Không Ngờ Ta Lại Cầm Kịch Bản Ngược Văn


Sầm Cẩm Niên hỏi Bùi Châu đứng bên cạnh mình: "Biểu ca biết võ sao?"Bùi Châu không muốn giấu diếm: "Học từ lúc nhỏ rồi.""Thế à."Nàng đi về phía thanh kiếm treo trên kệ, thân kiếm dài hơn hai thước, chuôi kiếm đen nhánh, mà vỏ kiếm cũng có màu đen tuyền, vừa mới nhìn khiến cho người ta có cảm giác vô cùng nặng nề, dường như không cẩn thận có thể rơi vào trong bóng đêm, càng khó nén sát khí lạnh lẽo."Thanh kiếm này cũng của biểu ca à?" Sầm Cẩm Niên quay đầu lại hỏi.Bùi Châu đi lên trước hai bước, nhìn vào trường kiếm: "Ừm."Nàng lại nhìn thanh kiếm này lần nữa, ánh mắt bị thanh kiếm thu hút, không khó nhìn ra đây là thanh kiếm tốt, nếu như a tỷ nhìn thấy có lẽ cũng sẽ thích.Nàng nhìn thanh kiếm trước mắt, quan sát một phen, trong ánh mắt có vẻ kích động.Cứ im lặng như thế một lát, có lẽ Bùi Châu nhìn ra tâm tư của nàng, chưa đợi nàng mở miệng thỉnh cầu đã lấy thanh kiếm xuống, đưa đến trước mặt nàng.Sầm Cẩm Niên nhìn trường kiếm đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, trong phút chốc ngẩn người.Nàng mờ mịt nhìn Bùi Châu, đập vào mi mắt vẫn là khóe môi cong lên, nụ cười ôn hòa của hắn.Sau đó, nàng nghe giọng nói dịu dàng vang lên: "Nếu không ngại có thể thử một chút."Sầm Cẩm Niên nghe vậy, trên mặt nở nụ cười xán lạn, nhìn càng có vẻ hòa nhã: "Đa tạ biểu ca."Nàng đưa hai tay cầm thanh kiếm này, bắt đầu nhìn tỉ mỉ.Kiếm này hơi nặng, nặng đến mức nàng cầm hơi phí sức, chỉ là vừa rồi thấy Bùi Châu cầm rất dễ dàng, không hề tốn sức chút nào cả.Trên chuôi kiếm màu đen có khắc hoa văn, tinh xảo lại không phức tạp, vỏ kiếm cũng khắc hoa văn y hệt trên chuôi kiếm.Nàng kéo chuôi kiếm ra, thân kiếm trắng bạc lộ ra, mà trên thân kiếm có ánh sáng ánh sáng trắng bạc lạnh thấu xương, tỏa ra sát khí lạnh lẽo.Trong chớp mắt, Sầm Cẩm Niên vội nhét kiếm lại, động tác mau lẹ không hề dây dưa.Lông mi thật dài khẽ run lên, nàng quyết không thừa nhận vừa rồi mình bị khí thế của thanh kiếm dọa sợ.Song, nói thật, a tỷ của nàng sưu tầm nhiều kiếm như thế, nàng đã từng nhìn rất nhiều kiếm, trong mắt nàng không có thanh kiếm nào có thể so với thanh kiếm này.Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy thanh kiếm này thấm đẫm máu tanh, giống như đã có vô số người chết dưới thanh kiếm này.Sầm Cẩm Niên liếc nhìn Bùi Châu ôn hòa nho nhã, thầm nghĩ: Chắc là chủ nhân trước của thanh kiếm này là hiệp khách gì đó, sau đó gặp nhiều khó khăn trắc trở mới lưu lạc đến tay Bùi Châu.Nàng trả kiếm lại cho Bùi Châu, cười nói: "Đa tạ biểu ca, đúng là thanh kiếm tốt."Bùi Châu nhận kiếm, lắc đầu cười: "Đừng khách khí như thế." Sau đó thuận tay đặt nó lên thư án."Nhưng mà biểu ca, kiếm này của ca có tên không? Ta thấy a tỷ đều đặt tên cho mỗi thanh kiếm."Bùi Châu không trả lời câu hỏi của nàng, trái lại kinh ngạc nhíu mày: "Tỷ của muội?" Dường như hắn nghe được chuyện gì đáng sợ lắm.Sầm Cẩm Niên gật đầu: "Đúng thế, tỷ của ta là người yêu kiếm, tỷ ấy rất thích sưu tầm kiếm.

Mặc dù kiếm cổ hay kiếm mới đúc, tỷ ấy đều thích.""Trái lại có rất ít nữ tử thích những thứ này." Bùi Châu dừng một lát, dường như nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: "Ta nhớ, trước đó đã nghe qua, Nhị tiểu thư Sầm gia là người không thích thêu thùa, chỉ thích múa đao kiếm."Vừa nhắc tới Sầm Cẩm Hoa, Sầm Cẩm Niên cười nheo mắt lại: "Đúng thế đúng thế, võ nghệ của tỷ tỷ cao cường! Không phải những tên gà mờ có thể so sánh được, trong kinh có rất nhiều nam nhân không giỏi bằng tỷ của ta!" Giọng điệu của nàng vui sướng, mang đầy vẻ kiêu ngạo.Bùi Châu thấy Sầm Cẩm Niên phản ứng như vậy, chẳng biết tại sao cảm thấy hơi buồn cười, đột nhiên có suy nghĩ muốn trêu chọc.

Hắn nghiêm mặt nói: "A tỷ của muội lợi hại thế sao? Sao biết được vậy?" Hắn hơi nhíu mày, vẻ mặt như đang chất vấn tính chân thật trong lời nói của nàng.Sầm Cẩm Niên thấy hắn như thế, không cười nữa, nghiêm túc nói chuyện lạ: "Đương nhiên lời ta nói là thật, từ nhỏ a tỷ của ta đã có thiên phú luyện võ.


Không phải ta khoác lác, lúc tám tuổi tỷ ấy có thể so tầm mười chiêu với võ trạng nguyên lúc đó, mười một tuổi có thể đánh tay ngang với sư phụ dạy võ, ca nói tỷ ấy có lợi hại không?"Bùi Châu lại cong môi cười: "Lợi hại.""Hừ." Sầm Cẩm Niên kiêu ngạo hất cằm lên, vẻ mặt phủ kín sự kiêu ngạo giống như người được khen là bản thân mình: "Nhưng mà...!Những điều ta nói không quan trọng.""Vậy quan trọng là gì?" Bùi Châu hỏi."Quan trọng là chỉ cần ta nói muốn lên nóc nhà ngắm sao nhìn trăm thì lúc nào a tỷ cũng có thể dẫn ta bay lên!" Lúc nói lời này, trong mắt ánh của nàng như có đầy sao, vô cùng lóa mắt.

"Đây chính là điều người ngoài hâm mộ nhưng không có được! Cho dù Tam tỷ, Tứ tỷ nhà Nhị thúc cũng không được, chỉ có ta mới có đãi ngộ này!"Bùi Châu nghe thấy lời này, cuối cùng không nhịn được nữa bật cười "Ha ha".Sầm Cẩm Niên nghe hắn cười, bất mãn hỏi: "Ca cười cái gì? Chuyện này có gì mà buồn cười…"Lời còn chưa dứt, đột nhiên nàng ngây ngẩn cả người.Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười như thế, khác hẳn với vẻ dịu dàng kiềm chế lúc trước.Trên khóe môi của hắn cong lên nụ cười hoàn mỹ, vẻ mặt vui vẻ, đôi mắt hơi nheo lại như chấm nhỏ trên trời, ánh mắt sáng như vòng xoáy khiến cho người ta muốn đắm chìm trong đó, không muốn dừng lại.Song, chỉ trong chớp mắt, Bùi Châu đã thu lại ý cười, đổi thành nụ cười ôn hòa như bình thường.Hắn nhìn Sầm Cẩm Niên, khó hiểu nói: "A tỷ của muội đã lợi hại như thế, vậy sao ta chưa từng gặp nàng ấy ở trong phủ?"Giọng nói của hắn vang lên bên tai, khiến Sầm Cẩm Niên đang ngẩn người hoàn hồn lại, vội rời mắt khỏi mặt hắn, lạnh nhạt đáp: "Tỷ ấy và đại ca ta đi nhà ngoại tổ mẫu ở Giang Nam rồi.""Thì ra là thế."Sầm Cẩm Niên không nói gì nữa, bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh lại.Nàng nhìn loạn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt lại nhìn vào thanh kiếm trên thư án.


Lúc này mới nghĩ đến chuyện Bùi Châu vẫn chưa trả lời câu hỏi, môi đỏ khẽ mở: "Biểu ca, ca còn chưa nói với ta thanh kiếm này có tên không!"Bùi Châu theo ánh mắt của nàng nhìn về phía thanh kiếm kia: "Có.""Nó tên là "Diệt Tận".

Lúc nói lời này, trong ánh mắt luôn mang theo ý cười nhạt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo, lạnh đến mức người ta e ngại.

Song, chỉ một lát sau, lại biến mất không thấy gì nữa....!"Diệt Tận"?Sao tên này lại khó đọc như thế, nghe còn có cảm giác khó chịu, kỳ lạ.Còn không êm tai, giống a tỷ của nàng đấy, ít ra đặt tên cũng là "Thúc Long", "Du Quang", "Nộ Vân"...!Này nọ.Đương nhiên, Sầm Cẩm Niên không dám mắng thẳng mặt người ta như thế, đành phải khen ngợi, vỗ tay nói: "Khí phách!""Nhưng nhắc đến tên này ta lại nhớ đến một chuyện, năm trước, a tỷ của ta vì một thanh kiếm mà không ngại vất vả, chạy đến núi Võ Nham xa xôi."Núi Võ Nham…Dường như Bùi Châu nhớ ra chuyện gì đó, đáy mắt u ám không rõ.


Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, ung dung hỏi: "Ồ? Sau đó thì sao?"Sầm Cẩm Niên không nói thẳng, trái lại nói: "Thanh kiếm kia do Bạch Di chân nhân có kỹ thuật đúc kiếm cực cao tạo thành, nghe nói chém sắt như chém bùn, là kiếm tốt tuyệt thế khó gặp, không ít người hâm mộ đi đến.

Để cho công bằng, Bạch Di chân nhân dùng trận luận võ so tài, người thắng sẽ nhận được."Bùi Châu cười mắt: "Sau đó?""Sau đó...!Rõ ràng a tỷ của ta đã đánh đến trận cuối cùng, nhìn thấy thanh kiếm này rơi vào tay dễ như trở bàn tay, ai ngờ..." Sầm Cẩm Niên bất đắc dĩ nhún vai: "Tỷ ấy thua trong tay một nam nhân mặc áo trắng đeo mặt nạ, cứ như vậy, tỷ ấy và thanh kiếm kia chỉ như gặp thoáng qua.

Ca nói có phải rất đáng tiếc không!""Đúng là đáng tiếc." Bùi Châu đáp.Sầm Cẩm Niên nghĩ đến chuyện khi Sầm Cẩm Hoa trở về từ núi Võ Nham thì buồn bực mấy ngày, ngày nào cũng hối hận vì sao võ công của mình không mạnh hơn chút nữa, để cho "Tàng Kiếm Các" của mình thêm một thanh kiếm tốt.Cuối cùng dẫn đến kết quả là tỷ ấy tức giận phấn đấu, ngày ngày gà chưa gáy đã tập võ, luyện đến đêm khuya cũng không ngủ, hôm sau gặp lại như thế.


Hành động như người điên, ai khuyên cũng không nghe, làm cho cả nhà bị dọa sợ.Vừa nghĩ đến chuyện đó, thân thể Sầm Cẩm Niên run lên, a tỷ như thế rất đáng sợ!Sầm Cẩm Niên đắm chìm trong suy nghĩ của mình đã bỏ qua nụ cười phấn khởi trên khóe miệng và thâm ý trong mắt Bùi Châu.Đúng vào lúc này, bên ngoài thư phòng vang lên một loạt tiếng gõ cửa."Tiểu thư, đại thiếu gia và Nhị tiểu thư trở về." Thư Tuệ mừng rỡ nói.Sầm Cẩm Niên nghe xong, lập tức hoàn hồn lại, gương mặt trắng nõn hiện lên ý cười vui vẻ.Vừa nhắc đến a tỷ thì a tỷ của nàng đã trở lại! Sao lại nhanh như thế? Chẳng phải trên thư nói phải đi đường hai ba ngày sao?Trong đầu còn đang suy nghĩ những thứ này, thân thể của nàng hành động nhanh hơn, không nói gì đã vội đi ra ngoài.Nghĩ đến đây, đành phải quay đầu nhìn thư phòng.Sầm Cẩm Niên vén màn lên, vẫn thấy Bùi Châu đứng đó, vẻ mặt nhìn không rõ, nàng ngượng ngùng cười cười: "Xin lỗi biểu ca! Quên nói với ca một tiếng, a tỷ trở về rồi, ngày khác lại tìm ca chơi nhé!"Bùi Châu thấy thế, lắc đầu nói: "Không sao."Sầm Cẩm Niên suy nghĩ một phen, lại mở miệng nói: "Biểu ca, chắc ca còn chưa gặp đại ca và a tỷ, không thì...!Ca cùng ta đi gặp nhé?"Bùi Châu cười với nàng, từ chối: "Không vội, từ từ cũng được.""Được." Sầm Cẩm Niên khẽ gật đầu, nhớ đến quà ra mắt mà Bùi Châu đưa nàng, lại nói: "Đã như thế, vậy làm phiền biểu ca sai người đưa những lễ vật kia đến viện của ta, đa tạ biểu ca lần nữa, ta đi trước nhé!"Nói xong, nàng lại nở nụ cười tươi với hắn, gương mặt thiếu nữ hồn nhiên, gò má trắng nõn có vẻ non nớt nhưng nụ cười của nàng ấm áp như thế, sáng rõ như mặt trời nhỏ mùa đông, ấm áp nhưng không quá nóng, sáng tỏ lại không chói mắt, vừa phải.*"Thư Tuệ, Thư Tuệ, sao a tỷ và đại ca trở về nhanh thế!""Nô tỳ cũng không rõ lắm, có lẽ là Nhị tiểu thư quá nhớ người nên ra roi thúc ngựa chạy về.""Thật sao?" Tiếng cười như chuông bạc vang lên: "Ta cũng cảm thấy như vậy!""Nếu lần này a tỷ trở về không mang cho ta đặc sản Giang Nam thì ta sẽ không tha thứ cho tỷ ấy đâu!""Nô tỳ cũng cảm thấy như thế...""..."Giọng nói bên ngoài càng lúc càng nhỏ, cho đến cuối cùng không nghe thấy nữa.Bùi Châu vẫn đứng đó, bỗng nhiên đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ đóng chặt ra, gió lạnh bên ngoài phòng mau chóng thổi vào khiến quần áo hắn bị thổi lên.Chỉ chốc lát sau, Cao Liệt đi đến đứng cách Bùi Châu không xa, chắp tay nói: "Chủ tử, tất cả mọi chuyện đều được tiến hành theo kế hoạch."Một lát sau, Bùi Châu khẽ "Ừm" một tiếng, nụ cười luôn nở trên môi ban nãy bây giờ không còn nữa, trên người hắn chỉ còn lại vẻ lạnh lùng xa cách."Cao Liệt, ngươi nói xem đã bao nhiêu năm chúng ta không trở lại kinh thành rồi?"Cao Liệt vẫn nghiêm mặt, nói: "Mười năm."Bùi Châu tựa như cảm khái thở dài một hơi: "Mười năm rồi!"Trong phút chốc quanh mình trở nên trầm mặc, Bùi Châu lại nói: "Ngươi nói, Sầm Tùng này có thể giúp chúng ta bao lâu?""Thuộc hạ không biết."Không hiểu sao đột nhiên Bùi Châu nghĩ đến trước khi Sầm Cẩm Niên đi, nàng cười dịu dàng rực rỡ với hắn.

Hắn không suy nghĩ đã nói: "Vậy ngươi cảm thấy...!Sầm Cẩm Niên, như thế nào?"Cao Liệt khó hiểu, không hiểu vì sao chủ tử nhắc đến người này, nhưng chủ tử đã hỏi, y chỉ có thể trả lời.Y nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu y chỉ nói ra được một câu: "Ngũ tiểu thư, thông minh thiện lương."Bùi Châu nghe vậy, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Thiện lương thông minh...!Cũng đúng...!Đúng thế."Là người thú vị.Cao Liệt không nhận được mệnh lệnh lui xuống nên vẫn đứng đó.Một lát sau, đột nhiên Bùi Châu xoay người lại, ánh mắt nhìn vào thanh kiếm "Diệt Tận" trên thư án, trong đầu giật mình nhớ đến nữ nhân mặc áo đỏ kia, cầm trường kiếm trong tay, dáng vẻ hiên ngang.Bùi Châu nhíu mày: "Vốn tưởng rằng lần này hồi kinh sẽ nhàm chán, bây giờ xem ra chưa chắc." Hắn như đang lẩm bẩm.Thanh kiếm này của hắn có được ở núi Võ Nham.Đột nhiên bên ngoài cuồng phong gào thét, điên cuồng đánh vào song cửa sổ, phát ra tiếng "Ầm ầm".Bùi Châu nhìn ra ngoài, chẳng biết lúc nào sắc trời đã tối xuống, âm trầm.Đột nhiên ngoài cửa sổ có bông tuyết nho nhỏ bay xuống bị gió thổi rơi xuống song cửa sổ."Tuyết lại rơi rồi." Bùi Châu như có như không cảm thán một câu: "Nhìn thấy...!Lại có người gặp tai họa.""Xùy."Trên mặt của hắn hiện lên một nụ cười ôn hòa, lạnh lùng và xa cách tan biến, hắn vẫn là quân tử áo trắng như tuyết nhẹ nhàng kia.Cao Liệt đóng cửa sổ lại, gió tuyết bên ngoài bị ngăn cách, cả phòng trở nên yên tĩnh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận