia sắp xếp làm kiểm tra đi.”
Có thể gần đây Giang Triệt bận rộn công việc nên đầu óc mê muội, bình thường anh không có việc gì cũng ầm ĩ với Giang Kỳ Phong thế nhưng lần này lại ma xui quỷ khiến nghe lời ông, liên hệ trước với Triệu Dương rồi dẫn Chu Vưu và cả Lục Minh Khởi, Giang Kỳ Phong cùng đến bệnh viện.
“Bị lạnh, chuyện nhỏ thôi, gần đây trời nóng nực nhưng ban đêm đi ngủ nên cố gắng đắp chăn, đừng hứng gió điều hòa cả đêm, rất dễ bị cảm lạnh.
Buồn nôn khó chịu là phản ứng bình thường, uống thuốc là được, không có việc gì.”
Giang Kỳ Phong không kiềm được, “Bác sĩ, ông xác định không mang thai?”
Lục Minh Khởi cũng hỏi theo: “Kiểm tra rõ ràng chưa bác sĩ?”
Bác sĩ lúng túng ho một tiếng: “Kiểm tra rõ ràng rồi, không có thai.”
Ông lại nhìn về phía Giang Triệt và Chu Vưu, nâng mắt kính, “Nhưng mà hai vị tuổi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, nên chuẩn bị sớm tâm thế cho việc mang thai.
Đây là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Chu Vưu còn xấu hổ hơn bác sĩ, chỉ bị cảm lạnh mà lại làm lớn như vậy, nếu không có lớp trang điểm thì gương mặt cô đã đỏ đến mức có thể rỉ máu.
Triệu Dương ở bên cạnh lặng lẽ nghiêng đầu, đến gần bên tai Giang Triệt chế nhạo, “Ba mẹ cậu đến Tinh Thành lúc nào? Làm rộn như vậy, không biết còn tưởng rằng ba mẹ cậu bắt bạn gái nhỏ của cậu tới sinh long thai đấy.”
“…”
“Cậu câm miệng.”
Nghe thấy không phải mang thai, Lục Minh Khởi có chút mất mát, nhưng vẻ mặt bà nhanh chóng trở lại như cũ.
Bà vỗ vỗ tay Chu Vưu, dịu dàng an ủi: “Nghe thấy bác sĩ nói chưa? Ban đêm đi ngủ nhớ phải đắp nhiều chăn, đừng để bị cảm lạnh nữa."
“Hai năm nay Tinh Thành quá nóng, còn nóng hơn cả Bắc Kinh, chờ lúc nào A Triệt hết bận thì bảo nó đưa con đến Bắc Kinh, dì dẫn con đi ngoại thành nghỉ mát."
Chu Vưu cúi mặt, yên lặng khẽ gật đầu, vành tai đỏ bừng.
Lục Minh Khởi mất mát còn có chút nguyên do, Giang Kỳ Phong lúc ăn cơm còn kêu gào Chu Vưu bắt hoàng đế lệnh chư hầu, muốn mẫu bằng tử quý* giờ cũng không khỏi có chút thất vọng.
(*) Mẹ được quý trọng vì con
Ông liếc Chu Vưu, ánh mắt lại không nhịn được dời xuống bụng cô, giống như hận không thể nhìn chằm chằm ra một đứa cháu trai.
Lục Minh Khởi và Giang Kỳ Phong còn có việc khác, buổi chiều không bảo bọn họ đi cùng cũng không thông báo cho bọn họ.
Gần tối hai người đã an vị trên máy bay trở về Bắc Kinh.
Buổi tối, khi tắm ở nhà, Chu Vưu bất chợt nhớ lại sự xấu hổ lúc đi kiểm tra ở bệnh viện ban ngày.
Cô vùi vào bồn tắm thổi bọt khí, khi ló đầu ra từ trong nước còn không nhịn được ôm lấy mặt kêu r/ên.
Giang Triệt đẩy cửa vào không chào hỏi, “Sao vậy?”
Chu Vưu không phòng bị, giật mình, “Anh vào làm gì, làm em sợ muốn chết, anh mau đi ra!”
Cô đưa tay giật lấy khăn quấn quanh mình theo bản năng, núp ở một góc bồn tắm.
Giang Triệt còn chưa tắm rửa.
Anh vừa mới gọi điện thoại ở bên ngoài, kết thúc trò chuyện liền nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng vang kỳ lạ.
Anh chỉ tiến vào xem có xảy ra chuyện gì không, ngược lại phản ứng quá khích của Chu Vưu khiến anh sinh ra chút hứng thú đùa giỡn.
Anh tựa bên cửa, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười, “Em xấu hổ gì chứ, cũng không phải chưa từng tắm uyên ương.”
“Anh im miệng!”
Giang Triệt nhíu mày, tiện tay khép cửa lại rồi đi đến bên cạnh bồn tắm lớn, ngồi xổm xuống.
Chu Vưu còn chưa bắt đầu bôi sữa tắm, nước trong bồn ấm áp trong veo.
Nước ngấm vào khiến khăn tắm rất nặng, cô che cả buổi cũng không che được vị trí quan trọng.
Giang Triệt nghiêng đầu, cười lười biếng, đưa tay múc nước giội lên người cô.
“Đúng lúc anh chưa tắm rửa, hay là tắm cùng nhau, tiết kiệm một chút điện và nước cho quốc gia?”
Mặt Chu Vưu đỏ thành cà chua, thừa dịp Giang Triệt không chú ý, cô không chịu yếu thế cũng vẩy nước vào mặt anh.
Giang Triệt không tránh kịp, đành phải nhắm mắt lại theo bản năng.
Chu Vưu còn muốn thừa thắng truy kích, dứt khoát cầm lấy bông tắm ngấm nước vỗ lên mặt anh.
Nhưng lần này Giang Triệt đã có đề phòng, nhắm mắt cũng dễ dàng nắm lấy cổ tay cô…
Anh dùng cái tay kia lau khô nước trên mặt, mở mắt ra, lại đứng dậy ngồi lên trên bồn tắm, xích gần đến quan sát Chu Vưu, trêu chọc, “Không ngờ em còn có lúc chủ động như thế, bình thường chẳng phải rất ngại ngùng sao, không tắt đèn không chịu làm.”
Chu Vưu hận không thể chìm vào trong nước thổi bong bóng, mặt kìm nén đến đỏ bừng, cái tay tự do còn lại muốn đưa lên che miệng Giang Triệt nhưng vừa động đã bị anh khống chế.
Giang Triệt chỉ cần một tay đã giữ được hai cánh tay cô đặt lên đ ỉnh đầu, còn nhéo cái cằm cô, ánh mắt cụp xuống, lưu luyến trên môi cô, “Hôm nay kiểm tra ra không có thai, anh thấy hình như em rất mất mát.”
“Anh nói bậy bạ gì đấy, em không mất mát…”
“Em không có? Vậy anh rất mất mát, hay là bây giờ em cho anh một đứa đi.”
Nói xong, Giang Triệt tiến vào bồn tắm lớn, sau đó bắt được cô.
Anh mất mát chỗ nào! Rõ ràng trước đó còn nói cô vẫn nhỏ tuổi, tốt nhất đợi hai năm nữa rồi mang thai.
Vì giải quyết dụ/c vọng mà anh hơi quá đáng rồi đấy.
Nhưng lời giải thích của Chu Vưu nhanh chóng bị cái hôn của Giang Triệt chặn lại.
Gần đây bận rộn công việc, dụ/c vọng lâu ngày không được phát t iết, vừa dâng lên đã không thể ngăn cản.
Thay nước một lần rồi lại một lần nữa, sau khi kết thúc Chu Vưu mềm oặt vùi trong lòng Giang Triệt, mặc anh tắm rửa cho mình.
Thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn khiến người yêu thương của cô, Giang Triệt suy nghĩ một lát, vừa bôi sữa tắm cho cô vừa giải thích, “Lời hôm nay ba anh nói em đừng để ý."
“Không sao.” Chu Vưu nhắm mắt lại, tìm tư thế thoải mái ôm lấy anh, “Anh cọ cái cổ em chút đi.”
Ba Giang Triệt cho cô cảm giác… rất kỳ lạ.
Nói như thế nào nhỉ… có lẽ mới gặp thì tưởng là hổ, nhưng thực tế hình như chỉ là một con mèo ghê gớm.
So sánh thế này không phù hợp lắm nhưng cảm giác mà Giang Kỳ Phong cho cô đúng là vậy.
Khí thế hùng hổ nhưng trên thực tế miệng cọp gan thỏ, mẹ Giang Triệt quát bảo dừng lại là ông ấy cũng không dám nói tiếp.
Hơn nữa sau khi cô và Giang Triệt trở về từ toilet, ông ấy còn gọi người đưa hai món mùi khá nặng xuống.
Mặc dù lời nói lúc đầu quả thật làm tổn thương lòng tự trọng của cô nhưng ba anh hình như cũng không phải người không quan tâm phải trái.
Nghĩ đến việc này, Chu Vưu hỏi: “Đúng rồi Giang Triệt, ba anh làm gì? Em chưa từng nghe anh nhắc đến.”
Giang Triệt hỏi lại: “Nghe qua Minh Phong Trọng Công chưa?”
“…”
Sao cô có thể chưa từng nghe nói chứ.
Minh Phong Trọng Công là doanh nghiệp cơ khí hàng đầu trong nước, rất nhiều công trình trọng điểm đều sử dụng thiết bị tiên tiến của Minh Phong mới có thể xây dựng.
Mấy năm trước Nam Thành phá vỡ kỷ lục thời gian xây dựng với tòa tháp Nam Thành, công trình cao nhất trung bộ, chính là Minh Phong tham dự dự trù, truyền thông từng đưa tin rất nhiều lần.
“Ba anh lúc còn trẻ rất liều mạng, không đọc qua sách mà chỉ dựa vào chính mình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Sau khi cưới mẹ anh về ông càng muốn chứng minh thực lực, thường xuyên bận rộn.
Từ nhỏ anh đã ở nhà ông ngoại, không quá thân thiết với ba mình."
“Thật ra ba anh không có tâm cơ gì, người khác đối xử tốt với ông, ông có thể nhớ rõ một đời.
Ba Tô Doanh lúc trước từng cứu ông ấy một lần lúc động đất, ông nhắc mãi mấy chục năm.
Với cái tính tình ấy của ba anh, công ty có thể có được ngày hôm nay mà không ngã thì may mắn đã chiếm hơn nửa."
“Ông ấy luôn tự cho là mình rất thông minh, nói chuyện cũng không êm tai, lại cực kỳ cố chấp.
Lời ông ấy nói em không cần để trong lòng.”
“Ừm, em không để trong lòng.”
Nhưng Giang Triệt cũng rất kỳ lạ, rõ ràng hiểu cha mình thế mà lại đối xử lạnh nhạt với ông ấy như vậy.
Quay đầu lại sợ cô hiểu lầm, người bình thường không thích giải thích nhất lại giải thích một tràng thay cho ba mình.
Thật là một người kỳ cục.
Cả mùa hè Tinh Thành đều oi bức không chịu nổi.
Nhiệt độ tháng sáu đã cao khó mà chịu nổi, tháng bảy tháng tám càng nóng đến mức không có một cơn gió, khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất Tinh Thành cũng rất khó thấy bóng người vào buổi chiều.
Đợi đến tháng chín, mùa thu cũng không hiện rõ.
Nhưng vào tháng chín, tin tức Giang Tinh phát hành cổ phiếu lần đầu tiên vào khoảng đầu năm sau truyền đi càng ngày càng rộng trong giới tài chính.
Giang Tinh vốn không định giấu diếm tin tức này, cũng không giấu được.
Bên ngoài thảo luận phổ biến nhất là định giá của Giang Tinh.
Nhìn lại chỉ tiêu thu vào và lợi nhuận từ phần cứng thương hiệu, thời gian hoạt động hơi ngắn, tỷ lệ P/E* của thương hiệu hàng đầu rất khó vượt quá hai mươi lần.
(*) Hệ số giá trên lợi nhuận một cổ phiếu, gọi tắt là Tỷ số P/E, P/E (viết tắt của cụm từ Price to Earning Ratio trong tiếng Anh, hoặc Kurs-Gewinn-Verhältnis trong tiếng Đức), là tỷ số tài chính dùng để đánh giá mối liên hệ giữa thị giá hiện tại của một cổ phiếu (giá cổ phiếu ở chợ chứng khoán) và tỷ số thu nhập trên cổ phần, hay cho biết nhà đầu tư sẵn sàng trả giá bao nhiêu cho một cổ phiếu trên thị trường chứng khoán.
Trước mắt có thông tin phạm vi định giá của Giang Tinh đại khái giữa mức 35,000,000,000 đến 50,000,000,000 USD, cụ thể rơi vào mức nào còn phải tham khảo hội nghị ra mắt thương hiệu trước khi niêm yết.
Buổi ra mắt sản phẩm mới của Giang Tinh sẽ được tổ chức vào cuối năm, mọi người từ khắp các tầng lớp xã hội đều vô cùng chú ý, có mấy vị cá sấu tài chính* đều biểu hiện ra hứng thú nồng đậm với Giang Tinh.
(*) Ông trùm tài chính
Nhưng cuối tháng chín, đột nhiên bùng lên một sự kiện——
Đêm khuya nữ minh tinh Khương Khương đăng một bài weibo dài lên án Giang Tinh, yêu cầu Giang Tinh cho một câu trả lời hợp lý.
Cô ta sử dụng dòng điện thoại Zodiac của Giang Tinh, lúc đang quay phim và sạc thì máy bất chợt nổ tung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...