Không Ngoan FULL


Edit: Phác Thái Anh (KaiSa Team)
 
Thấy Giang Triệt phanh cổ áo sơ mi, chân trần dựa vào bàn đọc sách nhà mình, Chu Kỳ ngây ngẩn cả người.
 
 
Hộp bánh ngọt “lạch cạch” rơi xuống đất, phát ra tiếng động trầm vang. 
 
Cô bé trố mắt ba giây, lại theo bản năng nhăn mũi hít hít – trong không khí có mùi vị kỳ quái.
 
Giang Triệt vừa nãy còn mạnh miệng giờ thấy Chu Kỳ lại như bị chẹn họng, nửa ngày không phát ra tiếng nào.
 
Chu Vưu cũng dừng động tác trên tay lại. 
 
Ba người trố mắt nhìn nhau giống như bị trúng định thân chú, không khí đột nhiên yên tĩnh. 
 
Chẳng biết bao lâu trôi qua, Chu Vưu vẫn kịp phản ứng lại đầu tiên.

Cô ấp úng nói: “Giang Triệt, cái bạt nhún kia… Anh ném nó xuống thùng rác dưới lầu đi.”
 
Giang Triệt che miệng ho nhẹ, “ừ” một tiếng. 
 
Đi tới cửa anh còn gật đầu với Chu Kỳ.
 
Chu Kỳ nhìn chằm chằm anh, ma xui quỷ khiến cũng gật đầu một cái. 
 
Giang Triệt vác “thi thể” cái bạt nhún biến mất ở cửa thang máy.

Chu Kỳ rất lâu chưa trở lại trạng thái bình thường được.

Cô bé quay đầu quan sát một hồi rồi mới xoay người nhìn về phía Chu Vưu, “Chị, anh ấy… anh ấy… hai người…”
 
“Bọn chị đang yêu nhau.”
 
Da đầu Chu Vưu tê dại, cho tới giờ cô chưa từng lúng túng trước mặt Chu Kỳ như vậy, thừa nhận cũng vô cùng chột dạ. 
 
“Thế, thế tối qua anh ấy qua đêm ở nhà chúng ta?!”
 
“Ừ…”
 
“Vậy hai người…”
 
“Được rồi, em vừa mới về đã hỏi lung tung quá, còn không mau nhặt bánh lên, xem thử có rơi hỏng không.”
 
Chu Kỳ cầm bánh lên nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp tục hỏi.
 
Chu Vưu quyết định thật nhanh chặn lời Chu Kỳ, nói phải đi giặt quần áo, bắt cô bé đem hết đồ bẩn ra cùng giặt. 
 
Nói lảng qua chuyện khác kết hợp với giải thích qua loa vài câu, cuối cùng Chu Kỳ cũng chịu im miệng mấy giây.
 
Chu Kỳ vừa cầm quần áo vừa nói thầm trong lòng: Quá kịch liệt rồi, làm hỏng cả bạt nhún, chị cô bé không phải loại người cởi mở như thế mà…
 
Lại nghĩ: Để xem xem, không muốn nói thì tạm thời chừa chút mặt mũi cho chị cũng được. 
 

Chu Vưu vừa thở phào thì chuông cửa lại đột ngột vang lên.
 
Cô đi tới nhìn từ mắt mèo ra ngoài, lại là Giang Triệt!
 
“Sao anh quay lại?”
 
Giang Triệt hơi ngừng, “Không phải em bảo anh vứt bạt nhún đi à, anh vứt rồi.”
 
Chu Vưu mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng một hơi nghẹn ở ngực không lên không xuống được. 
 
Anh ngu thật hay là giả ngu, thế mà vẫn quay lại?!
 
Nhưng lúc này Chu Kỳ đã chú ý tới động tĩnh ở cửa, đuổi người nữa chắc chắn không được.
 
Chu Kỳ còn chưa ăn trưa, vốn mua bánh ngọt định cùng ăn với Chu Vưu nhưng bánh đã rơi xuống đất, khó mà nuốt.
 
Giang Triệt kịp thời lấy lòng, trò chuyện mấy câu với Chu Kỳ rồi chọn ra quán ăn cô em vợ tương lai thích, chờ Chu Vưu dọn dẹp xong sẽ cùng nhau ra ngoài ăn cơm.
 
-
 
Giang Triệt không nhìn thấy Chu Kỳ mỗi ngày nên chẳng mất tự nhiên chút nào, nhưng tận hai ngày sau Chu Vưu vẫn hơi xấu hổ khi giáp mặt với em gái. 
 
Chủ yếu là do Chu Kỳ không hề e dè, trên đường trở về Lư Nguyên không ngừng hỏi cô cuộc sống có tình dụ.c như thế nào.
 
Chu Vưu không còn cách nào chỉ có thể giả vờ ngủ cả chặng đường.
 
Mấy năm ở Tinh Thành học đại học rồi làm việc, thành phố này thế phát triển như chẻ tre, các cụm cao ốc ùn ùn mọc lên, giá nhà đất tăng đều.

Cùng với sự hỗ trợ ưu đãi của chính phủ, văn hóa giải trí và các ngành công nghiệp mới nổi phát triển cực kỳ nhanh chóng.
 
Thành phố Dung An lân cận ngược lại giống y như tên của nó, ngần ấy năm vẫn bình bình, không hề nằm trong thành phố tuyến 3*.
 
(*) Thành phố "tuyến 3" nói chung là ba tuyến mà biên giới và các khu vực ven biển tương đối phát triển và nằm trên tuyến đầu của phòng thủ quốc gia nối liền với nội địa của Trung Quốc.
 
Quê nhà Lư Nguyên của hai chị em thuộc Dung An, cũng coi như danh xứng với thực, là huyện nhỏ tuyến 18.
 
Mặc dù Tinh Thành và Lư Nguyên nằm ở hai tỉnh liền kề nhưng diện tích hai tỉnh đều lớn, một nơi ở cực nam, một ở cực bắc, khoảng cách không thể coi là gần.

Ngồi tàu sắt cao tốc một tiếng rưỡi đến thành phố Dung An rồi phải đi tiếp hai tiếng nữa.
 
Vị trí của Chu Vưu ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, cạnh cửa sổ.

Mép ghế không còn rõ màu sắc đã sụp xuống, nứt ra những mảng cũ ố vàng.

Mùi thân thể đàn ông trung niên hòa lẫn với tiếng gà vịt kêu cạp cạp trong buồng xe chật hẹp có chút bực bội. 
 
Tinh thần Chu Kỳ ban đầu vẫn rất tốt, còn kéo hành lý đi tới đi lui ở trên tàu vài lượt.

Khi tàu bắt đầu chạy cô bé đã mơ màng buồn ngủ. 
 
Chu Vưu đặt đầu cô bé tựa lên chân mình, lại mở một nửa cửa kính ra.
 
Cơn gió mùa đông dù vào ngày nắng đẹp cũng không rũ bỏ được hơi lạnh, thổi những sợi tóc bay lộn xộn. 

 
Có lẽ do ánh nắng dồi dào, sắc môi Chu Vưu hơi nhạt, da thịt trắng nõn soi dưới nắng càng thêm trong suốt, dường như có thể thấy cả mạch máu nhỏ màu xanh.
 
Cả người cô mỏng manh giống như sắp bị gió cuốn đi.
 
Xa xa có những ngọn núi thấp, trên sườn núi là mộ phần trải rộng.

Làng quê nhỏ ngày lễ tết đều thích cúng bái, từ xa nhìn lại, có không ít vòng hoa giấy trước bia mộ, đón gió lung lay. 
 
Từ không còn hô hấp đến biến thành tro bụi dưới ngọn lửa lớn, đựng trong hộp tro cốt nho nhỏ chôn dưới lòng đất, cuộc đời con người thật sự kết thúc rất nhanh. 
 
Mỗi lần trở về Lư Nguyên, nhìn những triền núi thấp này, tâm trạng Chu Vưu sẽ trở nên hơi áp lực. 
 
Cô thu ánh mắt lại, nhắn WeChat cho Giang Triệt báo bình an.
 
Lắc lư tới bến xe đã là sáu giờ chiều, nắng chiều vàng ươm giống như trứng vịt muối, sắc hoàng kim rải rác nơi chân trời. 
 
Chu Vưu đánh thức Chu Kỳ, kéo hành lý về nhà. 
 
Ngân sách cho tiểu khu tái định cư không đủ, lúc đầu xây dựng có lẽ màu mè quá ít nên chỉ có thể bớt xén nguyên vật liệu, xây chưa được mười năm đã không khác gì mấy căn nhà cũ tuổi đời vài thập niên lân cận. 
 
Vừa vào tiểu khu đã có người chào hỏi hai chị em, tiếng nói oang oang vô cùng vang dội, “Ai nha! Cháu Vưu và cháu Kỳ đã trở lại à!”
 
Chu Vưu nhìn theo tiếng, vội gật đầu nhếch môi, “Thím Dương.”
 
Chu Kỳ cũng ngọt ngào đáp lại, “Thím Dương!”
 
Liên tiếp có mấy người phụ nữ trung niên gọi hai người, họ đều lễ phép đáp lại.
 
Làng quê nông thôn bị phá bỏ, di dời tới huyện thành ngần ấy năm nhưng hàng xóm vẫn chưa quen với lối sống tập thể.  
 
Đến giờ cơm tối, đám phụ nữ đều quen thói xách ghế nhựa xuống dưới lầu cùng nhặt rau nói chuyện.

Thường ngày họ cũng mở cửa sinh hoạt, mùi dầu khói trong hành lang rất nồng. 
 
Lầu bốn có chút khác biệt, bên trái một hộ để mở cửa nấu cơm, bên phải một hộ đóng kín mít.

Chu Vưu tạm dừng mấy giây, giơ tay lên gõ một cái.
 
“… Vậy con đã hỏi rõ chưa, sao lão không quay lại dùng cơm?”
 
Dư Phượng Liên vừa mở cửa vừa quay đầu nói chuyện với Chu Anh Tuệ.
 
Dư Phượng Liên cả đầu tóc uốn màu nâu, lông mày xăm thật nhỏ, qua thời gian dài màu sắc đã trở thành xanh nhạt, càng làm nổi bật khuôn miệng mỏng trễ xuống, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ khôn khéo, lúc không hòa nhã lại càng thêm cay nghiệt.
 
Chu Vưu và Chu Kỳ xách vali hành lý đứng ở cửa, Dư Phượng Liên quét mắt từ trên xuống dưới hai người một vòng, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn và chán ghét.

Bà ta không thèm tiếp đón gì cả, mở cửa xong bèn xoay người vào bếp nấu cơm, còn quái gở nhắc mãi Chu Anh Tuệ, “Đời trước mẹ tạo nghiệt nên mới sinh ra mày cái con quỷ xui xẻo này, không biết giúp mẹ làm việc gì cả.

Người khác há mồm chờ ăn, mày cũng há mồm chờ ăn hả?!”
 

Chu Anh Tuệ cũng không bớt chuyện, mỗi ngày đều cãi lại mẹ mình, “Mẹ đã thấy ai đang ở cữ mà vào bếp chưa, mẹ có phải mẹ ruột của con không?”
 
Chu Vưu vốn định chào “mợ”, thấy thái độ của hai mẹ con, lời đến khóe miệng lại nuốt vào.
 
Chu Kỳ thì không hề có ý định chào ai.
 
Trước đó Chu Vưu bề bộn công việc nên không quá quan tâm tin tức ở quê, nghe Chu Kỳ tám chuyện mới biết Chu Anh Tuệ sinh con gái.
 
Xem tình hình hiện tại chắc là về nhà mẹ đẻ ở cữ.
 
Chu Anh Tuệ hậu sản mà vẫn trang điểm, nằm trên sofa cắn hạt dưa chơi điện thoại.

Bị Dư Phượng Liên nói vài câu, lại thấy hai chị em Chu Vưu vào đến cửa, chị ta chẳng hòa nhã chút nào.
 
Chu Vưu thì lại nhẹ nhàng chào hỏi chị ta, hỏi em bé ở đâu.

Chu Anh Tuệ mất kiên nhẫn chỉ chỉ phòng mình.
 
Chu Vưu và Chu Kỳ tiến vào phòng chị ta xem em bé.

Bé còn khá đáng yêu, đang ngủ thật ngon.
 
Hai người yên lặng lui ra ngoài, lại vừa lúc gặp ông cậu Chu Tự Cường về nhà. 
 
Hồi trẻ Chu Tự Cường làm thợ mộc trong thôn, sau khi dọn đến huyện thành thì cùng người ta đi lắp đặt thiết bị.

Hiện giờ ông ta đã có một đội riêng, thu nhập cũng coi như số một số hai trong tiểu khu tái định cư này. 
 
Chu Vưu và Chu Kỳ chào hỏi ông ta, ông ta cũng bày ra bộ dạng bề trên hết mực quan tâm, hỏi hai chị em mấy câu về công việc và học tập.
 
Chẳng qua không biết nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt ông ta lại chuyển hướng về phía Chu Anh Tuệ, dường như muốn hỏi cái gì.
 
Nhưng Chu Anh Tuệ còn không thèm nhìn ông ta.
 
Đứng ở phòng khách mãi cũng không phải phép, Chu Vưu chỉ vali hành lý, “Cậu, chúng cháu về phòng để đồ trước.”
 
Chu Vưu và Chu Kỳ đẩy vali đến phòng mình.
 
Chu Tự Cường ở phía sau “a” lên, muốn ngăn cản.
 
Nhưng Chu Vưu đã mở cửa phòng ra, sau đó, bước chân cứng đờ.
 
Hai chị đều ngây người, vẫn là Chu Kỳ hô lên thành tiếng trước, “Cậu! Sao phòng chúng cháu… phòng chúng cháu lại biến thành như vậy?”
 
Chu Anh Tuệ không kiên nhẫn ngắt lời: “Ầm ĩ cái gì, Nhã Nhã mới ngủ chưa đủ nửa tiếng, đánh thức nó mày phụ trách nhé?”
 
Giọng nói của Chu Kỳ mắc kẹt ở cổ họng, cô bé chỉ căn phòng, mặt đầy vẻ khiếp sợ.
 
Căn hộ này nơi tái định cư sau khi thôn họ Chu phá bỏ và di dời.

Ba mẹ qua đời, chủ nhà dĩ nhiên trở thành hai chị em Chu Vưu và Chu Kỳ. 
 
Chu Tự Cường lúc trẻ làm thợ mộc bị người ta lừa tiền, phải bán nhà trả nợ.

Năm xưa lúc chưa di dời cả nhà bọn họ đều bám vào nhà Chu Vưu sống qua ngày. 
 
Sau đó đến khu tái định cư, ba mẹ Chu Vưu lại qua đời, hai chị em còn nhỏ, ông ta trở thành người giám hộ của hai chị em, cũng hợp tình hợp lý dọn vào căn hộ mới này.
 
Nhiều năm như vậy, trách nhiệm giám hộ của ông cậu này kết thúc rồi thì thôi, nhà lại vẫn ung dung ở.
 
Bây giờ lại càng quá đáng hơn, biến căn phòng của hai chị em thành nơi chứa đồ lặt vặt, giường cũng phá đi!
 

Trên mặt Chu Tự Cường có chút áy náy, ông ta châm chước muốn giải thích.
 
Dư Phượng Liên cầm cái nồi, chân như mọc cánh bay ra dạy dỗ hai chị em, “Hai đứa mày cả năm chẳng quay lại ở được mấy ngày, phòng để không ở đó à? Anh Tuệ sinh em bé đồ đạc rất nhiều chúng mày có hiểu không?”
 
Chu Kỳ sắp tức điên, “Chị ta đã kết hôn rồi! Sao vẫn ở nhà mẹ đẻ?!”
 
“Tao muốn ở đâu còn cần mày bố trí à?” Chu Anh Tuệ xùy một tiếng, “Lắm chuyện.”
 
Chu Kỳ đang muốn tiến lên lý luận, Chu Vưu đã đưa tay ngăn lại.
 
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Không sao, chúng ta ở khách sạn đi.”
 
Mặt Chu Kỳ hiện lên bốn chữ to: Không thể tin được!
 
Chu Vưu nhéo cổ tay cô bé, tỏ ý an tâm chớ nóng nảy.

Ánh mắt hơi chuyển, cô nói với Dư Phượng Liên và Chu Tự Cường: “Cháu và Kỳ Kỳ còn một chút đồ ở đây, sau này có thể sẽ không thường trở về Lư Nguyên.

Nếu không có chỗ ở thì hôm nay chúng cháu sẽ dọn đi luôn.”
 
Dư Phượng Liên đã sớm biết Chu Vưu cực dễ bị bắt nạt, nghẹn không nuốt trôi thì phải dọn đi, đúng là hợp ý bà ta. 
 
Đồ không nhiều, tốc độ thu dọn của Chu Vưu cũng rất nhanh.

Đồ đạc của hai chị em một cái bao tải là đựng đủ. 
 
Lúc cô và Chu Kỳ rời đi, Chu Tự Cường còn làm bộ giữ hai người lại ăn cơm, Chu Vưu dĩ nhiên từ chối.
 
Ngần ấy năm, sự không thoải mái cũng chẳng phải ngày một ngày hai tích tụ.

Chẳng qua lúc trước cô chưa có năng lực, không có cách nào đưa Chu Kỳ rời đi.

Để Chu Kỳ lên được cấp ba mà cô chỉ có thể nén giận ở trong cái nhà này.
 
Vốn tưởng rằng lễ tết thi thoảng gặp mặt, mọi người cũng sẽ giả vờ hiền hòa với nhau.

Thật không ngờ ngày đầu tiên trở về Lư Nguyên, người thân đã không chờ nổi muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà. 
 
Ra khỏi tiểu khu, Chu Kỳ không nhịn được lớn tiếng chất vấn: “Chị, dựa vào cái gì chúng ta phải đi! Phải đi là bọn họ! Căn hộ kia là của chúng ta, chị đừng có sợ bọn họ như thế được không!”
 
Chu Vưu vừa bắt xe vừa bình tĩnh nói: “Chị không muốn đôi co với bọn họ, cãi vã không tốt cho tim em.”
 
“Em…”
 
Chu Vưu ngắt lời, “Còn nữa, chị không muốn ồn ào khiến em bé thức giấc.

Em bé vừa mới ngủ, không cần thiết phải đánh thức nó.”
 
“Người ta không coi chị là người thân, chị còn quan tâm đến trẻ con nhà họ, quản cái rắm ấy!”
 
Xe tới, Chu Vưu xếp hành lý vào cốp sau.
 
Trước khi ngồi vào ghế sau, cô ngẩng đầu nói với Chu Kỳ những lời cuối cùng, “Đừng để những người râu ria làm em tức giận.”
 
“Thật ra lần này quay về chị đã suy nghĩ đến việc căn nhà.

Chị đã hỏi ý kiến, chúng ta ở đây cũng được 5 năm rồi, nhà tái định cư vào thị trường được 5 năm là có thể đóng 10% phí chuyển nhượng đất rồi bán như nhà thương mại.”
 
“Chị định bán nhà.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui